Chương 356: Thánh ma chi chiến.
Nữa ngày trôi qua, tứ đại thánh cung đều xuất hiện bên trong Vô Phong thành, tin tức nhanh chóng truyền đi làm cho cả thành chấn động.
Sau đó lại xuất hiện một tin đồn là khu vực phụ cận Thiên Phong sơn mạch xuất hiện một cái động phủ, có khả năng là nơi tu luyện của một vị thượng cổ đại năng.
- Xem ra đám người ở đây chưa biết gì về tin tức của Ma giáo.
Lâm Phong vừa tìm được chỗ nghĩ ngơi liền chạy đến Vạn Bảo các, trên đường đi nghe ngóng được không ít tin tức.
Vì để che giấu hành động lần này, ngũ đại thánh cung đã tung tin thượng cổ động phủ xuất hiện ở Thiên Phong, chỉ qua một đêm tin tức đã truyền đi khắp Vô Phong thành.
Sau khi lượn vài vòng bên trong Vạn Bảo các, Lâm Phong đã tìm được tất cả vật phẩm dùng để phong ấn long hồn, giờ chỉ cần tìm người giúp hắn tế luyện là được.
Trong đầu Lâm Phong lập tức nghĩ đến Hàn Băng, tuy lão bà tương lai của hắn chỉ là pháp sư nhưng sau lưng nàng là cả một thế lực, muốn luyện một cái trận pháp chắc chắn không phải chuyện khó.
Ngoài một số vật phẩm dùng để phong ấn long hồn, Lâm Phong còn mua thêm lượng lớn yêu đan để sử dụng.
Ngự thú thánh cung chính là nơi buôn bán yêu thú lớn nhất Nam Hoang, số lượng nhiều vô kể, giá cả thấp hơn những nơi khác đến vài phần.
Trong lúc Lâm Phong đang thanh toán thì một đám người từ bên ngoài bước vào, dẫn đầu là một thiếu niên tiêu soái, phong độ.
Phía sau nam tử là mười mấy tên thanh niên, thiếu nữ khí chất bất phàm, vừa nhìn đã biết không phải dạng vừa.
- Lão bản, ta muốn mua mười đầu địa cấp yêu cầm.
- Làm phiền khách quan đợi một chút, tiểu nhân sẽ lập tức đi mời quản lý.
Lâm Phong nghe có người chơi trội liền quay qua nhìn, ánh mắt hắn dừng lại trên người một nữ tử, vẻ mặt mừng rỡ, không ngờ lại có thể gặp nàng ở đây.
- Huân Vũ tỷ tỷ.
Liễu Huân Vũ đứng bên cạnh nam tử đi đầu, từ khi bước vào Vạn Bảo các ánh mắt của nàng đã dừng trên người Lâm Phong nhưng chỉ dựa vào bóng lưng thì không dám chắc đó có phải là nam tử nàng ngày đêm mong nhớ hay không.
Khi nghe thấy hắn gọi tên nàng, trong lòng không thể che giấu được cảm giác vui sướng.
Lâm Phong chạy tới bên cạnh Huân Vũ, hai mắt liên tục đánh giá nữ nhân đối diện, vẻ ngoài vẫn xinh đẹp như trước nhưng khí tức lúc ẩn lúc hiện làm cho hắn không thể nắm bắt.
- Khí tức trên người Huân Vũ hoàn toàn không thua kém Hàn Băng.
- Nha đầu này vừa đột phá vương giả, khí tức vẫn chưa ổn định.
- Quá lợi hại, đúng là lão bà của ta.
- Ngươi lo mà cầu phúc đi.
Với thực lực của Lâm Phong bây giờ hoàn toàn không có cơ hội áp chế hai vị lão bà của hắn, lỡ như gia môn bất hòa thì khả năng bị cấm cửa là rất lớn.
Vì một tương lai không có phòng đơn gối chiếc nhất định phải nổ lực tu luyện.
Liễu Huân Vũ nhìn hắn chạy lại bên cạnh sau đó đứng ngơ ngác một chỗ, không biết lại muốn giở trò gì.
- Sao đệ lại ở đây ?
- Đệ nghe nói có thượng cổ động phủ xuất thế nên muốn đến xem thử.
- Chuyện này…
Đúng lúc này thanh niên dẫn đầu đột nhiên xen vào.
- Huân Vũ có thể giới thiệu vị đạo hữu này cho ta biết một chút không.
- Liễu Kỳ đại ca, hắn là Lâm Phong.
- Lâm Phong ?
Ánh mắt Liễu Kỳ thoáng hiện kinh ngạc, một tên đan sư sao lại chạy đến chỗ này nhưng lập tức trở lại như thường.
- Tại hạ Liễu Kỳ nghe danh Lâ·m đ·ạo hữu đã lâu.
- Lâm đại ca không cần khách khí.
Liễu Huân Vũ nghe Lâm Phong gọi một tiếng đại ca, vẻ mặt có chút không tự nhiên, nàng trừng mắt nhìn hắn.
- Đệ gọi lung tung cái gì vậy.
- Không sao.
Liễu Kỳ mỉm cười nhìn Lâm Phong.
- Vậy sau này chúng ta cứ xem như huynh đệ một nhà là được.
- Đa tạ Liễu đại ca.
Lâm Phong nhìn thanh niên đối diện, càng nhìn càng vừa ý, có một vị đại ca như thế này cũng không tệ.
Hai bên trò chuyện một lúc, Liễu Kỳ dẫn theo tộc nhân rời đi chỉ để lại một mình Huân Vũ.
- Huân Vũ tỷ tỷ, đệ nghe nói phong cảnh trên Vô Phong sơn rất đẹp, tỷ có muốn đến đó xem thử không ?
- Cũng được.
Lâm Phong vừa rời khỏi Vạn Bảo các thì đám người Liễu gia xuất hiện phía sau, nhìn một nam một nữ liếc mắt đưa tình, khóe miệng Liễu Kỳ khẽ nhếch lên.
- Xem ra mọi chuyện rất tốt.
Liễu Đằng đứng bên cạnh nhịn không được hỏi.
- Đại ca, tộc trưởng thật sự chấp nhận Lâm Phong sao ?
- Tất nhiên.
- Đệ cảm thấy hắn không xứng với Huân Vũ.
- Câm miệng.
Liễu Kỳ lạnh lùng nhìn tên tiểu đệ bên cạnh, ánh mắt âm trầm.
- Hôn sự giữa Lâm Phong và Huân Vũ đã định, không ai có thể thay đổi.
Liễu Kỳ thân là thiếu chủ của Liễu gia nên đã sớm biết được nội tình bên trong, đừng nói là Huân Vũ cho dù Lâm Phong nhìn trúng bất kỳ nữ tử nào của Liễu gia thì phụ thân của hắn cũng sẽ đồng ý.
Bên trong Vô Phong thành có một đỉnh núi cùng tên, ngọn núi này đứng cô độc giữa thiên địa như từ dưới đất chui lên, kỳ lạ hơn là nơi đây quanh năm không một ngọn gió, cảnh vật tĩnh lặng đến rợn người.
Lâm Phong đi được một lúc thì cảm giác có gì đó không ổn.
- Chẳng lẽ là bình yên trước giông bão.
- Có chuyện gì sao ?
- Không có gì.
Huân Vũ nhìn vẻ mặt bất an của nam nhân bên cạnh, khóe miệng khẽ cong lên.
- Chẳng lẽ ta đáng sợ như vậy sao ?
- Có thể đi bên cạnh mỹ nhân như tỷ tỷ là vinh hạnh của tiểu đệ.
- Vậy Lâ·m đ·ạo hữu đang lo lắng chuyện gì ?
- Thiên địa rộng lớn, đệ chỉ lo không thể ở bên cạnh chăm sóc cho tỷ.
Lâm Phong dùng ánh mắt thâm tình nhìn nữ tử đối diện, đại thủ dịu dàng nắm lấy ngọc thủ của nàng, giọng nói kiên định.
- Sau khi chuyện ở đây kết thúc, đệ sẽ đến Trường Hà đón tỷ về Lâm gia.
Liễu Huân Vũ khẽ cuối đầu, đôi gò má ửng đỏ, nhịp tim không ngừng gia tốc, ánh mắt không giấu được hi vọng nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra bình thường.
- Muốn trở thành đạo lữ của ta thì tu vi không được thua kém ta.
- Chuyện này…
Lão đầu nói Huân Vũ đã bước vào vương giả, với tốc độ tu luyện của hắn dù có cưỡi thiên ảnh ma điêu đuổi theo cũng không thể so với nàng.
Lâm Phong đảo mắt, trong đầu lóe lên chủ ý.
- Điều kiện này có chút bất công.
- Lâ·m đ·ạo hữu có ý kiến gì sao ?
- Thứ nhất, đệ là đan sư sao có thể so tốc độ tu luyện với chiến sư, thứ hai là thời gian tu luyện của đệ ít hơn tỷ đến vài năm, thứ ba đệ tứ cố vô thân không có chỗ dựa vững chắc như tỷ.
- Lời của đạo hữu đúng là hợp tình hợp lý.
Huân Vũ nhìn vẻ mặt đắt ý của hắn, nàng nhẹ xoay người đi.
- Nếu đạo hữu không đồng ý điều kiện vậy thì Huân Vũ đành phải tìm đối tượng khác.
- Huân Vũ tỷ, đợi đã.
Lâm Phong lập tức đuổi theo, vẻ mặt mỉm cười lấy lòng.
- Tỷ yên tâm, đệ nhất định nổ lực tu luyện, lần sau gặp lại sẽ không để tỷ thất vọng.
- Đi thôi.
Bên dưới thất sắc phong linh, một đôi nam nữ chầm chậm bước đi, cảnh vật xung quanh như lặng im ngắm nhìn đóa hoa tình dần hé nở.
Trên đường trở về, Lâm Phong biết được nguyên nhân Huân Vũ đến Vô Phong thành cũng như hắn nhưng nàng chỉ đi theo phía sau để học hỏi kinh nghiệm chiến đấu.