Chương 323: Thượng cổ chiến trường.
Lâm Phong vừa bước được vài bước thì một đạo hàn khí tràn tới làm cho thể hắn hóa băng, linh lực ngưng động, hành không pháp chỉ không có linh lực duy trì liền mất đi tác dụng, cả người hắn từ trên không rơi xuống.
- Đậu xanh.
Đây là bước ngoặc hắn không lườn trước được, linh lực của hắn đã bị hàn khí phong ấn một khi tiếp đất với độ cao vài trăm trượng dù không c·hết cũng b·ị t·hương.
Đúng lúc này một thân ảnh lướt đến bên cạnh ôm lấy hắn, hàn khí trên người lập tức được giải trừ.
- Cứu mạng…
Lâm Phong hét lớn một tiếng rồi ôm chặt lấy đối phương, một hương thơm thanh mát truyền đến, cảm giác mềm mịn sung sướng khó tả.
Lãnh Hàn Băng bị hắn ôm chặc, hai gò má thoáng ửng hồng.
- Thả ta ra.
- Sư tỷ, đệ sợ độ cao a.
- Hừ.
Đối phó với một tên lưu manh không thể chỉ dùng lời nói mà phải dùng đến hành động, ngọc thủ Hàn Băng đặt lên người Lâm Phong, hàn khí lần nữa truyền vào cơ thể của hắn.
- Sư tỷ tha mạng, tiểu đệ biết lỗi rồi.
Lâm Phong lập tức lui lại giữ khoảng cách an toàn, vẻ mặt không đổi sắc nhìn nữ tử đối diện.
- Xem ra thân thể của sư tỷ rất tốt, hoàn toàn không bị tổn hại.
Lãnh Hàn Băng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lưu manh, trong lòng xuất hiện một chút yên tâm, hắn vẫn có thể bay nhảy lung tung xem ra thời gian này sống rất thoải mái.
Cách đó không xa, đám người Huyền Băng thánh cung đều mở to mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, Sở Linh nhỏ giọng nói.
- Đệ tử Cửu Huyền thánh cung mỗi lần gặp nhau đều chào hỏi như vậy sao ?
- Hình như mối quan hệ giữa Hàn Băng và nam nhân đó không tệ.
Đối với người từng trãi như Mẫn Quân vừa nhìn liền đoán ra được quan hệ mờ ám của đôi nam nữ trước mặt.
Sắc mặt La Tử Cường lại rất khó xem, nữ nhân hắn để ý không ngờ lại dám ôm ấp với một nam nhân khác ngay trước mặt hắn.
Sau khi tâm sự một lúc, Lâm Phong nhìn đám người cách đó không xa, từ y phục bên ngoài hắn chắc chắn đám người này không liên quan gì đến Cửu Huyền thánh cung.
- Hàn Băng sư tỷ đám người đó là ai vậy ?
- Là đồng môn của ta.
- Chẳng lẽ Cửu Huyền thánh cung đã đổi đồng phục rồi.
- Bọn họ là đệ tử của Huyền Băng thánh cung.
Lãnh Hàn Băng không thích nhiều lời, nàng chỉ nói sơ lượt vài câu nhưng làm cho tên đứng bên cạnh cảm thán không thôi.
- Cuộc đời đúng là bất công.
Con nhà người ta có điều kiện từ nhỏ đã được đi du học, Huyền Băng thánh cung là nơi tốt nhất trên đại lục đào tạo băng linh thể, hèn gì mỗi lần giao đấu với băng nữ kết quả đều rất thê thảm.
Lâm Phong vẫy tay gọi thiên ảnh ma điêu, hắn và băng nữ nhảy lên người ảnh điêu cùng đi đến chỗ đám người Huyền Băng thánh cung, đã là người quen thì phải chào hỏi một tiếng.
- Tiểu đệ Lâm Phong là đệ tử Cửu Huyền thánh cung xin ra mắt các vị sư huynh, sư tỷ.
Mẫn Quân mỉm cười đáp lễ, Sở Linh bỉu môi, ánh mắt đánh giá tên nam tử đối diện, nàng nhìn một lúc cũng không thấy có điểm nào nổi bật.
La Tử Cường vốn không có thiên cảm với Lâm Phong nhưng khi nhìn thấy hai nữ tử bên cạnh hắn đều là mỹ nhân hiếm có liền bày ra nụ cười tiêu soái.
- Tại hạ La Tử Cường, chân truyền đệ tử Huyền Băng thánh cung.
- Thì ra là La sư huynh.
Lâm Phong phát hiện ánh mắt của đối phương thỉnh thoảng dừng lại trên người băng nữ, khóe miệng khé nhếch lên.
- Đệ nghe nói đệ tử của Huyền Băng thánh cung đều là thiên tài, chân truyền đệ tử lại là thiên tài trong thiên tài, hôm nay được diện kiến đúng là hạnh ngộ.
- Đó là đương nhiên.
Sở Linh mỉm cười đắt ý, trong lòng nàng luôn cho rằng Huyền Băng thánh cung chính là thế lực hùng mạnh nhất đại lục, ánh mắt nhìn tên thanh niên đối diện có thêm chút hảo cảm.
Lâm Phong không ngờ lại có người tin lời hắn nói, xem ra trảm phong quyết của hắn sắp luyện đến cảnh giới đại thành rồi.
- Lần này các vị đến đây là để đào nguyên thạch sao ?
- Đúng vậy.
Mẫn Quân gật đầu, chuyện này Hàn Băng đã biết nên không cần phải giấu, quan trọng là nàng muốn hợp tác với đối phương để đào nguyên thạch.
Lâm Phong nhíu mày.
- Chuyện này chỉ sợ là không thể.
- Không lẽ băng linh mạch có vấn đề ?
- Linh mạch không có vấn đề chỉ là bên trong băng nguyên có một nữ ma đầu vô cùng tàn độc.
Chuyện là Lâm Phong trong lúc đi qua băng đảo đã vô tình tìm được một nơi lý tưởng để đào nguyên thạch nhưng lại bị một nữ tặc c·ướp lấy.
Nữ nhân này vô cùng hung hãn không chỉ c·ướp nguyên thạch của hắn mà còn muốn truy cùng diệt tận.
- Nếu không nhờ Phong chấp sự kịp thời ứng cứu thì tiểu đệ đã bị nữ tặc kia bắt được.
- Nữ nhân đó tu vi thế nào ?
- Hình như là vương giả.
La Tử Cường nghe nói tu vi đối phương chỉ ngang với hắn liền bày ra vẻ mặt phẫn nộ.
- Không ngờ trên đời lại có loại người như vậy, xem ra ta phải thay trời hành đạo.
- Nữ tặc đó rất lợi hại, ngay cả Phong chấp sự cũng không phải đối thủ của nàng.
- Lâm sư đệ yên tâm, ta chỉ cần một tay cũng có thề hàng phục ma nữ.
- La sư huynh lợi hại, tiểu đệ khâm phục.
Nữ tặc kia có thể áp chế bạo nữ chứng tỏ thực vô cùng khủng bố nhưng lần này có thêm băng nữ và hai tên vương giả Huyền Băng thánh cung trợ giúp, hắn không tin không áp chế được nữ tặc.
- Hai đánh một không chột cũng què, lần này lão tử nhất định phải lấy lại khối nguyên thạch.
Sau khi thương lượng xong, cả đám hướng về băng đảo thắng tiến, trên đường đi Lâm Phong thuận tiện giới thiệu hai tên tiểu đệ với băng nữ.
Lãnh Hàn Băng nhìn một xà một giải nằm bên cạnh lưu manh, nàng có cảm giác hai đầu yêu thú này không đơn giải, cấp độ không thua kém nàng.
Lâm Phong đắt ý nhìn hai đầu cự thú.
- Thế nào, lão bà của ta có phải rất xinh không ?
- Cũng thường thôi.
- Cái gì mà thường thôi, nói cho hai lão biết nàng chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
- Cũng thường thôi.
Cùng hai lão cự yêu đàm đạo một lúc Lâm Phong chợt nhận ra quan niệm về cái đẹp của nhân tộc và yêu tộc là hoàn toàn khác nhau, theo lời cự giải thì giống cái phải có bát cẳng nhị càng mới gọi là xinh, lão xà thì cho rằng chân không có cũng được nhưng thân phải dài ít nhất vài chục trượng mới gọi là đẹp.
Hắn thử tưởng tượng vẻ đẹp của một nữ nhân thông qua lời kể của hai lão yêu, càng nghĩ càng thấy ám ảnh nên thôi.
Nữa ngày trôi qua, Lâm Phong nhờ bản năng định hướng tuyệt vời của thiên ảnh ma điêu đã tìm thấy được hang ổ của đám hải cẩu, chỉ là không biết nữ tặc có còn bên dưới không.
- Chính là nơi này.
Sở Linh nhìn cái lỗ bên dưới một lúc, ánh mắt nghi ngờ nhìn Lâm Phong.
- Cái lổ này là ngươi đào ?
- Không phải, là bọn hải cầu đào.
Mẫn Quân đứng bên cạnh gật đầu, nàng đã từng nghe sư phụ nói chỉ cần đi theo hang động của hải cẩu đào là có thể đến nơi xuất hiện nguyên thạch.
- Bây giờ đệ sẽ xuống dưới tìm hiểu tình hình.
Lâm Phong vừa nhảy lên thân cự giải Hàn Băng lập tức theo sát phía sau, nàng cũng muốn cùng lưu manh xuống thủy vực.
- Sư tỷ một mình đệ xuống dưới là đủ rồi.
- Một người đi sẽ rất nguy hiểm.
- Sư tỷ yên tâm, đệ có cách tự bảo vệ bản thân.
Lâm Phong lấy ra một cái ma trận giao cho băng nữ.
- Làm phiền sư tỷ bảo quản thứ này giúp đệ.
Lãnh Hàn Băng vừa nhìn liền nhận ra thứ trong tay là một cái tiểu truyền tống trận, nàng do dự một lúc thì gật đầu.
- Cẩn thận.
Lâm Phong dẫn theo hai đầu cự thú nhảy vào thủy vực, theo kế hoạch thì hắn sẽ dụ nữ tặc ra ngoài sau đó cả đám cùng lao vào đánh hội đồng.