Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên La

Chương 282: Thánh cung chiêu đồ




Chương 282: Thánh cung chiêu đồ

Đúng lúc này Lâm Phong đạp vân tung mị ảnh xông thẳng về phía đan đỉnh, Trang Bất Phàm còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì một cảm giác nguy hiểm ập đến.

- ẦM…

Đan đài rung chuyển, khói bụi mịt mù, cả đám tu sĩ đứng bên dưới ngơ ngác nhìn lên sau đó bắt đầu reo hò cuộc nhiệt.

Lãnh Phi Dao há miệng nhưng không nói thành lời, ánh mắt Hàn Băng ẩn hiện lo lắng, Phong Viêm thở dài chán nản, trên tường thành Linh Mộng nở nụ cười bí ẩn.

Trước khi đan đài rung chuyển bọn họ đã nhìn thấy đan đỉnh của Lâm Phong p·hát n·ổ, theo quy tắc thì tu sĩ bạo lô trước sẽ thua cuộc.

Mấy lão chấp sự tiến lên phá giải trận pháp xung quanh đan đài, khói bụi tan biến, hai thân ảnh dần xuất hiện.

Trang Bất Phàm chật vật ngồi dậy, ngoại trừ y phục có chút tổn hại thì không có gì đáng lo, trước khi bạo lô hắn đã kịp thời kích hoạt pháp bảo phòng ngự.

Lâm Phong thì thê thảm hơn rất nhiều, cả người hắn tràn đầy thương tích, khóe miệng rỉ máu, vì khoảng cách giữa hắn và đan đỉnh rất gần dù có kích hoạt pháp bảo phòng ngự cũng chỉ có thể bảo vệ được một vài nơi trọng yếu.

Lãnh Hàn Băng xong lên đan đài, nàng nắm lấy một cánh tay đỡ hắn đứng dậy.

- Có sao không ?

- Đệ không sao nhưng mà đan dược…

- Ta đưa ngươi trở về trị thương.

- Đợi đã.

Chấp sự vẫn chưa công bố kết quả thì hắn vẫn chưa thể rời đi, Lãnh Hàn Băng chỉ có thể đứng bên cạnh đỡ lấy hắn.

Lão chấp sự vừa bước lên thì bị Lâm Phong ngăn lại, hắn mỉm cười nhìn lão.

- Chấp sự đại nhân chờ chút.

Hắn lấy ra một viên đan dược đưa cho lão chấp sự.

- Đây là…

Lão chấp sự nhìn viên đan dược trong tay Lâm Phong, ánh mắt hiện rõ kinh ngạc sau đó mỉm cười tán thưởng.

- Tiểu tử ngươi khá lắm.



- Đa tạ chấp sự khen ngợi.

Trang Bất Phàm vừa chỉnh xong y phục liền bước tới đứng bên cạnh Lâm Phong, trong lúc chờ đợi kết quả còn không quên trêu chọc.

- Không ngờ đệ nhất thiên tài Nam Hoang lại bạo lô, hiếm thấy hiếm thấy.

Lão chấp sự bước lên phía trước hô lớn.

- Trận đấu kết thúc, người chiến thắng là… Lâm Phong.

- Hoan hô…

Đám thanh niên bên dưới đang ăn mừng cuồn nhiệt đột nhiên dừng lại, hình như có thứ gì đó không đúng vừa lướt qua.

Trang Bất Phàm là người đầu tiên có phản ứng.

- Chấp sự đại nhân rõ ràng ta là người chiến thắng.

Lão chấp sự không trả lời, lão lấy ra một viên đan dược để trước mặt đối phương, Trang Bất Phàm vừa nhìn đã nhận ra thứ trong tay lão chấp sự chính là một viên địa cấp hạ phẩm phục địa linh đan.

Ánh mắt hắn phẫn nộ nhìn về phía Lâm Phong.

- Ngươi g·ian l·ận.

Lâm Phong lúc này đã b·ất t·ỉnh ngã vào lòng của Hàn Băng, nhìn kỹ sẽ thấy hắn đang cười mỉm chi, lần này bị ép vào đường cùng nên chỉ còn cách làm như vậy.

Lãnh Hàn Băng lạnh lùng nhìn đối phương, chỉ cần Trang Bất Phàm dám bước tới nàng nhất định sẽ động thủ.

Đúng lúc này, Lâm Tử Tinh bước lên đan đài, phía sau còn có tiểu muội Lâm Hi.

- Trận đấu hôm nay chúng ta nhận thua.

- Lâm sư huynh…

Trang Bất Phàm vừa mở miệng thì Lâm Hi ở bên cạnh nhỏ giọng đe dọa.

- Đây là ý của Nguyệt Thần tỷ tỷ.



Lãnh Hàn Băng nhìn thấy đối phương không còn phản đối liền mang theo lưu manh bay đi, để lại mấy vạn tu sĩ ngơ ngác đứng nhìn, đến bây giờ bọn họ vẫn chưa hiểu vì sao Lâm Phong lại giành được chiến thắng.

- Ai đó nói gì đi.

- Mọi người đừng lặng im đến thế, vì lặng im sẽ g·iết c·hết con tim.

- Ta không phục.

- Đúng vậy, chúng ta không phục.

Nếu kết quả này giữ nguyên thì linh thạch của bọn chúng sẽ không cánh mà bay, những ngày tháng tiếp theo lại phải sống chung với cảnh màn trời chiếu đất.

Nữa canh giờ trôi qua, bên trong một căn phòng của thánh cung, Lâm Phong nằm trên giường, toàn bộ thương thế trên người hắn đã được Hàn Băng chữa trị cẩn thận, chỉ cần nghĩ ngơi vài ngày là có thể hồi phục.

Lúc này có một đám người từ bên ngoài xông vào, Lãnh Phi Dao vừa nhìn thấy hắn liền chạy tới hỏi.

- Tiểu Phong tử sao đệ lại thắng được vậy, có phải đệ đã hối lộ cho lão chấp sự không?

Lâm Phong nghe sư tỷ hỏi liền lắc đầu, vẻ mặt tràn đầy chính khí.

- Quân tử không làm chuyện mờ ám, những chuyện như vậy đệ tuyệt đối không làm.

- Không phải đệ thì là ai?

Ánh mắt Lãnh Phi Dao liếc nhìn một vòng cuối cùng dừng lại trên người của Phong Viêm.

- Ta không có làm.

- Ta có nói ngươi làm đâu, rõ ràng là ngươi có tật giật mình, không đánh tự khai.

- Ta thật sự không có làm.

Phong Viêm liên tục phủ nhận nhưng vì nhân phẩm của hắn không tốt, thường ngày chuyên đi lừa gạt nên có nói thế nào cũng không ai tin, cuối cùng hắn cùng ánh mắt cầu cứu Lâm Phong.

- Thật ra lần này đệ thắng trận là do may mắn.

Sau khi trận đấu bắt đầu được nữa giờ Lâm Phong nhận ra đối thủ mạnh ngoài sức tưởng tượng của hắn, cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ thua trận.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc hắn đã để hỏa khí tiến vào đan đỉnh nhưng không phải để tăng tốc độ luyện đan mà là để thiêu đốt linh dược cho đến khi số linh dược trong đỉnh chỉ đủ để luyện thành nhị đan.

Thời gian luyện thành nhị đan so với bát đan nhanh hơn rất nhiều, sau khi luyện thành hai viên đan dược Lâm Phong lập tức bay tới chỗ đan đỉnh thu lấy một viên còn một viên thì bị hắn kích nổ nên mới dẫn đến bạo lô.



Cũng may là lần này luyện chế phục địa linh đan nên bạo lô to hơn bình thường đến mấy lần làm cho Trang Bất Phàm không thể tiếp tục luyện đan.

Lãnh Phi Dao nghe xong thì há to miệng nhìn tên sư đệ trước mặt, một lúc sau nàng chỉ có thể nói ra hai chữ trong lòng.

- Vô sỉ.

- Là do tình thế bắt buộc, đệ không còn lựa chọn.

Phong Viêm nghe sư đệ nói liền gật đầu tán thành.

- Ngay từ đầu đổi thủ đã chiếm ưu thế nhiều hơn chúng ta, nếu công bằng quyết đấu ta tin sư đệ sẽ chiến thắng.

Trang Bất Phàm chiếm ưu thế gần như về mọi mặt, từ linh thể cho đến thời gian tu luyện đều hơn xa Lâm Phong, nếu muốn dùng thực lực để thắng được đối thủ trừ khi Lâm Phong có thể luyện thành cửu đan.

Nếu có thể sử dụng vạn hỏa khai thiên cùng với thánh thụ, Lâm Phong tự tin có thể đánh bại Trang Bất Phàm, dù hắn không thể luyện thành cửu đan cũng có thể luyện ra bát đan thượng phẩm chỉ là lão đầu đã căn dặn hai thứ đó tuyệt đối không thể để người ngoài nhìn thấy.

Bên trong một căn phòng cách đó không xa, Lâm Bất Phàm yên lặng ngồi một chỗ, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ nhưng lại không thể phát tác, lúc đó Lâm Phong không dùng gian kế thì người chiến hắn đã là hắn.

Bên cạnh hắn là hai nữ tử đang vui vẻ trò chuyện.

- Nguyệt Thần tỷ tỷ có phải mấy hôm nay tỷ đến chỗ của Như Mộng tỷ tỷ không?

- Đúng vậy.

- Vậy sao tỷ không dẫn muội theo, muội cũng rất nhớ Như Mộng tỷ tỷ.

- Sau khi giải quyết xong mọi chuyện ở đây, ta sẽ đưa muội đến Trường Hà.

Lâm Hi nghe sư tỷ nói liền vui vẻ gật đầu.

- Lần này tỷ không được lừa muội.

- Ta đã hứa với Như Mộng sẽ trở lại Trường Hà cùng muội ấy ngắm Nam Hoang danh cảnh.

Lâm Tử Tinh ngồi bên cạnh mỉm cười.

- Đúng lúc ta cũng không có gì làm, hai người có thể cho ta đi cùng không?

- Không được.

Lâm Hi lắc đầu, ánh mắt liếc nhìn Trang Bất Phàm ngồi gần đó, một khi ca ca của nàng đi cùng thì tên sư huynh kiêu ngạo này cũng sẽ đi theo.