Chương 272: Thánh cung chiêu đồ
Lãnh Phi Dao đang ăn chợt nhớ ra một chuyện liền quay qua nhìn tên sư đệ bên cạnh.
- Tiểu Phong tử Thiên Ảnh ma điêu của đệ đâu rồi ?
- Cất rồi.
- Bên trong Hàn thành đâu có cấm mang theo sủng thú, đệ cất vào làm gì, mau lấy ra cho ta xem.
Lâm Phong không cẫn suy nghĩ liền lắc đầu, một khi tiểu sư tỷ nhìn thấy bộ dáng của ảnh điêu nhất định sẽ cười vào mặt hắn.
- Ảnh điêu của đệ vừa ăn xong, bây giờ phải nghĩ ngơi.
- Xạo, thánh cung chiêu đồ chỉ vừa kết thúc, đệ làm sao có thời gian cho ảnh điêu ăn.
Lãnh Phi Dao h·iếp mắt nhìn hắn.
- Có phải đệ đã làm gì ảnh điêu rồi đúng không ?
- Không có.
- Ta không tin, đệ mau mang ảnh điêu ra cho ta xem.
Phong Viêm ngồi bên cạnh thấy vậy liền xen vào.
- Nghe nói Thiên Ảnh ma điêu là bá chủ trên không, ta cũng muốn xem qua một lần.
- Được rồi, mọi người xem thì xem nhưng không được cười đó.
Lâm Phong mở thú châu thả Thiên Ảnh ma điêu ra bên ngoài, một con hắc kê lông xù chầm chậm bước ra, đôi mắt to tròn nhìn đám người xung quanh cuối cùng dừng lại trên người Lâm Phong.
- éc… éc…
Thiên Ảnh ma điêu vừa tỉnh ngủ nên phải mất một lúc mới nhận ra tên nào là chủ nhân của nó, ảnh điêu vừa chạy vừa hét nhào vào người Lâm Phong.
Phong Viêm nhìn con vật đen thui trong lòng Lâm Phong nhịn không được hỏi.
- Đệ mua con này ở đâu vậy ?
- Đệ đấu giá được bên trong Vạn Bảo các.
- Nếu là hàng của Vạn Bảo các thì không thể giả được.
Tuy Phong Viêm chưa từng nhìn thấy Thiên Ảnh ma điêu nhưng đã nghe thiên hạ đồn ảnh điêu thần tuấn uy vũ hoàn toàn khác xa cục than trước mặt.
Lãnh Phi Dao từng gặp qua Thiên Ảnh ma điêu nhưng bây giờ nhìn lại hoàn toàn không nhận ra.
- Tiểu Phong tử đây thật sự là ảnh điêu sao ?
- Nó đó.
- Sao nó lại đen thui thế này ?
- Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
Lâm Phong vừa dứt lời thì nhìn thấy tiểu sư tỷ lao tới muốn bắt lấy ảnh điêu quan sát, ngọc thủ nàng vừa giơ ra thì Thiên Ảnh ma điêu hét lớn, uy áp khủng bố tỏa ra đẩy lùi Phi Dao.
- La cái gì mà la.
Lâm Phong cầm lấy một đôi đũa gõ lên đầu ảnh điêu, hắn dùng đầu đũa chỉ về phía tiểu sư tỷ.
- Đây là sư tỷ của ta, không được vô lễ.
- éc...
Hắn chỉ tiếp về phía băng nữ.
- Đây là lão… cũng là sư tỷ của ta, sao này gặp được phải cuối chào, biết chưa ?
- éc.
- Bên đó là sư huynh của ta.
- éc.
- …
Lâm Phong lần lượt giới thiệu từng người, Thiên Ảnh ma điêu liên tục gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Lãnh Phi Dao bị ảnh điêu dọa một lần đã không còn manh động như trước, nàng cẩn thận nhìn đầu hắc điêu trước mặt.
- Nó thật sự hiểu lời của đệ nói sao ?
Lâm Phong gõ lên đầu ảnh điêu một cái.
- Mau tham kiến sư tỷ.
- éc.
Thiên ảnh ma điêu hướng về phía Phi Dao gật đầu, bộ dáng như gà mổ thóc, hai mắt to tròn rưng rưng.
Lãnh Phi Dao cẩn thận tiến tới, ngọc thủ nhẹ nhàn ôm lấy ảnh điêu, cảm giác mềm mịn vô cùng dễ chịu.
- Oa… thật thoải mái, cảm giác còn tốt hơn nữ y thượng hạng.
Lâm Phong nhìn vẻ mặt yêu thích của sư tỷ liền mở lời.
- Đệ nghe nói dùng yêu vũ làm y phục rất tốt, tỷ có muốn làm thử vài bộ không ?
- éc éc…
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không vặt lông của ngươi.
- éc…
Lãnh Phi Dao khẽ vuốt bộ lông đen mượt của ảnh điêu, cảm giác thật sự rất tốt làm cho nàng không muốn rời tay.
- Bây giờ ngươi vẫn chưa đủ lông đủ cánh, đợi ngươi lớn thêm chút nữa vậy.
- éc éc éc…
- Hì hì… ta đùa đó.
Phong Viêm ngồi một bên nhìn con chim đen thui trong lòng Phi Dao, ánh mắt suy tư, theo hắn biết thì yêu thú hiểu tiếng người đều là loại có huyết mạch cao cấp.
- Sư đệ, đầu yêu thú này của đệ xem ra không đơn giản.
- Đương nhiên.
Lâm Phong mỉm cười đắt ý, thứ mà hắn nhìn trúng sao có thể là phàm vật được.
Lãnh Phi Dao ôm ảnh điêu một lúc thì cảm thấy hơi đói, nãy giờ nàng vẫn chưa ăn được bao nhiêu, ánh mắt nàng nhìn qua vị sư tỷ bên cạnh.
- Tuệ Vân sư tỷ có muốn ôm thử không ?
- Cũng được.
Tuệ Vân tiếp nhận Thiên Ảnh ma điêu từ trong tay Phi Dao sau đó ôm vào lòng, đúng như lời sư muội nói lông của ảnh điêu thật sự rất mền mịn.
Hai tên nam nhân đang càn quét thức ăn chợt dừng lại, cả hai cùng nhìn về phía ảnh điêu trong lòng Tuệ Vân.
Ánh mắt Phong Viêm vô cùng dọa người, hắn theo đuổi Tuệ Vân một thời gian chỉ chạm vào ngọc thủ của nàng được hai lần, những nơi trọng yếu hoàn toàn không được phép tiếp cận vậy mà con chim đen thui này lại dám xong vào cấm địa.
Lâm Phong nhìn Thiên Ảnh ma điêu trong lòng sư tỷ sau đó lại nhìn qua băng nữ ngồi bên cạnh, trong đầu lóe lên ý tưởng liền bàn bạc với lão đầu.
- Lão đầu có ở đó không ? alo…
- Chuyện gì ?
- Lão có loại thuật pháp nào giúp ta biến thành yêu thú không ?
Lão đầu trầm mặt, mấy chục năm trước đúng là có loại thuật pháp giúp tu sĩ biến thành hình dạng của yêu thú nhưng đã thất truyền.
- Thuật pháp thì không có nhưng đan dược thì lão phu biết một loại, tiểu tử ngươi muốn lấy không ?
- Có loại đan dược như vậy ?
- Loại đan dược này có tên gọi là xuân hương loạn dã, đảm bảo khi tiểu tử ngươi dùng xong sẽ biến thành cầm thú.
- Lão nhớ mặt ta đó.
Hai thanh niên vừa ăn vừa trừng mắt nhìn đầu yêu cầm trong lòng Tuệ Vân, lần đầu tiên trong đời cả hai cảm giác bản thân còn không bằng cầm thú.
Tuệ Vân bị hai tên bên cạnh nhìn một lúc cảm giác có chút không tự nhiên, nàng nhìn qua Hàn Băng.
- Hàn Băng tỷ có muốn sờ thử không ?
- Không được.
Lâm Phong lập tức chạy tới ôm lấy Thiên Ảnh ma điêu, tiện nghi của lão bà hắn sao có thể để con chim đen thui này chiếm trước được.
Sáng hôm sau, thánh cung chiêu đồ tiếp tục tiến về thành trì tiếp theo, hơn một nữa đoạn đường trôi qua vô cùng thuận lợi, thật ra thì ngoài Ma giáo thì không một thế lực nào trên đại lục muốn động tới thánh cung.
Lâm Phong vừa vào thành liền hướng về phía Vạn Bảo các chạy đi, đây chính là thói quen của hắn, mỗi khi đến một thành trì hắn sẽ chạy tới Vạn Bảo các để tìm kiếm vài thứ.
Đầu tiên là mảnh vỡ hộ thần giáp, chỉ cần tìm được một nữa số mảnh của hộ thần giáp thì lão đầu sẽ giúp hắn khôi phục bảo giáp, tuy không thể đạt đến cấp độ thần khí như ban đầu nhưng có thể luyện thành thiên cấp bảo giáp.
Lần trước tiến vào bảo khố của U Minh thánh cung Lâm Phong đã lấy được thêm vài mảnh hộ thần giáp, nếu tính luôn số mảnh hắn đang có thì tổng cộng được nhị thập bát mảnh.
Tiếp theo là thông tin về thượng cổ chiến trường, sau đó là để lão đầu điên cuồn mua vài thứ mà lão cho là cần thiết, cuối cùng là mua yêu đơn cho ảnh điêu.