Chương 268: Thánh cung chiêu đồ.
Lão thành chủ nhìn đám chấp sự bên cạnh.
- Các vị thấy nơi này thế nào ?
- Rất tốt.
Sau khi kiểm tra vài lần không phát hiện ra vấn đề, tất cả lại trở vào thành, hôm nay chủ yếu là kiểm tra địa điểm, ngày mai sẽ bắt đầu tuyển chọn.
Đêm đến, phủ thành chủ mở hội tưng bừng, bên ngoài đại môn đèn hoa rực sáng, bên trong đại phủ người qua kẻ lại, cười nói không ngừng.
Lâm Phong ngồi nhìn một đám lão đầu trước mặt nói chuyện trên trời dưới đất đúng là nhàm chán, ánh mắt hắn đảo vài vòng cuối cùng dừng lại trên người một nữ tử có dáng người thướt tha.
- Còn tốt là có thứ để nhìn.
So với Lâm Phong thì Phong Viêm còn thảm hơn, có Tuệ Vân ngồi bên cạnh làm cho thanh niên này không dám nhìn lung tung chỉ có thể nhắm mắt dưỡng thần.
Lâm Phong đang phẩm trà thưởng cảnh thì cảm giác bị ai đó kéo y phục, hắn vừa nhìn xuống liền tìm được thủ phạm chính là vị sư huynh ngồi bên cạnh.
Phong Viêm vẫn nhắm mắt dưỡng thần, gần một canh giờ trôi qua hắn đã sắp đạt đến giới hạn, cuối cùng vẫn phải cầu cứu tên sư đệ.
- Tuệ Vân sư tỷ, chúng ta còn phải ngồi đây đến khi nào ?
- Vẫn còn một số gia tộc chưa đến, có lẽ phải đợi thêm một lúc nữa.
- Vậy thì đợi thêm một lúc.
Lâm Phong lại tiếp tục phẩm trà thưởng cảnh, ánh mắt hắn đảo qua một vòng sau đó dừng trên người một nữ tử, tuy chỉ nhìn thấy phía sau nhưng hắn chắc chắn nữ tử này chính là một tiểu mỹ nhân.
- Sao ta có cảm giác đã gặp nữ tử này ở đâu rồi nhỉ ?
Hắn càng nhìn càng cảm giác quen thuộc, đột nhiên trong đầu hắn xuất hiện một thân ảnh, vẻ mặt hiện rõ sự bất an.
Đúng lúc này nữ tử cũng nhìn về phía hắn, gương mặt xinh đẹp mỉm cười, nàng từng bước đi tới.
- Tiểu Phong tử không nhận ra ta sao ?
Lãnh Phi Dao đứng trước mặt Lâm Phong xoay một vòng, hôm nay nàng mặt dạ y lộng lẫy, mái tóc thả dài, so với trường bào bảo thủ của Đan cung hoàn toàn khác biệt làm cho tên nào đó mém chút không nhận ra.
- Sư tỷ… sao tỷ lại ở đây ?
- Sao ta không thể ở đây ?
- Không phải, ý của đệ là tỷ đến đây khi nào ?
- Hai ngày trước ta đã đến đây rồi.
Mấy hôm nay Lâm Phong không gặp được Phi Dao không phải vì nàng bị Lãnh gia cấm cửa mà là đã chạy đến Tinh Vân thành chờ thời.
Lãnh Phi Dao chạy tới kéo tay Lâm Phong.
- Chúng ta mau đi thôi.
- Đi đâu ?
- Ta biết vài chỗ rất thú vị, nhất định đệ sẽ rất thích.
Phong Viêm nhìn tên sư đệ bị kéo đi chỉ biết thở dài, hi vọng cuối cùng của hắn đã biến mất, phía sau một nam nhân thảm hại chính là một nữ nhân p·há h·oại.
Lãnh Phi Dao kéo Lâm Phong chạy đến trước một căn phòng thì dừng lại.
- Nơi này có rất nhiều thứ thú vị.
Căn phòng trước mặt lớn như một cái đại sảnh, bên trong trưng bài những thứ thành chủ Tinh Vân thành đã sưu tầm được trong suốt thời gian tu luyện của lão.
Lúc này trong phòng có vài chục người tới lui, ánh mắt chăm chú quan sát bảo vật, cơ hội như thế này không phải lúc nào cũng có, chỉ khi phủ thành chủ mở đại tiệc thì người bên ngoài mới có thể tiến vào nơi này.
Lâm Phong nhìn một vòng xung quanh căn phòng, nơi này bài toàn bảo vật thượng hạn, tùy tiện chọn một món cũng có giá vài vạn trung phẩm linh thạch.
- Bày nhiều bảo vật như vậy chẳng lẽ lão không sợ bị người khác để ý ?
- Tiểu tử ngươi thử lấy một món chẳng phải sẽ biết sao ?
- Lấy đồ của người khác không phải là đạo quân tử, những chuyện như vậy ta tuyệt đối không làm.
Có thể tu luyện lên đến chức thành chủ không ai là đơn giản, lão dám mang bảo vật ra trưng bài nhất định đã có sự chuẩn bị.
Lâm Phong đi được vài bước thì dừng lại, trước mặt hắn là một bộ hài cốt nằm im trong cấm chế, nhìn qua thì có đến chín phần giống với nhân tộc chỉ khác ở chỗ sau lưng có đôi cánh, trên đầu có một cái sừng, bên dưới có ghi vài chữ.
- Dị tộc, thượng cổ chiến trường.
- Cái gì mà dị tộc, đây chính là hài cốt của Thần tộc.
Theo cổ thư ghi lại thì Thần tộc và Ma tộc đều có hình dáng giống nhau, bên ngoài bọn họ gần giống với nhân tộc nhưng sau lưng có cánh, trên đầu có sừng.
Lâm Phong nhìn bộ hài cốt trước mặt, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ đen tối.
- Lão đầu chẳng lẽ nam nhân Thần tộc đều mọc sừng trên đầu hết hả ?
- Tiểu tử ngươi hỏi chuyện này làm gì ?
- Không có gì, ta chỉ cảm thấy bọn họ rất đáng thương thôi.
Hắn vừa dứt lời thì lại phát hiện có chỗ không đúng, lần trước gian thương mang đến cho hắn mấy cái sừng đều là trong suốt, cái sừng trên đầu bộ hài cốt trước mặt lại có màu hoàng kim.
- Không lẽ là sừng đột biến ?
- Đó là kim linh thể.
- Vừa có huyết mạch lại có linh thể, vậy chẳng khác nào nhân yêu hợp nhất ?
Huyết mạch của yêu thú cũng giống như linh thể của tu sĩ, cả hai thứ này đều có thể gia tăng thực lực vậy mà Thần Ma nhị tộc lại sở hữu cùng lúc cả hai thứ, đúng là bá đạo.
Trong lúc Lâm Phong còn đang cảm thán thì giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Tiểu tử hình như nha đầu của ngươi đang gặp rắc rối.
Cách đó không xa, Lãnh Phi Dao đang say mê ngắm nữ y lộng lẫy thì một đám thanh niên tiến lại bên cạnh nàng, tên dẫn đầu mỉm cười tiêu soái chào hỏi.
- Tại hạ Lý Huy là tộc nhân dòng chính của Lý gia, không biết đạo hữu xưng hô thế nào ?
- Đừng có làm phiền bổn tiểu thư.
Một thanh niên phía sau vừa bước lên thì bị Lý Huy cản lại.
- Tại hạ biết vài nơi có nữ y rất tốt, đạo hữu có muốn đến đó nhìn thử không ?
Lãnh Phi Dao xoay người, ánh mắt tò mò nhìn thanh niên đối diện.
- Ngươi thường tới những nơi đó sao ?
- Đúng vậy, tại hạ có chút giao tình với lão bản.
- Không ngờ nam nhân bây giờ cũng dùng nữ y, đúng là loạn hết cả rồi.
Lý Huy nghe đối phương nói liền nhíu mày, ánh mắt hoài nghi nhìn tiểu mỹ nhân trước mặt.
- Không lẽ đầu óc nữ nhân này có vấn đề ?
Sở dĩ hắn quen với lão bản là vì nơi đó và Lý gia thường hợp tác làm ăn, thanh niên cứng như hắn sao có thể liên quan đến nữ y.
Một thanh niên phía sau nhịn không được nhỏ giọng nói.
- Lý huynh, hình như nữ nhân này có vấn đề.
- Ta không quan tâm, chỉ cần đẹp là được.
Dung mạo của Phi Dao có bảy phần giống với Hàn Băng, ba phần còn lại thì linh động hoạt bát, hoàn toàn không thua kém tỷ tỷ.
Lý Huy vừa định bước tới thì bên cạnh truyền đến giọng nói.
- Sư tỷ đây chính là nơi thú vị mà tỷ nói sao ?
Lâm Phong nhìn một vòng xung quanh, vẻ mặt miễn cưỡng.
- Chẳng có thứ gì tốt.
- Vậy chúng ta đi thôi.
Lý Huy nhìn mỹ nữ rời đi liền ngăn lại.
- Đợi đã.