Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên La

Chương 26: Trở về




Chương 26: Trở về

Lâm Phong thoa dược dịch lên v·ết t·hương trên tay, lần này chỉ còn lại một cánh tay nên khó băng bó hơn, làm mãi mà chẳng xong.

- Lâm huynh đệ, để ta giúp một tay.

Lý Thành Hổ thấy huynh đệ khó khăn liền xong lên trợ giúp, cánh tay Lâm Phong bị hắn bóp một cái đau đến xanh mặt.

- Hổ ca hạ thủ lưu tình, tiểu đệ đâu có đắt tội với huynh a.

- Ngại quá, ta không cố ý.

- Để ta.

Liễu Huân Vũ đi tới bên cạnh Lâm Phong những chuyện băng bó như thế này giao cho nữ nhân là thích hợp nhất.

Nàng cẩn thận giúp hắn băng bó từng v·ết t·hương, động tác nhẹ nhàn thuần thục như đã luyện tập rất nhiều lần.

Lý Thành Hổ đứng bên cạnh cười ha ha.

- Lâm huynh đệ yên tâm, tay nghề của Liễu đạo hữu rất tốt, mỗi lần huynh đệ Ảnh Nguyệt b·ị t·hương đều là nàng chữa trị.

- Vậy a, đúng là rất tốt.

Lâm Phong nhìn mỹ nhân gần bên cạnh, tuy vừa trãi qua một trận chiến với yêu thú nhưng nàng vẫn xinh đẹp động lòng người, đôi mắt thanh tịnh không chút sợ hãi.

Ngọc thủ của Huân Vũ giúp hắn chữa thương nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của nam nhân bên cạnh, gương mặt ửng hồng lên.

- Lâ·m đ·ạo hữu để ta giúp đạo hữu chữa trị v·ết t·hương sao lưng.

- Như vậy hình như không ổn.

Lâm Phong vừa nói vừa thoát y, cơ thể của hắn thuộc loại cân đối, không đồ sộ to lớn như Lý Thành Hổ nhưng thon gọn đẹp mắt, múi nào ra múi đó, đây là thành quả nhiều năm hành tẩu của hắn.



Cảm giác mềm mịn trơn bóng từ ngọc thủ, sau đó là cảm giác mát lạnh từ dược lực truyền đến xóa tan cơn đau từ v·ết t·hương, mỗi lần b·ị t·hương đều được nàng chữa trị thì Lâm Phong tình nguyện ngày nào cũng b·ị t·hương.

Đang lúc Lâm Phong hưởng thụ đột nhiên hắn cảm thấy hơi lạnh người, có vài ánh mắt bất thiện hướng về phía hắn không cần nghĩ cũng biết nguyên nhân.

- Đúng là hồng nhan họa thủy mà.

Người đầu tiên bước tới là đoàn trưởng Lưu Khôi.

- Lần này đa tạ đại ân của huynh đệ, đây là một chút lòng thành của ta thay mặt Ảnh Nguyệt đoàn cảm tạ huynh đệ.

Lâm Phong thở phào, còn tưởng thanh niên này vì Liễu mỹ nhân mà đến, bây giờ hắn không khác gì thường nhân một khi đánh nhau thì xác định.

- Lưu huynh đã nói như vậy ta cũng không từ chối.

Lâm Phong nhận lấy túi trữ vật, bên trong có năm ngàn linh thạch hạ phẩm cùng với một tờ pháp chỉ có ghi hai chữ hành không.

- Hành không pháp chỉ, đây chính là thứ tốt a.

Nếu là trước kia năm ngàn linh thạch đối với Lâm Phong là một con số không tưởng thì bây giờ thứ hắn cần là bảo vật có thể giữ mạng.

Còn mạng thì còn hưởng thụ, còn mạng thì có thể kiếm linh thạch, hành không pháp chỉ đúng là thứ hắn cần, chỉ là lão đầu lại không biết loại pháp văn này.

Lâm Phong nhíu mày nhìn Lưu Khôi.

- Lưu huynh có thứ tốt này sao lúc đó không dùng ?

- Ta rời đi thì ai sẽ giữ lại Ảnh Nguyệt.

- Lưu huynh nghĩa khí, tiểu đệ bội phục.

- Không chỉ ta, Liễu đạo hữu cũng có một tờ hành không pháp chỉ.



Trong số những tu sĩ ở lại có tới mười mấy người sở hữu hành không pháp chỉ, chưa đến lúc sống c·hết bọn họ sẽ không dùng đến, dù sao Ảnh Nguyệt cũng là công sức nhiều năm của bọn họ.

Lâm Phong nhìn mỹ nhân bên cạnh, trong lòng sinh ra kính phục.

- Liễu đạo hữu đúng là nữ trung hào kiệt, tài mạo song toàn, thế gian hiếm thấy.

- Miệng lưỡi của Lâ·m đ·ạo hữu cũng rất hiếm thấy.

Liễu Huân Vũ được hắn khen trong lòng thoáng vui vẻ nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, không biến đổi.

- Không còn sớm nữa chúng ta nên trở về thôi.

Lâm Phong cưỡi độc giác hắc phong đi cùng Ảnh Nguyệt đoàn, trên đường đi có Hổ ca làm bạn, đôi khi Liễu Huân Vũ cũng tham gia nên không thấy nhàm chán.

Hắn nhân cơ hội nói vài câu với mỹ nữ, biết được ba ngày sau bọn họ sẽ đến tham gia buổi đấu giá của Vạn Bảo Các, Lâm Phong cũng muốn đi cùng, thế là có được một vé miễn phí.

- Chu lão đầu thật là biết làm ăn.

Đám tu sĩ vừa săn yêu thú trở về nhất định sẽ có không ít linh thạch, lão lại chọn ngay lúc này mở buổi đấu giá, đúng là một lão gian thương.

Đến khi trời vừa tối thì Lâm Phong cũng về tới phòng, trước tiên là vận công trị thương, lúc này tác dụng phụ của bạo linh dược tề đã kết thúc chỉ cần nữa giờ là v·ết t·hương cơ bản đã lành lại.

Tiếp đó là đột phá, trận chiến với thanh ngưu đã làm linh lực trong cơ thể hắn bùng nổ, có xu hướng đột phá linh giả nhị cấp hậu kỳ, chỉ cần hấp thu thêm vài chục khối linh thạch hạ phẩm là đủ điều kiện trùng kích.

Bạch bào lão đầu lượn lờ trong phòng, trước mặt lão là hành không pháp chỉ, loại pháp văn này chỉ mới xuất hiện cách đây vài ngàn năm rất có giá trị để nghiên cứu.

Sau trận chiến với tam vĩ thanh ngưu, Thiết Sơn môn chính thức bế quan tỏa cảng, đệ tử trong môn không được phép rời khỏi thành nếu không hậu quả tự chịu, Lý Vương sai người sơn lại đại môn thành màu đỏ, vừa nổi bật vừa đỡ tốn công lau máu chó.

Lý Hạo cũng bị cắm cửa, bộ phận tình báo bị phạt mấy tháng lương, truyền tống trận miễn phí một tháng để khuyến khích tu sĩ rời thành săn bắt nhưng cho dù Thiết Sơn môn dùng bao nhiêu chiêu trò cũng không tránh khỏi sự trả thù điên cuồng từ tán tu.

Đầu tiên là số linh thạch dự trữ ở truyền tống trận thường b·ị c·ướp cạn nên Lý Vương mới đưa ra thông báo miễn phí truyền tống, tiếp theo là đám đệ tử liên tục bị h·ành h·ung, mấy tên thực lực cao thì bị c·ách l·y, đi ăn thì bị ép giá, đi ngủ thì bị phá hôi, đến hồng tụ lâu gặp toàn hàng độc lạ, đúng là khổ không chịu nổi.



Tình hình vô cùng khẩn cấp, Lý Vương phải phái đệ tử đến thánh cung nhờ trợ giúp nhưng mất vài ngày thì viện binh mới đến nơi.

- Thật là thảm quá.

Lâm Phong đứng trước cửa Vạn Bảo Các một lúc vẫn không thấy đám người Ảnh Nguyệt đến, hắn đi xung quanh nghe ngóng, lần này Thiết Sơn môn không lấy lại được danh dự mà còn hại không ít tu sĩ, tất cả đều là do tình báo sai lầm, đây gọi là sai một li thì đi lau máu chó.

Hôm nay là ngày Vạn Bảo Các đấu giá có không ít nhân vật xuất hiện, đa số tu sĩ đều ăn diện rất đẹp mắt, nhất là nữ tu.

Lâm Phong nhìn một nữ tử vừa đi ngang qua, dung mạo bình thường nhưng núi non thì trùng điệp, cho dù hắn có tập cả đời cũng không được như nàng.

- Không biết nàng luyện công pháp gì nhỉ ?

Lại thêm một nữ tử đi qua, dáng người nhỏ nhắn linh hoạt, ánh mắt long lanh, tuy không có vẻ đẹp thành thục nhưng lại tạo nên cảm giác xinh xắn, đáng yêu.

- Không phải lúc nào to cũng ngon, cứ để tự nhiên sẽ tốt hơn.

- Lâm huynh đệ, đang ngắm mỹ nữ hả ?

Lý Thành Hổ từ sau lưng bất ngờ xuất hiện vỗ vai Lâm Phong, ánh mắt mờ ám nhìn hắn.

- Có để ý cô nương nào chưa ?

- Có… à Hổ ca đến lúc nào vậy ?

- Bọn ta đến một lúc rồi nhưng Liễu đạo hữu nói huynh đệ đang suy nghĩ một vấn đề gì đó nên không muốn làm phiền, ta thấy huynh đệ đang ngắm cô nương nào đó thì đúng hơn ?

Lâm Phong nhìn đám người phía sau Lý Thành Hổ nhất là vẻ mặt bình tĩnh của Liễu mỹ nhân, ánh mắt nghiêm túc hẳn lên.

- Liễu đạo hữu đoán không sai, ta đang suy nghĩ đến một vấn đề vô cùng quan trọng có thể ảnh hưởng đến hạnh phúc tương lai .

- Lâm huynh đệ suy nghĩ vấn đề gì vậy, có cần Hổ ca giúp không ?

- Không cần đâu, đây là vấn đề cá nhân thứ lỗi tại hạ không thể nói.

Chẳng lẽ lại đi nói ta đang suy nghĩ to hay nhỏ đẹp hơn, một khi nói ra thì hình tượng nam tử đỉnh thiên lập địa mà Lâm Phong bỏ công xây dựng sẽ mất sạch sành sanh.

- Không còn sớm nữa, chúng ta mau vào trong thôi.