Chương 258: Tàn tích U Minh
Một lúc sau lam quang tan biến, đôi mắt lạnh lùng của Hàn Băng ẩn hiện kinh ngạc, cả đời nàng gặp qua vô số pháp trượng nhưng đây là lần đầu tiên nàng không thể khống chế được.
Lâm Phong nhìn vẻ mặt thay đổi của băng nữ liền hỏi.
- Hàn Băng sư tỷ có vấn đề gì sao ?
- Ta không thể khống chế pháp trượng.
Lãnh Hàn Băng nhìn lưu manh vẫn đứng bên cạnh, lạnh nhạt hỏi.
- Sao ngươi vẫn còn ở đây ?
- Đệ ở lại bảo vệ cho sư tỷ.
- Ngươi không sợ bọn họ lấy hết bảo vật sao ?
- Không sợ.
Lâm Phong lắc đầu, ánh mắt thâm tình nhìn nữ tử đối diện.
- Bảo vật trận quý nhất đang ở trước mặt đệ dù hai nữ nhân kia có lấy hết bảo khố thì đệ cũng không quan tâm.
Cơ thể của Hàn Băng khẽ rung lên, tuy nàng biết rõ không nên tin vào những lời đường mật của lưu manh nhưng trong lòng vẫn có thứ gì đó tan chảy, giọng nói bảy phần lạnh lùng, ba phần ôn nhu.
- Đi thôi.
Lâm Phong vui vẻ đi theo phía sau, khi hắn tiến vào bên trong thì hai nữ nhân kia đã đứng ở cuối thông lộ, nhìn bộ dáng của hai nàng có lẽ đã phát hiện ra cấm chế cuối cùng.
Lâm Phong đi tới trước cấm chế bày ra bộ mặt kinh ngạc.
- Cái cấm chế này ở đâu ra vậy ?
- Ngươi thật sự không biết ?
Linh Mộng mỉm cười nhìn tên nam nhân bên cạnh, chỉ cần hắn gật đầu thì nàng sẽ để hắn cả đời không ngốc đầu lên được.
Lâm Phong biết không thể lừa được yêu nữ đành ngoan ngoãn mở cấm chế, bên trong căn phòng cuối cùng vẫn là một núi hộp ngọc chỉ là kích thước so với lúc đầu chỉ còn một nữa.
- Lão tử đúng là anh minh thần dũng, mém chút là tiêu rồi.
Với tính cách của yêu nữ khi tiến vào phòng cuối cùng mà không tìm được bảo vật nhất định sẽ nghi ngờ hắn, còn tốt là hắn không tham hết toàn bộ số linh thạch bên trong.
Sau khi kiểm tra vài cái hộp ngọc, Linh Mộng xoay người rời đi hoàn toàn không nghi ngờ tên nào đó g·ian l·ận, bên trên mỗi hộp ngọc đều có ấn ký nếu bị lấy đi thì bây giờ đám hắc y nhân đã tiến vào.
Ở một nơi bên trong Ma Lĩnh sơn mạch, một đám hắc y nhân đang nghĩ ngơi thì có một tên hắc y nhân từ bên ngoài chạy vào.
- Thủ lĩnh, có một đám người từ bên trong sơn mạch đang đi ra.
- Nhanh như vậy sao ?
Quỷ Ảnh nhíu mày, theo tính toán thì phải ít nhất vài ngày nữa ngũ đại thánh cung mới quay trở lại, không lẽ nữ nhân kia tính sai ?
- Có nhìn thấy rõ là bao nhiêu người không ?
- Chỉ có vài ngàn tu sĩ, dẫn đầu là một vị trưởng lão Âm Dương thánh cung.
- Chỉ có một tên trưởng lão ?
- Đúng vậy.
Xem ra bên trong sơn mạch đã có chuyện lớn xảy ra, dù là chuyện gì đi nữa thì đây chính là một cơ hội tốt không thể bỏ qua.
- Truyền lệnh của ta, toàn bộ Ma giáo chuẩn bị đợi lệnh.
- Tuân lệnh.
Bên trong lục điện, đám người Lâm Phong đã tiến vào tàng thư các, lúc này cả đám đang ở tầng thứ ba, trước mặt là mười mấy cái ngọc giản truyền công.
Lâm Phong vừa nhìn qua một lần, ánh mắt liền dừng lại trên một cái ngọc giản để ở nơi cao nhất.
- U Minh đoạt thiên.
Trong lúc chiến đấu hắn đã từng nhìn thấy đám hắc y nhân sử dụng loại thuật pháp này, uy lực vô cùng bá đạo, chỉ cần có thứ này trong tay sao này hắn không phải sợ đám pháp sư.
Không chỉ có Lâm Phong mà ba nữ tử còn lại đều hướng ánh nhìn về phía U Minh đoạt thiên, tam nữ cũng muốn sở hữu loại kỳ thuật bá đạo này.
Lâm Phong mở lời.
- Ta có ý này, để ta bảo quản ngọc giản đến khi ra ngoài sẽ đưa lại có được không ?
- Không được.
Linh Mộng là người đầu tiên phản đối, từ khi trở thành thánh nữ thì nàng đã không còn tin tưởng vào nam nhân.
- Ta sẽ giữ ngọc giản.
- Ngươi không thích hợp để giữ ngọc giản.
- Chẳng lẽ ngươi lại thích hợp ?
- Đúng vậy, ở đây ta là người thích hợp nhất.
Lâm Phong gật đầu, nơi này ngoài chính nhân quân tử như hắn ra thì còn có ai thích hợp để giữ những thứ quan trọng như U Minh đoạt thiên.
- Ở đây ta là người yếu nhất, dù có ý đồ thì cũng không trốn thoát được, có đúng không.
- Hừ.
Linh Mộng hừ lạnh, tên khốn này đúng là yếu nhất trong đám, dù hắn có bỏ trốn thì cũng không chạy nhanh bằng nàng, quan trọng hơn là Hàn Băng vẫn ở đây thì hắn sẽ không rời đi.
Sau khi thương lượng kết thúc, Lâm Phong lấy ra Thông Thiên lệnh phá vỡ phong ấn thu lấy U Minh đoạt thiên thuật, sau đó hắn lần lượt thu hết toàn bộ ngọc giản trong phòng.
Bên trên tàng thư các là một căn phòng rộng lớn thường dùng để làm nơi thánh chủ và các vị trưởng lão nghị sự, đây cũng là nơi an toàn nhất của thánh cung dù là chấp sự cũng không được phép tiến vào.
Lâm Phong dễ dàng phá vỡ cấm chế, hắn vừa bước lên tầng trên thì một giác nguy hiểm ập đến.
- Thiên lý tùy hành.
Một luồn hắc vụ xuyên qua tàn ảnh của Lâm Phong đánh thẳng vào nơi hắn vừa xuất hiện để lại một cái lổ lớn bên dưới.
Hai tên hắc y nhân xuất hiện, ánh mắt kinh ngạc nhìn đám người đối diện.
- Làm sao các ngươi có thể vào nơi này ?
Hộ cung đại trận vẫn chưa bị phá, muốn tiến vào bên trong lục điện là chuyện không thể, trừ khi có thánh nhân ra tay.
Trong lúc hai tên hắc y nhân còn đang kinh ngạc thì thất đạo kiếm khí đã bay đến trước mặt bọn họ, Linh Mộng tay cầm trường kiếm lướt tới.
Hắc y nhân dùng song quyền đánh nát từng đạo kiếm khí, ánh khinh thường ý nhìn nữ tử đối diện.
- Thì ra chỉ là một đám vương giả, một mình lão phu thừa sức giải quyết.
- Ngươi giải quyết nữ nhân này, ta giải quyết đám còn lại.
Một tên hắc y nhân hướng về phía Lâm Phong bay tới, khí tức hùng mạnh của vương giả đỉnh cấp bùng nổ, đại thủ mang theo linh lực bá đạo đánh tới.
Phong Thanh Thanh đứng trước mặt Lâm Phong, ánh mắt ngưng trọng nhìn hắc y nhân, trường kiếm trong tay chém về phía đối phương.
Lâm Phong không ngờ bên trong lục điện vẫn còn hắc y nhân canh phòng, cứ tiếp tục chiến đấu sớm muộn cũng kinh động đến đám hắc y nhân bên ngoài.
Trong lúc nguy cấp, giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Căn phòng phía trước có vấn đề.
- Tiền bối có cao kiến gì không ?
- Mấy tên này ngay cả bảo khố cũng không canh giữ lại chạy đến chỗ này, tiểu tử ngươi không thấy lạ sao ?
- Ý của tiền bối là bảo vật bên trong căn phòng đó còn trân quý hơn bên trong bảo khố.
Hai mắt Lâm Phong sáng rực nhìn về phía căn phòng trước mặt, thứ có giá trị hơn bảo khố chắc chắn là U Minh thánh bảo.
Vấn đề bây giờ là làm sao để giải quyết hai tên hắc y nhân, bọn chúng sẽ không đứng yên nhìn hắn bước vào bên trong căn phòng.