Chương 215: Ngũ cung đại hội
Tin tức Vương Lăng trốn thoát nhanh chóng truyền đi khắp nơi trở thành chủ đề bán tán của không ít tu sĩ, một vị tuyệt thế thiên tài vì đố kị đồng môn mà dẫn đến thân bại danh liệt.
Bên trong một khách điếm của thánh thành, Lâm Phong đã đặt sẵn một bàn đại tiệt để ăn mừng hắn thành công đột phá linh giả ngũ cấp đỉnh phong và đoạt được danh hiệu đệ nhất thiên tài đan đạo.
Lãnh Phi Dao vừa bước vào phòng liền hét lên.
- Oa… thật nhiều thức ăn.
- Còn có cả linh tửu thượng hạn.
Phong Viêm tìm một chỗ tốt để Tuệ Vân ngồi còn hắn thì ngồi ngay bên cạnh, Lâm Phong thấy vậy liền chạy tới kéo hai cái ghế giúp Hàn Băng và Huân Vũ, hai nàng vừa ngồi xuống thì hắn liền lấy thêm một cái ghế ngồi giữa hai nàng.
- Lão tử đúng là thiên tài.
Ngoài những gương mặt thân quen còn có tiểu muội của Tuệ Vân là Lý Như Nguyệt và đám huynh đệ Ảnh Nguyệt đoàn.
- Hình như mọi người đều đến hết rồi, chúng ta nhập tiệc thôi.
- Chúc mừng Lâm huynh đệ đột phá, 1 2 3 dô…
- Đa tạ các vị huynh đệ, mọi người cứ ăn uống thỏa thích những thứ còn lại để tiểu đệ lo.
- Lâm tiểu đệ đúng là hào phóng, không khác gì lúc ở Thương Vân.
Nhớ khi tiến vào Quỷ Lâm, Lâm Phong đã mang hơn một nữa số lương thực dự trữ ra chiêu đãi huynh đệ Ảnh Nguyệt đoàn, lúc đó hắn chỉ là một tên vô danh tiểu tốt không ngờ bây giờ đã nổi danh khắp Nam Hoang.
Lâm Phong nhìn đám huynh đệ đang càng quét thức ăn, hắn lấy ra hai cái túi trữ vật đưa cho hai nữ nhân bên cạnh.
- Đa tạ hai vị tỷ tỷ đã giúp tiểu đệ hộ pháp, đây là chút lòng thành của tiểu đệ, xin hai vị tỷ tỷ nhận lấy.
Huân Vũ nghe hắn nói, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười.
- Không phải lần trước đệ đã dùng hai xiên thịt nướng để trả công cho bọn ta sao ?
- Đó chỉ là phần đặt cọc, đây là phần còn lại.
- Xem như đệ hiểu chuyện.
Nàng nhận lấy túi trữ vật từ trong tay hắn, thần thức vừa đảo qua liền biến sắc, bên trong mỗi túi trữ vật đều có 1000 khối thượng phẩm linh thạch.
- Thứ này ta không thể lấy.
Cả hai nàng gần như cùng lúc trả lại túi trữ vật cho hắn, Huân Vũ tuy không phải dòng chính nhưng vẫn là xuất thân từ đại tộc, nàng biết rõ thượng phẩm linh thạch trân quý như thế nào.
Hàn Băng so với Huân Vũ lại càng rõ hơn, nàng không chỉ là đệ nhất thiên tài Pháp cung mà còn là đệ nhất thiên tài của Lãnh gia nhưng mỗi thắng chỉ nhận được vạn khối trung phẩm linh thạch, khi nàng đột phá vương giả thì vạn khối trung phẩm linh thạch sẽ đổi thành trăm khối thượng phẩm linh thạch.
Lâm Phong đã sớm đoán được hai nàng sẽ không nhận nên đã chuẩn bị sẵn kế sách.
- Chẳng lẽ hai vị tỷ tỷ chê ít sao ?
- Linh thạch đệ cứ giữ lại, sau này chắc chắn sẽ dùng đến.
- Tỷ không cần lo, thứ này đệ vẫn còn rất nhiều.
Thượng phẩm linh thạch tuy trận quý nhưng bây giờ Lâm Phong vẫn chưa dùng đến, ngược lại hai vị lão bà tương lai của hắn đã bước vào lục cấp linh giả trong thời gian tới sẽ đột phá thất cấp vương giả, linh thạch nằm trong tay hai nàng sẽ hữu dụng hơn.
Hai nàng nghe hắn nói, ánh mắt hiện rõ nghi ngờ, thượng phẩm linh thạch không phải là rau cải muốn có là có được.
Lâm Phong nhìn thấy tình hình không ổn liền ra hiệu cho tiểu sư tỷ ngồi đối diện, Lãnh Phi Dao đang càn quét thức ăn thì bị ai đó đá vào chân, nàng vừa ngẫn đầu thìn nhìn thấy tên sư đệ đang ra ám hiệu.
- Chuyện gì cũng phải đến tay ta.
Phi Dao bỏ v·ũ k·hí xuống, ánh mắt lấp lánh nhìn hai túi trữ vật trước mặt.
- Tiểu Phong tử nếu hai vị tỷ tỷ không nhận hay là đệ tặng cho ta đi.
Vừa dứt lời ngọc thủ lập tức vương tới, chỉ tiếc là tu vi của nàng không bằng hai vị tỷ tỷ đối diện nên không lấy được.
Lãnh Hàn Băng nhíu mày.
- Phi Dao, thứ này là của Lâm Phong, muội không thể lấy được.
- Tiểu Phong tử đã tặng cho tỷ vậy thứ này là của tỷ, nếu tỷ không lấy vậy chẳng phải trở thành vật vô chủ rồi sao ?
Lâm Phong nghe tiểu sư tỷ nói liền hùa theo.
- Đúng vậy, thứ đệ tặng đi sẽ không bao giờ lấy lại.
Cuối cùng thì gian kế của Lâm Phong vẫn thành công, tuy hai nàng không muốn nhận nhưng giao linh thạch vào tay Phi Dao chẳng khác nào giao trứng cho ác.
Phi Dao hoàn thành nhiệm vụ lại bắt đầu càn quét thức ăn chỉ là nàng vừa cầm v·ũ k·hí thì một nữa số thức ăn trên bàn đã biến mất.
- Đại hắc hổ mau trả thức ăn cho ta.
- Hắc hắc…
Hổ ca lắc đầu, thức ăn đã vào tay sao có thể đưa cho người khác, ăn được nhiều hay ít phải dựa vào bản lĩnh của mỗi người.
Đang lúc trận chiến trên bàn ăn diễn kịch liệt thì cửa phòng mở ra, một nữ tử từ bên ngoài bước vào.
Lâm Phong vẫy tay.
- Mau mang thức ăn lên gấp.
- Hừ.
Nữ tử vừa xoay người rời đi thì giọng nói của Phong Viêm truyền đến.
- Biểu tỷ đợi đã.
- Biểu tỷ ?
Lâm Phong vừa ngẫn đầu liền trợn mắt há mồm, thức ăn trong miệng cũng rơi ra.
- Xong rồi.
Phong Thanh Thanh do dự một lúc cuối cùng cũng bước vào phòng, ánh mắt tức giận nhìn thanh niên đối diện, không hiểu vì sao mỗi lần nàng nhìn thấy Lâm Phong chỉ muốn phóng tới đánh hắn một trận.
Phong Viêm mỉm cười nhìn tên sư đệ bên cạnh.
- Biểu tỷ nghe nói đệ vừa đột phá nên muốn đến chúc mừng.
- Thật sự là đến chúc mừng sao ?
Lâm Phong nhìn vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống của bạo nữ, nhìn kiểu gì cũng không giống như muốn chúc mừng hắn.
Phong Thanh Thanh trừng mắt nhìn dâm tặc, nàng cắn răng lấy ra một cái túi trữ vật ném cho hắn.
- Cho ngươi.
- Còn có quà nữa nè.
Lâm Phong lập tức bắt lấy, thần thức đảo qua thì thấy bên trong có đúng một vạn trung phẩm linh thạch.
- Phong chấp sự đúng là hào phóng, không giống như đám huynh đệ của ta hài…
Đám người xung quanh vẫn tiếp tục càn quét hoàn toàn không để ý đến những lời Lâm Phong nói.
Phong Viêm nhìn tên sư đệ và biểu tỷ có thể ngồi chung một bàn thầm thở phào, bước đầu tiên của kế hoạch xem như ổn thỏa.
Hai giờ sau, đại tiệt kết thúc, mọi người đều rời đi, Phong Viêm đến bên cạnh Lâm Phong lấy ra một cái túi trữ vật đưa cho tên sư đệ.
- Thứ đệ nhờ ta tìm giúp tất cả đều ở đây.
- Đa tạ sư huynh giúp đỡ.
- Lâm sư đệ thật ra biểu tỷ của ta là một người rất tốt, chuyện lúc trước chỉ là hiểu lầm, sư đệ đừng để trong lòng.
- Sư huynh yên tâm, đệ biết phải làm sao.
Đêm đến, bên trong một căn phòng sang trọng, Lâm Phong lấy ra mấy cái túi trữ vật để trước mặt, đây là quà mà đám huynh đệ tặng cho hắn trước khi rời đi.
Đầu tiên là đám huynh đệ Ảnh Nguyệt tặng cho hắn một túi thịt yêu thú và mấy chục bình linh tửu, tiểu sư tỷ tặng cho hắn mấy viên đan dược bên trên còn có cả ấn ký của nàng, trong túi trữ vật của Hàn Băng có vài tờ pháp chỉ còn Huân Vũ thì tặng cho hắn hai gốc hồn dược.
- Có nên dùng thăng linh đan đột phá không nhỉ ?
- Tiểu tử ngươi tham vừa thôi.
Giọng nói của lão đầu truyền đến, thân ảnh của lão lơ lửng giữa phòng.
- Tiểu tử ngươi vừa đột phá nên cần thêm thời gian tích lũy.
- Ta chỉ đùa thôi.
Lâm Phong sẽ không vì mấy món quà mà đốt cháy giai đoạn, tu chân càng về sau càng khó đi, đã có vô số tu sĩ đã gục ngã trên con đường này, dù là thiên tài cũng không dám chạy loạn.