Chương 212: Ngũ cung đại hội
Nếu đã vô dụng thì không cần phải thương lượng, Lâm Phong lập tức lắc đầu.
- Thứ này đệ không cần.
- Vậy thứ này thì sao ?
Phong Viêm mở hộp ngọc thứ hai, bên trong là một thứ giống như yêu đan nhưng hoàn toàn trong suốt.
Lâm Phong chưa kịp nhìn thì giọng của lão đầu truyền đến.
- Thần châu.
- Chẳng lẽ thứ này lại có liên quan đến Thần tộc ?
- Đúng vậy.
Sau khi thần tộc c·hết đi sẽ hóa thành thần hồn, khi thần hồn c·hết đi sẽ hóa thành thần châu, thứ này ẩn chứa hồn lực to lớn là vật đại bổ để tu luyện linh hồn.
- Tiểu tử mau hỏi xem mấy thứ này tìm được ở đâu ?
- À, được.
Lâm Phong nhíu mày, hắn cầm một viên Thần châu lên nhìn tới nhìn lui sau đó quay qua hỏi Phong Viêm.
- Đây là lần đầu đệ nhìn thấy thứ như thế này.
- Đó cũng là chuyện bình thường, thứ này không dễ tìm đâu.
- Sư huynh biết thứ này có thể tìm ở đâu không ?
- Thượng cổ chiến trường.
Phong Viêm nhìn vẻ mặt hứng thú của Lâm Phong liền thêm lửa.
- Có thể đệ chưa biết, thượng cổ chiến trường vài chục năm mở ra một lần, bên trong ẩn chứa vô số thứ kỳ lạ, mức độ nguy hiểm còn vượt qua cả đại thiên bí cảnh.
Lâm Phong đặt Thần châu trở lại hộp ngọc, cái sừng này không giúp gì được cho hắn, viên thần châu rất tốt nhưng vẫn không đủ để đổi lấy thánh chủ lệnh.
Phong Viêm nhìn vẻ mặt của đối phương liền biết lần giao dịch này đã hoàn toàn thất bại, hắn thu lại hai cái hộp ngọc.
- Xem ra ta đã lãng phí thời gian của sư đệ.
- Không hẳn, hôm nay đệ cũng được mở rộng tầm mắt.
- Không làm phiền sư đệ nữa, cáo từ.
Lâm Phong nhìn gian thương rời đi, hắn vẫn cảm giác có gì đó rất lạ, từ bao giờ vị sư huynh này của hắn lại tích cực giúp người đến như vậy ?
- Chẳng lẽ còn chuyện gì mà lão tử không nhìn thấu sao ?
- Xem ra tiểu tử đó thật sự thích nha đầu Tuệ Vân.
Hắn nghe lão đầu nói lại càng không hiểu.
- Chẳng lẽ sư huynh lừa ta, Tuệ Vân sư tỷ mới chính là nữ nhi của nữ tử có số mệnh bi thảm kia ?
- Tiểu tử đó đang muốn xây dựng thế lực cho bản thân.
Phong Thanh Thanh là đệ nhất thiên tài Phong gia đúng là một nhân tuyển tốt để lôi kéo.
- Thì ra là như vậy.
Lâm Phong đã mơ hồ đoán ra được ý đồ của Phong Viêm, dù sau Tuệ Vân sư tỷ vẫn là đệ nhất mỹ nhân Đan cung có vô số thanh niên theo đuổi, Phong Viêm chỉ dựa vào hai chữ thiên tài chưa chắc đã chiến thắng nên phải tạo dựng tiền đồ riêng cho bản thân.
Nghĩ đến hai vị lão bà tương lai của hắn đều không thua kém gì Tuệ Vân sư tỷ, xem ra hắn cần phải tiếp tục phấn đấu ít nhất cũng phải đạt đến trình độ môn đăng hộ đối.
Đúng lúc này giọng nói của lão đầu lại truyền đến.
- Lão phu có một cách chắc ăn hơn, tiểu tử ngươi có muốn thử không ?
- Xin tiền bối chỉ giáo.
- Lão phu biết một loại thượng cổ xuân dược có thể biến nữ nhân thành dã thú.
Lâm Phong lập tức lắc đầu.
- Tiện thay tiện thay, xin tiền bối đừng đẩy ta vào tà đạo.
Sáng hôm sau, hàng vạn tu sĩ hướng về chủ cung để cổ vũ cho trận đấu cuối cùng của ngũ cung đại hội, kháng đài không một chỗ trống, thanh âm hò hét vang vọng khắp nơi.
Phần lớn đệ tử tham gia ngũ cung đại hội đều có mặt trên kháng đài dành riêng cho chân truyền đệ tử, trong số đó có cả những nhân vật nổi danh như Nam Cung Như Mộng, Phi Dương, Bách Lý Tinh…
Lâm Phong cũng đến xem thi đấu nhưng hắn không ngồi chung mâm với những nhân vật nổi danh vì Huân Vũ không thể tiến vào kháng đài của chân truyền đệ tử nên hắn phải ở lại với nàng, không chỉ Lâm Phong mà cả Hàn Băng và đám huynh đệ đều có chung chí hướng.
Lúc này, đệ tử tham gia thi đấu đã bước lên chiến đài, quy tắc thi đấu hôm nay là đơn đấu, mỗi đội sẽ cử ra một đệ tử cho đến khi số đệ tử của một trong hai đội bị loại hết thì trận đấu sẽ kết thúc.
Sau khi công bố quy tắc lão chấp sự ra hiệu cho hai đội vào vị trí.
- Đệ tử thi đấu chuẩn bị.
Đệ tử đầu tiên bước lên là đệ nhất thiên tài Âm Dương chiến cung Lưu Hoa Vân, đối thủ của thanh niên này là đệ nhất thiên tài Vô Cực chiến cung Diệp Hoan.
- Chỉ là trận đầu tiên mà đã cử người mạnh nhất ra thi đấu rồi sao ?
Lâm Phong nhìn hai thanh niên bên dưới chuẩn bị bước vào trận chiến, vẻ mặt mờ mịt, thường thì trùm cuối phải xuất hiện sau cùng mới hấp dẫn.
Phong Viêm đứng bên cạnh giải thích.
- Nếu Diệp Hoan không thi đấu thì Vô Cực thánh cung chắc chắn sẽ thua.
Đệ nhất thiên tài Âm Dương chiến cung Lưu Hoa Vân sở hữu quang linh thể hiếm có, ưu điểm của loại thể chất này là càng chiến càng mạnh, thời gian chiến đấu càng kéo dài thì quang linh thể càng bá đạo.
- Nói như vậy Lưu Hoa Vân muốn một mình cân hết thiên tài của Vô Cực thánh cung ?
- Có thể, bản lĩnh của Âm Dương song hùng không thể xem thường được.
Ở Nam Hoang không chỉ có nhị mộng mà còn song hùng đó chính là Lưu Hoa Vân và Bách Lý Tinh.
Thực lực của Bách Lý Tinh đã được thể hiện dù Lãnh Hàn Băng và Triệu Dương liên thủ cũng không thể chiếm được ưu thế trước đối phương.
Lưu Hoa Vân không chỉ có thể so với Bách Lý Tinh mà còn đang nắm giữ kỉ lục của Chiến Thiên tháp, thực lực của thanh niên này không phải dạng vừa đâu.
Bên dưới chiến đài hai thanh niên đã bắt đầu động thủ, Diệp Hoan vận linh lực xong thẳng về phía đối thủ.
- Bá Vương quyền.
Cơ thể Diệp Hoan lóe lên kim quang, đại thủ như được một lớp hoàng kim bao phủ, mỗi quyền tung ra mang theo lực đạo kinh khủng khiến cho đối thủ không thể ngăn cản.
Lưu Hoa Vân liên tục lui lại, chỉ thủ không công, ngay cả trường kiếm trong tay vẫn chưa rời vỏ, bạch quang trên cơ thể càng lúc càng hiện rõ.
Hai bên giao chiến hơn trăm hiệp, Diệp Hoan vẫn là người chiếm ưu thế nhưng vẻ mặt không chút đắt ý, kế hoạch của hắn là đánh nhanh thắng nhanh làm cho quang linh thể không thể phát huy tối đa sức mạnh nhưng thân pháp của đối phương quá tinh diệu làm kế hoạch của hắn không thể thực hiện.
Diệp Hoan đột nhiên hét lên.
- Lưu Hoa Vân có dám đánh với ta một trận không ?
- Ngu ngốc, không phải ta với ngươi đang giao chiến sao ?
- Ngươi có dám đỡ một quyền của ta không ?
- Không.
Lưu Hoa Vân tiếp tục đạp bộ pháp né tránh, Bá Vương quyền chính là một trong những tuyệt kỹ của Vô Cực thánh cung, uy lực bá đạo kết hợp với kim linh thể của Diệp Hoan đúng là thiên y vô phùng.
Bên trên kháng đài, Lâm Phong vừa nhìn hai thanh niên bên dưới chiến đấu vừa nghe lão đầu phân tích để tích lũy kinh nghiệm, ánh mắt hắn chủ yếu dừng trên người Lưu Hoan Vân.
Đối diện với thế công như vũ bảo của đối phương, Lưu Hoa Vân vẫn giữ thái độ nhàn nhã không chút hoảng loạn, dùng nhu chế cương chờ đợi cơ hội phản công.
Đúng lúc này, Lưu Hoa Vân đột nhiên nhảy lên, trường kiềm trong tay rời vỏ đâm thẳng về phía đối phương.
- Đến đây.
Diệp Hoan phóng tới tung ra một quyền đầy uy lực, hai bên vừa chạm, trường kiếm liền cong thành vòng cung, Lưu Hoa Vân mượn thế lui lại sao đó tiếp tục t·ấn c·ông.