Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên La

Chương 21: Giao dịch




Chương 21: Giao dịch

Chu Thất nhìn cái sừng lớn trong tay, ánh mắt lành nghề vừa liếc qua đã nhận ra lai lịch thứ này.

- Sừng của huyền cấp độc giác thú đỉnh phong còn là loại có yêu đan, đúng là một thứ tốt.

- Ta muốn nhờ Vạn Bảo Các giúp đấu giá thứ này.

- Không thành vấn đề, giá trị thứ này ít nhất cũng hơn ngàn khối linh thạch, lão phu sẽ đưa trước linh thạch, số còn lại sau khi đấu giá thành công sẽ giao cho đại sư.

Lâm Phong nhìn vẻ mặt tự tin của lão quản lý thầm nghĩ lão đầu này đúng là hào phóng, lỡ như đấu giá không tới ngàn khối hạ phẩm linh thạch thì không phải sẽ lỗ sao.

- Mặt kệ, có đòi thì lão tử cũng không thèm trả.

Nghĩ tới đây hắn lập tức gật đầu.

- Thành giao.

Chu Thất sai người mang sừng của độc giác thú cất đi sau đó đưa cho Lâm Phong trước một ngàn khối linh thạch hạ phẩm.

- Lão phu còn có một chuyện muốn thương lượng với đại sư.

- Chuyện gì?

- Lão phu có một người quen muốn mua dược đơn của long nguyên dược tề, không biết ý của đại sư thế nào.

- Chuyện này…

Lâm Phong nhíu mày, hắn nghe nói công thức dược tề rất trân quý, người muốn mua thứ này chắc cũng là đan sư nhưng không biết giá cả thì làm sao thương lượng đây.

Một đan sư mà đi hỏi người khác giá cả dược phương thì quê c·hết đi được.

- Tiền bối bây giờ phải làm sao đây?

- Tiểu tử ngươi tự mà quyết định.

- Như vậy không tốt lắm đâu, dù sao công thức dược tề là của tiền bối, tiểu bối nghĩ chuyện này phải để tiền bối quyết định.

- Bán.

Hắn nghe giọng nói dứt khoác của lão đầu thì nhịn không được hỏi.

- Lỡ như tên ngốc nào đó có được công thức sao đó cạnh tranh với chúng ta thì sao?

- Chỉ là vài công thức đơn giản lão phu không thiếu, hơn nữa người mua chưa chắc là đan sư, có thể là một thế lực nào đó.

- Tiền bối đúng là cao nhân, ngay cả ai mua cũng đoán ra được.



- Tiểu tử ngươi không biết động não sao?

Trong tay Lâm Phong có hai loại dược tề nhưng đối phương chỉ muốn mua một loại hơn nữa còn là loại luyện thể chứ không phải loại bảo mạng.

Lâm Phong bị lão khinh bỉ nhất thời không phục.

- Lỡ như bọn họ không đủ linh thạch thì sao?

- Tiểu tử ngươi nghĩ một tên nhà nghèo có thể làm cho quản lý Vạn Bảo Các mở lời không?

- Cũng đúng, vậy tại sao họ lại mua một loại dược tề?

- Đó là vì họ muốn bồi dưỡng thế lực, ngươi có thể động não trước khi nói chuyện không?

Lão đầu mắng một trận sướng người sau đó nói ra giá cả rồi lặng mất tăm.

- Ba vạn linh thạch hạ phẩm, năm viên huyền cấp yêu đơn như vậy chẳng phải là hơn năm vạn linh thạch sao?

Lâm Phong cảm giác cả người hưng phấn tột đỉnh, năm vạn linh thạch còn hơn mấy năm hắn luyện dược tề.

Nhờ mặt nạ bên ngoài nên Chu Thất không biết được vẻ mặt đối phương lúc này, lão im lặng đứng một bên chờ đợi.

Lâm Phong mất một lúc để khôi phục hình tượng ngầu lòi của mình, giọng nói lạnh nhạt không màn thế sự vang lên.

- Được rồi, năm vạn à nhầm ba vạn linh thạch hạ phẩm cùng với năm viên huyền cấp yêu đơn bất kì, ba ngày sau ta sẽ quay trở lại.

- Lão phu sẽ giúp đại sư chuyển lời.

Chu Thất không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, đối với một thế lực như thánh cung thì linh thạch là thứ nhiều nhất, yêu đơn tuy hiếm có nhưng không khó tìm, thời gian ba ngày chắc không thành vấn đề.

Lâm Phong vừa rời đi, Chu Thất lập tức đi vào một căn phòng khác, bên trong có hai thanh niên đang chờ đợi lão.

Ngạo Phong vừa thấy lão vào liền đứng lên đón tiếp.

- Chu quản lý mọi chuyện thế nào rồi?

- Đối phương đã ra giá, có được hay không phải xem vào các vị.

- Chỉ cần giá cả hợp lý, nhất định không thành vấn đề.

Chu Thất gật đầu, đệ tử thánh cung làm việc quả nhiên quyết đoán.

- Ba vạn hạ phẩm linh thạch, năm viên huyền cấp yêu đan, ba ngày sau sẽ tiến hành giao dịch.

- Đa tạ Chu quản lý giúp đỡ.



- Lão phu chỉ thuận tiện nói vài câu, cũng không tính là giúp được gì.

Chu Thất nói xong thì rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai huynh đệ Ngạo Phong, lần này đối phương ra giá nằm trong dự tính của thánh cung chắc chắn không thành vấn đề.

Đồ Tân chợt lên tiếng.

- Tên đan sư này ra giá cũng cao thật, bao nhiêu đó tài nguyên đủ cho nội môn đệ tử tu luyện cả năm.

- Chừng ấy linh thạch không đáng kể, chỉ cần có được công thức dược tề thì thực lực của chúng ta sẽ tăng lên một khoảng lớn.

- Nhưng mà bây giờ chúng ta không có yêu đơn, trở lại thánh cung phải mất mười mấy ngày đi đường.

Ngạo Phong mỉm cười tự tin.

- Ta biết một nơi có không ít yêu đơn.

- Là nơi nào?

- Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.

Đồ Tân nghe sư huynh nói, trong đầu chợt xuất hiện một thân ảnh.

- Là Hàn Băng sư tỷ?

- Không sai, sư tỷ là đệ tử Pháp cung nhất định có yêu đơn.

- Sư tỷ sẽ đồng ý giúp chúng ta sao?

- Không phải là giúp chúng ta mà là giúp thánh cung.

Ngạo Phong mỉm cười tự tin, với xuất thân của Hàn Băng sư tỷ thì vài viên huyền cấp yêu đơn không phải là vấn đề.

- Muh ha ha ha ha…

Tiếng cười nham nhỡ vang vọng khắp căn phòng, chỉ cần nghĩ tới năm vạn linh thạch sắp vào túi thì Lâm Phong lại không nhịn được mà cười như điên dại.

Mấy tháng trước hắn còn là một tên tán tu vô danh tiểu tốt, mỗi ngày kiếm được nhiều nhất là mười mấy khối hạ phẩm linh thạch, đùng một cái liền có năm vạn linh thạch chẳng khác gì người thường trúng jackpot, hỏi các người có cười không ?

- Tiểu tử ngươi định khi nào xuất phát đến Thất Tinh thành ?

- Đợi lão tử diệt xong đàn tam vĩ thanh ngưu kia sẽ xuất phát.

- Lão phu cảm thấy ngươi không nên đi săn thanh ngưu, tốt nhất là bây giờ xuất phát đến Thất Tinh thành.

Lâm Phong lắc đầu.



- Quân tử không thể thất tín, đã nói là làm.

- Lần trước tiểu tử ngươi mém bị huyết nhãn lang đuổi g·iết sau đó còn bị thanh lân xà vây g·iết, mấy đàn yêu thú này rõ ràng không hợp với tiểu tử ngươi.

- Nghe cũng có lý.

Mỗi lần hắn đi săn thú đều bị bọn chúng đánh cho bỏ chạy, đó là còn chưa kể đến lần bị hắc mộc thử đuổi g·iết, giờ nghĩ lại vẫn thấy ghê ghê.

- Quá tam ba bận, chắc lần này không sao đâu.

- Lỡ có chuyện gì thì sao ?

- Nè, lão không nói được câu nào tốt hơn sao, niềm tin vững như núi của ta sắp bị lão nói sụp rồi đó.

Lão đầu vẫn nói với giọng điệu thản nhiên.

- Tiểu tử ngươi mà c·hết thì ai đưa lão phu đến khe nứt, đến Qủy Lâm, đến linh mạch…

Lâm Phong chợt nhận ra lão đầu là một thành phần cuồn du lịch, có lẽ lão tịch mịch hơn mấy chục vạn năm nên giờ muốn đi cho thỏa thích.

- Nè lão đầu, ta biết một nơi rất thú vị, lão có muốn đi thử không ?

- Nơi nào ?

- Đó chính nơi khỏi nguồn của nhân tộc, ẩn chứa bí mật to lớn của thiên địa, có thể gọi là nơi sinh mệnh khởi nguyên.

- Có nơi như vậy sao ?

Lão đầu lập tức động tâm, cho dù là mấy chục vạn năm trước thì lão cũng chưa từng nghe nói có một nơi huyền diệu như vậy.

- Tiểu tử ngươi không phải đang lừa lão phu đấy chứ ?

- Ta là người quân tử tuyệt đối không lừa gạt trưởng bối nhưng mà nơi này rất nguy hiểm, một khi tiến vào sẽ chịu phải cám dỗ c·hết người, có thể không rút ra được.

- Nếu thật sự có nơi như vậy, chỉ cần dẫn lão phu tới đó thì lão phu sẽ cho tiểu tử ngươi một bộ thân pháp.

- Giờ đi luôn.

Lâm Phong lập tức phóng xuống giường, nhìn trời vẫn còn sáng hắn khẽ lẩm bẩm.

- Không biết nơi đó đã mở cửa chưa.

- Ngươi nói nơi đó ở trong thành sao ?

- Đúng đó, chẳng lẽ lão không biết trong Thương Vân thành có Hồng Tụ Lâu sao ?

- Cút.

Lão đầu im lặng một lúc, không biết tâm tình của lão lúc này thế nào, sau đó thì lặng mất tâm.