Chương 204: Ngũ cung đại hội
Chuyện này ngoài dự tính của phần lớn tu sĩ tham gia dự đoán, bọn họ đều cho rằng người đầu tiên thành đan phải là Nam Cung Như Mộng.
Người tiếp theo thành đan là Lý Tuệ Vân, vẫn là lục đan thượng phẩm, tiếp theo là đệ tử Trường Hà cũng là lục đan thượng phẩm.
- Có chuyện gì vậy, Nam Cung sư tỷ sao vẫn chưa thành đan ?
- Chắc là sư tỷ đang nhường bọn chúng.
- Các người yên tâm, không có Vương Lăng thì Cửu Huyền thua chắc.
Thêm mấy đệ tử thành đan thì đến lượt của Phong Viêm, đan đỉnh rung lên, thất đan từ bên trong đỉnh bay ra, trong đó có lục đan thượng phẩm và một viên phế đan.
Đám người trên kháng đài trợn mắt há mồm, làm thế quái nào bên trong Cửu Huyền lại có thêm một tên luyện thành thất đan.
Sau Phong Viêm, một đệ tử của Trường Hà thánh cung cũng luyện thành thất đan, cũng là lục đan thượng phẩm và một viên phế đan.
Đám người trên khán đài thở phào, phần lớn bọn chúng đều nằm kèo trên chấp đối phương hai viên đan dược, nếu có thêm môt tên Cửu Huyền luyện thành thất đan thì xác định.
Đệ tử hai bên liên tục thành đan, một canh giờ trôi chỉ còn lại ba người vẫn luyện đan gồm có Nam Cung Như Mộng, Lâm Phong và Lãnh Phi Dao.
Phi Dao là người sau cùng rời trận nên tốc độ luyện đan của nàng xếp cuối là chuyện bình thường, chỉ là hai tên còn lại rất không bình thường.
Vẻ mặt của Nam Cung Như Mộng đã không còn bình thản như trước, Lâm Phong thì nhàn nhã luyện đan làm cho mọi người có cảm giác thanh niên này không muốn thành đan.
Ngọc thủ Phi Dao vổ xuống, lục đan từ bên trong đan đỉnh lần lượt bay ra, kết quả vẫn như lần trước ngũ đan thượng phẩm, nhất đan trung phẩm.
Nàng vừa thu đan dược liền lấy ra một viên hồi linh đan nuốt vào, linh lực lập tức khôi phục được một nữa.
- Tiểu Phong tử xong rồi.
- Đã đến lúc cho mọi người biết sự lợi hại của chúng ta, nhân dẫn thuật.
Phong Viêm, Tuệ Vân, Phi Dao tiến tới phía sau Lâm Phong, cả ba cùng lúc truyền hỏa lực cho đối phương.
Trên cao, nơi các vị trưởng lão đang quan sát trận đấu đột nhiên có vài lão đầu đứng lên, ánh mắt kích động nhìn về phía đám người Lâm Phong.
- Dùng thân dẫn hỏa, thứ này thật sự tồn tại.
- Như vậy truyền thuyết về thập nhị đan…
Đám lão đầu nhìn nhau, ánh mắt ngập tràn kinh ngạc, nếu có thể dùng thân dẫn hỏa như vậy truyền thuyết về thập nhị đan thật sự có tồn tại, cực hạn của đan sư trong mấy vạn năm đang có dấu hiệu sụp đổ.
Ánh mắt trưởng lão Cửu Huyền đan cung hiện rõ sự cuồng nhiệt, hơn ai hết bọn họ biết rõ lợi ít to lớn mà nhân dẫn thuật mang lại cho một thế lực, một khi đám người Lâm Phong thành công thì đan đạo sẽ bước vào một thời kỳ mới.
Đúng lúc này Nam Cung Như Mộng khẽ động, bát đan từ trong đỉnh bay ra, trong đó thất đan thượng phẩm và nhất đan hạ phẩm.
Đám người trên kháng đài hò hét càng thêm vang dội, trừ khi Lâm Phong có thể luyện thành bát đan trở lên nếu không bọn họ sẽ giành được chiến thắng, muốn thành bát đan khó như lên trời.
Nam Cung Như Mộng vừa thu lại đan dược, nàng nhìn về phía đối thủ, ánh mắt tĩnh lặng như gặp phải sóng to gió lớn, thứ nàng đang nhìn thấy chính là thứ nàng luôn truy tìm từ khi bước vào đan đạo, phá vỡ cực hạn cửu đan.
Vài năm trước, nàng từng tiến vào một cái cổ di tích, bên trong có ghi lại một ít thượng cổ đan đạo, từ đó nàng biết được một truyền thuyết về thập nhị đan nhưng nàng chưa từng xem đó là sự thật.
- Dùng thân dẫn hỏa, không ngờ thứ này thật sự tồn tại.
Mãi đến nữa giờ sau, đại đỉnh của Lâm Phong rung lên, toàn bộ đan dược từ bên trong bay ra, tổng cộng có 8 viên đan dược đồng nhất, đều là thượng phẩm.
- Đậu xanh.
- Còn cái nịt.
- Linh thạch của ta.
Toàn bộ trưởng lão đều đứng bật dậy, ánh mắt rực cháy nhìn thanh niên bên dưới chiến đài, trong mắt bọn họ Lâm Phong bây giờ chính là tuyệt thế bảo vật có thể mang ra so với thánh thụ.
Kể cả Nam Cung Như Mộng cũng không giữ được bình tĩnh, chấp niệm đan đạo của nàng đã bị hắn đánh vỡ, lời thề với sư phụ cũng bị hắn thức tỉnh.
Nhìn bát đan thượng phẩm trong bình, cuối cùng hắn cũng đã thành công, Lâm Phong xoay người nhìn về phía kháng đài nơi có hai nữ nhân quan trọng nhất trong đời của hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên.
- Nhân sinh của lão tử bắt đầu tươi sáng.
Trong giờ phút này hắn đã nhìn thấy thứ đáng quý nhất của cuộc đời, nụ cười hạnh phúc của Huân Vũ, giọt lệ lặng lẽ lăn trên đôi gò má của Hàn Băng những thứ này đều vì hắn mà hiện ra.
Sau khi Lâm Phong thành đan, chấp sự bắt đầu kiểm tra đan dược để xác định thứ hạng.
- Đội chiến thắng hôm nay là Trường Hà thánh cung.
Tuy Lâm Phong luyện thành bát đan nhưng số đan dược của Trường Hà vẫn nhiều hơn Cửu Huyền một viên, vấn đề này không quan trọng vì hắn nằm kèo dưới.
- Muh ha ha ha ha… lần này lão tử không muốn phát tài cũng không được.
Đám người trên kháng đài nhìn thanh niên cười như điên dại bên dưới cũng không lấy làm kinh ngạc, bọn họ có thể hiểu niềm vui của hắn khi chiến thắng được Nam Cung Như Mộng.
Đúng lúc này một đám lão đầu xuất hiện trước mặt Lâm Phong, ánh mắt sáng rực nhìn tiểu tử đối diện.
Lâm Phong cảm giác có chuyện không ổn sắp xảy ra liền lùi lại, bộ dáng đề phòng nhìn đám lão đầu.
Đường Nghiêm bước tới đứng trước người Lâm Phong.
- Các ngươi muốn bắt đệ tử của lão phu ?
- Đường lão đầu đừng tưởng ta không biết tiểu tử này là đệ tử của Lưu đạo hữu.
- Đệ tử thánh cung giống như huynh đệ trong nhà, đệ tử của ai cũng như nhau thôi.
Đám lão đầu nhìn vẻ mặt của Đường Nghiêm chắc chắn sẽ không nhượng bộ, phía sau còn có một đám Cửu Huyền đan sư đứng ra, bây giờ muốn bắt tiểu tử này cũng không dễ.
Nhưng bảo vật trước mặt không thể không lấy.
- Đường lão đầu chẳng lẽ lão muốn độc chiếm thượng cổ đan thuật sao ?
- Đương nhiên là không nhưng mà lão phu không thể biếu không, thứ gì cũng có cái giá của nó.
- Hừ, dù tiểu tử đó là đệ tử Cửu Huyền nhưng đan thuật là của hắn, các ngươi không có quyền quyết định.
Đám lão đầu đứng bên cạnh liền đứng ra ủng hộ.
- Đúng vậy, mọi người đều có quyền tự do ngôn luận, các ngươi muốn phá hủy nhân quyền sao ?
- Lão phu thấy Cửu Huyền đan sư muốn độc chiếm thượng cổ đan thuật.
- Mau thả tiểu tử đó ra đi.
Đường Nghiêm nhìn đám lão đầu vô sĩ trước mặt, giọng nói âm trầm.
- Các ngươi muốn đánh nhau hử ?
- Đánh thì đánh, lão phu sợ ngươi chắc.
- Ngon nhào dô.
- Tới luôn đi.
Đám tu sĩ trên kháng đài lại bắt đầu hò hét, trưởng lão đánh nhau đúng là trăm năm hiếm thấy, giờ mà không mượn nước đẩy thuyền thì đợi lúc nào nữa.
Tình hình ngày càng căng, nhiệt độ trên chiến đài không ngừng nóng lên, trưởng lão Vô Cực thánh cung phải ra mặt ngăn cản.
- Mọi người đừng vội động thủ, chuyện gì cũng có thể thương lượng.
Đám lão đầu này đều là tôn giả, vương giả một khi đánh nhau thì một nữa thánh cung chắc chắn sẽ bị phá nát.
Lâm Phong ngửi được mùi thuốc súng vội lui lại thì nhìn thấy Hàn Băng và Huân Vũ đã đứng sau lưng từ bào giờ.
- Hàn Băng sư tỷ, Huân Vũ tỷ tỷ nơi này rất nguy hiểm, mau đi thôi.
Hàn Băng, Huân Vũ không chút phản ứng, hai nàng vẫn đứng phía sau hắn dù có chuyện gì cũng sẽ không rời đi.