Chương 183: Tâm sự
Sau khi đệ tử Cửu Huyền vào thành sẽ được tiếp đón ở nơi dành riêng cho đệ tử tham gia ngũ cung đại hội, hai ngày sau đệ tử Trường Hà thánh cung cũng đến nơi.
Lâm Phong ngồi trên tầng thứ hai của khách điếm, tay cầm lá cờ bán nguyệt nhìn đám người bên dưới, đây chính là đối thủ lớn nhất của hắn ở đại hội lần này.
Dẫn đầu Trường Hà Đan cung chính là đệ nhất thiên tài đan đạo Nam Cung Như Mộng, bước đi giữa hàng ngàn người nhưng khí chất vẫn điềm tĩnh không chút gợn sống.
- So với lần trước hình như có chút khác biệt.
- Nha đầu đó không tệ, có thể đã luyện thành bát đan.
- Lão đừng trông mặt mà bắt hình dong, bát đan muốn luyện là luyện được sao?
Ngay cả một thiên tài như hắn nhờ có Thông Thiên đỉnh mới miễn cưỡng bò lên tới cảnh giới bát đan.
- Tiểu tử ngươi biết gì mà nói, với kinh nghiệm mấy chục vạn năm của lão phu sau có thể nhìn lầm được.
- Vậy lão nhìn xem ta là người như thế nào?
- Một tên lưu manh chưa trãi sự đời.
- Cái gì mà lưu manh, ta là một quân tử chính hiệu.
Trong lúc hắn cùng lão đầu tranh cãi thì một nữ tử bước tới ngồi đối diện, Lâm Phong vừa nhìn thấy nàng lập tức thay đổi thái độ, bày ra vẻ mặt thanh niên nghiêm túc.
- Huân Vũ tỷ tỷ có muốn ăn chút gì không?
- Không cần, ta có vài chuyện muốn nói với đệ, nói xong liền đi.
- Tỷ đi vội vậy sao?
- Ta còn phải đến chỗ các vị trưởng bối, ta đi quá lâu bọn họ sẽ lo lắng.
Liễu Huân Vũ nhìn vẻ mặt thất vọng của nam nhân đối diện trong lòng có chút vui sướng, nàng lấy ra một cái thẻ bài đưa cho hắn.
- Đây là chỗ ta sẽ ở lại trong suốt thời gian đại hội diễn ra.
- Đệ hiểu rồi, đệ sẽ thường xuyên đến thăm tỷ.
Lâm Phong nhận lấy thẻ bài, sắp tới hắn sẽ dọn tới Vô Cực thánh cung nên không cần thông báo chỗ ở cho nàng làm gì.
- Huân Vũ tỷ tỷ, mấy ngày nữa bên trong thánh thành có tổ chức một buổi đấu giá, tỷ có muốn đi xem không?
- Đệ thật sự muốn mời ta đi cùng?
- Đúng vậy.
- Ta sẽ ở đại môn Vạn Bảo các chờ đệ, lúc đó đệ không được đổi ý đó.
Lâm Phong gật đầu.
- Quân tử nhất ngôn.
Huân Vũ cùng hắn nói thêm vài câu thì rời đi, Lâm Phong ngồi một mình ở đây cảm thấy vô cùng nhàm chán không bằng đi dạo vài vòng trong thành biết đâu sẽ tìm được cơ duyên.
Nữa ngày sau Lâm Phong trở về khách điếm, hắn vừa mở cửa phòng đã nhìn thấy một nử tử ngồi bên trong.
- Phi Dao sư tỷ sao tỷ lại ở trong phòng của đệ?
- Ta ở đây đương nhiên là chờ đệ trở về rồi.
- Sư tỷ tìm đệ có chuyện gì sao?
Lãnh Phi Dao đi đến bên cạnh Lâm Phong, nàng trừng mắt nhìn hắn.
- Đệ vừa đi đâu đấy?
- Đệ đi dạo trong thành.
- Không đúng, có phải đệ lén đi gặp Huân Vũ tỷ tỷ đúng không?
Lâm Phong thành thật gật đầu.
- Hôm nay Huân Vũ tỷ đến thánh thành, đệ đi gặp tỷ ấy bàn chút chuyện.
- Là chuyện gì?
- Chuyện này đệ không thể nói.
- Có chuyện gì mà không thể nói?
Lãnh Phi Dao càng nói càng áp sát người Lâm Phong.
- Ta muốn biết, đệ mau nói cho ta biết đi.
- Không được, đây là chuyện riêng của đệ và Huân Vũ tỷ tỷ.
- Có phải đệ xem trọng Liễu Huân Vũ hơn ta có đúng không ?
Lâm Phong lắc đầu, hắn nhìn vẻ mặt tức giận của tiểu sư tỷ không biết hôm nay vị sư tỷ này bị làm sao.
- Chuyện này không thể nói như vậy được.
- Ta thích nói như vậy đó, đệ có nói không ?
- Sư tỷ bây giờ không còn sớm nữa, tỷ nên về phòng nghĩ ngơi ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện.
- Đệ đi mà nói với Liễu Huân Vũ, ta hận đệ.
Lãnh Phi Dao nói xong liền chạy ra khỏi phòng, Lâm Phong chỉ đứng nhìn mà không đuổi theo.
- Tiểu tử ngươi không đuổi theo ?
- Chắc là không sao, sư tỷ tính tình thất thường, ngày mai lại vui vẻ cười nói.
- Tiểu ngốc tử.
Lão đầu thở dài, có những chuyện lão sẽ giúp hắn nhưng có những chuyện phải để hắn tự cảm nhận, cuối cùng còn phải xem vào duyên phận.
Trong phòng Lãnh Hàn Băng, lúc này nàng không nghiên cứu pháp văn mà ngắm nhìn vòng ngọc trên tay, ánh mắt yêu thích không rời, từ khi gặp nhau đến giờ thì đây là món quà đầu tiên lưu manh mua tặng nàng.
Nhớ lại những chuyện đã xảy ra cứ như là một giấc mộng, lúc nhỏ nàng ngưỡng mộ phụ thân là một nam nhân đỉnh thiên lập địa, một mình gánh trên vai cả một gia tộc, nàng cũng muốn giống như mẫu thân tìm được một nam nhân như phụ thân.
Đến cuối cùng nàng lại đem lòng yêu thích một tên lưu manh, có lẽ đây là chuyện mà nàng không bao giờ ngờ đến.
Trong lúc Hàn Băng chìm vào suy nghĩ thì cửa phòng mở ra, Phi Dao như một cơn gió lướt đến ôm lấy tỷ tỷ của nàng.
- Hu hu hu… tỷ tỷ, tiểu Phong tử ức h·iếp muội, tỷ phải làm chủ cho muội.
- Có chuyện gì ?
- Muội muốn đổi tỷ phu, muội không muốn tiểu Phong tử làm tỷ phu hu hu hu…
Lãnh Hàn Băng nhìn tiểu muội khóc rất thương tâm, lần này chắc chắn không phải trò đùa.
- Đừng khóc, có chuyện gì xảy ra ?
Phi Dao mang hết mọi chuyện nói cho tỷ tỷ, giọng điệu tràn đầy ủy khuất.
- Trong lòng hắn rõ ràng xem trọng Liễu Huân Vũ hơn muội.
Lãnh Hàn Băng lặng im nghe từ đầu đến cuối, ánh mắt của nàng trở nên phức tạp, mẫu thân từng nói với nàng mối quan hệ của Phi Dao và Lâm Phong đã vượt quá giới hạn, có lẽ đã không còn cách cứu vãn.
- Lâm Phong đi đâu là chuyện của hắn, muội quan tâm làm gì.
- Muội… muội là sư tỷ của hắn nên muội phải có trách nhiệm giá·m s·át hắn.
- Có phải muội sợ hắn đi theo Huân Vũ không ?
Lãnh Phi Dao bỉu môi.
- Hắn đi mặt kệ hắn, muội không quan tâm nữa đâu.
- Nếu hắn rời khỏi Cửu Huyền đến Trường Hà tu luyện thì sao ?
- Không thể nào.
Lãnh Hàn Băng nhìn ánh mắt kinh ngạc của tiểu muội, nàng nhỏ giọng giải thích.
- Trên đời này không gì là không thể, Trường Hà thánh cung là nơi có nhiều thiên tài đan đạo nhất ở Nam Hoang, nơi đó còn có nữ tử hắn ngày đêm mong nhớ.
- Chuyện này…
Ánh mắt của Phi Dao bắt đầu trở nên lo lắng, nếu tiểu Phong tử rời đi thì ai sẽ chơi với nàng, ai sẽ kiếm linh thạch cho nàng, ai sẽ chỉ nàng luyện đan…
- Chẳng phải còn có tỷ tỷ ở đây sao, tiểu Phong tử chắc chắn không rời xa tỷ tỷ.
- Nếu ta đi cùng hắn thì sao ?
- Cái gì ?
Lần này Phi Dao đã không còn giữ được bình tĩnh, tỷ tỷ cũng rời đi thì nàng ở lại thánh cung còn ý nghĩ gì.
- Hu hu hu… tỷ tỷ không được đi, muội không cho tỷ tỷ đi đâu.
Nàng ôm chặt lấy tỷ tỷ như sợ Hàn Băng cùng tên nào đó rời đi vậy, Hàn Băng nhẹ giọng trấn an tiểu muội.
- Nếu có một ngày ta và hắn rời khỏi thánh cung thì muội có đi với ta không ?
- Thánh cung tốt như vậy, tỷ rời đi làm gì ?
- Vì lòng hắn không ở thánh cung, sớm muộn sẽ có một ngày hắn rời đi.
Ở bên cạnh Lâm Phong một thời gian, Hàn Băng nhận ra hắn không có tham vọng ở thánh cung, với tài năng của hắn nhất định sẽ trở thành nhân vật có địa vị quan trọng, nếu không muốn dính vào tranh đấu thì chỉ có cách rời đi.