Chương 170: Giao chiến
Lâm Phong vẫn không bỏ cuộc, hắn tiếp tục truy hỏi, lỡ như bên trong giới chỉ còn có một tính năng nghịch thiên nào đó không chừng có thể giúp hắn phát tài.
Đúng lúc này bên ngoài truyền đến tiếng thét của Phong Viêm.
- Lâm sư đệ có ở bên trong không ?
Lâm Phong bước ra mở cửa thì nhìn thấy gian thương vui vẻ đứng bên ngoài, tinh thần rất tốt.
- Phong sư huynh tìm đệ có chuyện gì sao ?
- Tất nhiên, ta có một tin cực kỳ tốt đến nói cho đệ biết, chúng ta vào trong rồi nói chuyện.
Phong Viêm thoải mái bước vào, hắn lấy ra một bình linh tửu cùng với mấy món ăn thượng hạng, hương thơm bay khắp căn phòng.
Lâm Phong cẩn thận đi tới bên cạnh đối phương, hắn có cảm giác tên gian thương này rất đáng nghi.
- Phong sư huynh có gì muốn nói cho đệ biết vậy ?
- Là chuyện liên quan đến biểu tỷ của ta, làm một ly rồi nói tiếp.
- Hay là chúng ta nói trước rồi uống sao.
Phong Viêm biết tên sư đệ này rất cẩn thận, hắn làm một ly rồi nhìn đối phương.
- Hôm qua ta đã đến chỗ của biểu tỷ để giải thích, lúc đó biểu tỷ còn đang tức giận nhưng khi biết được đệ đơn thân độc mã đi cần xin thánh nữ thì mọi chuyện đã có chuyển biến.
- Chuyển biến thế nào ?
- Muốn biểu tỷ bỏ qua cũng được nhưng đệ phải tự mình đến chỗ của biểu tỷ xin lỗi.
Lâm Phong khẽ gật đầu, chuyện này đúng là hắn sai trước, đi đến chỗ đó nhận lỗi cũng không sao.
- Chỉ có mình đệ đi thôi sao ? có thể dẫn thêm người không ?
- Chỉ một mình đệ đi thôi, như vậy mới có thành ý.
- Có cần chuẩn bị lễ vật gì không ?
Phong Viêm nghe vậy liền vỗ đầu, sao hắn lại quên mất chuyện này chứ.
- Biểu tỷ thích nhất là nuôi dưỡng yêu thú, nếu đệ có thể tìm cho biểu tỷ vài đầu tiểu thú thì càng tốt.
- Mấy ngày nữa đệ sẽ vào thành tìm thử.
- Chuyện đó để sao đi, biểu tỷ nói nếu đệ thành tâm muốn nhận lỗi thì trong vòng hôm nay phải đến.
- Gấp vậy sao ?
Lâm Phong còn đang do dự thì giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Tiểu tử mau đồng ý đi, không c·hết đâu mà sợ.
- Ta không s·ợ c·hết, chỉ là ta cảm thấy chuẩn bị một chút sẽ tốt hơn.
- Quan trọng là thành ý, tiểu tử ngươi mà không đi thì sớm muộn nơi này cũng bị nha đầu kia phá nát.
Sau một hồi thương lượng, Lâm Phong quyết định đi tới chỗ Phong Thanh Thanh, tuy được lão đầu và gian thương liên tục trấn an nhưng hắn cứ có cảm giác bất an, hai người này thật sự không phải loại đáng tin.
Vừa đi đến chỗ Phong Thanh Thanh, Phong Viêm lập tức hét lên.
- Biểu tỷ, đệ đã đưa Lâm sư đệ đến rồi.
Lâm Phong đột nhiên muốn lâm trận bỏ chạy nhưng hắn vừa xoay người thì Phong Thanh Thanh đã xuất hiện, nàng như một cơn gió lướt đến chỗ hắn.
- Dâm tặc mau nhận lấy c·ái c·hết.
Phong Viêm đứng bên cạnh còn chưa biết chuyện gì xảy ra thì nhìn thấy Lâm Phong bay thẳng tới trước cửa phòng.
- Ở đây không còn chuyên của đệ, mau cút đi.
- Đệ đi liền.
Lâm Phong chật vật bò dậy nhìn gian thương đã chạy mất bóng thầm mắng bản thân ngu ngốc, đáng lý ra hắn không nên đặt niềm tin vào tên sư huynh này.
- Phong chấp sự lần này ta đến là để nhận lỗi.
- Phong Viêm đã nói hết với ngươi rồi sao ?
- Phong sư huynh đã nói nên ta quyết định đến đây…
Phong Thanh Thanh còn chưa đợi hắn nói xong liền ngắt lời.
- Không cần nhiều lời, ta chỉ muốn biết ngươi có đồng ý hay không thôi.
- Đồng ý, lần này là lỗi của đệ tử tất nhiên là đệ tử phải nhận lỗi.
- Rất tốt, bắt đầu từ hôm nay ngươi sẽ trở thành nam sủng của ta.
- Tốt… hả, cái gì ?
Lâm Phong mở to mắt nhìn nữ nhân trước mặt, hắn cảm giác mọi chuyện dần đi xa tầm với.
- Phong chấp sự có phải có hiểu lầm gì ở đây hay không ?
- Chẳng lẽ Phong Viêm không nói cho ngươi biết muốn ta bỏ qua chuyện lần này chỉ có một cách, ngươi phải làm nam sủng cho ta.
- Không có a.
Lâm Phong lập tức hét lên, lần này hắn bị chơi thê thảm rồi.
- Phong sư huynh chỉ nói đệ tử đến đây nhận lỗi.
- Hừ, ta mặt kệ, dù sao thì ngươi cũng phải trở thành nam sủng của ta.
Phong Thanh Thanh vừa dứt lời liền động thủ, ngọc thủ vươn tới muốn bắt lấy đối phương.
- Chạy.
Lâm Phong lập tức bỏ chạy, thực lực của hắn bây giờ hoàn toàn không có cửa đánh với nàng.
- Phong vực.
Đột nhiên hắn cảm giác cơ thể như sa vào bùn lầy, tốc độ giảm xuống không phanh, cảm giác này vô cùng quen thuộc.
- Không xong rồi, lại là cái chiêu c·hết tiệt này.
Phong Thanh Thanh xuất hiện bên cạnh Lâm Phong, ngọc thủ hạ xuống phong ấn toàn bộ kinh mạch của hắn sao đó ném hắn vào trong phòng.
- Lần này xem người chạy đi đâu.
- Phong chấp sự có gì từ từ chúng ta thương lượng.
Lâm Phong nhìn nữ nhân đối diện lấy ra một sợi dây thừng, cảm giác lạnh buốt chạy dọc cơ thể.
- Không lẽ nàng ta muốn chơi trò nữ vương ?
Phong Thanh Thanh nhếch môi, sợi dây trên tay vung xuống đất tạo nên thanh âm làm người ta rợn người.
Lâm Phong nhìn nữ tử bước tới, lúc này hắn cũng không cần phải kính trên nhường dưới nữa.
- Bạo nữ c·hết tiệt, có ngon thì đánh một trận với lão tử.
- Ngươi đánh lại ta sao ?
- Nếu không phải tu vi của ngươi hơn ta thì chỉ cần ba chiêu ta sẽ hạ được ngươi.
- Vậy sao ? chát…
Sợi dây chạm vào người Lâm Phong, cảm giác đau rát làm hắn nhăn mặt, không có linh lực hộ thể thì hắn chẳng khác gì thường nhân.
- Cái gì mà đệ nhất chiến cung, lão tử thấy chỉ là một tên ỷ mạnh h·iếp yếu.
- Chát…
- Ỷ lớn h·iếp nhỏ.
- Chát…
- Ngực to thiếu não.
- Chát…
- ...
Lâm Phong chửi một câu thì Phong Thanh Thanh lại đánh một roi, chỉ một lúc sau trên người hắn đã tràn đầy v·ết t·hương.
- Ngươi thật sự muốn đánh một trận với ta sao?
- Bớt nhảm, sợ thì kêu lão tử một tiếng gia gia đi.
- Không biết sống c·hết.
Phong Thanh Nhi lướt tới bên cạnh Lâm Phong giúp hắn cởi bỏ phong ấn, trong tay nàng xuất hiện một thanh trường kiếm trong suốt, ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương.
- Tới đây.
Lâm Phong lấy ra huyết đao, hắn vừa bước tới thì có cảm giác linh lực đột nhiên đình trệ.
- Có chuyện gì nữa vậy?
- Nha đầu kia đang dùng chiến ý.
Chiến ý cũng giống như uy áp của yêu thú, đối với một số cường giả hùng mạnh chỉ cần dùng một ánh mắt cũng có thể diệt sát đối thủ.
Lâm Phong tiếp tục vận linh lực nhưng cơ thể của hắn không thể hoạt động như bình thường, cảm giác vô cùng khó chịu.
- Ăn một đao của lão tử.
Đại đao vừa chém tới trước người của đối phương thì bị trường kiếm ngăn lại, vẻ mặt của Phong Thanh Thanh vẫn thản nhiên sau khi tiếp một đòn toàn lực của Lâm Phong, dù cho hai người đang cùng cấp độ.
- Bản lĩnh của ngươi chỉ có thế này sao?
- Đừng có xem thường ta.
Đột nhiên có thêm một tên Lâm Phong xuất hiện phía sau nàng, đại đao từ trên cao chém xuống nhưng vẫn không thành công.
- Lão tử không tin không chém được ngươi.
Phong Thanh Thanh vẫn đứng yên một chỗ, nếu là bình thường có thể nàng sẽ gặp một chút khó khăn nhưng lúc này Lâm Phong giống như nổi điên chỉ biết t·ấn c·ông theo bản năng, chẳng khác gì một con yêu thú đang nổi giận.
- Được rồi, đến lượt ta.