Chương 164: Ngân dực
Sau một hồi suy nghĩ, Lâm Phong quyết định chọn ngân dực, chọn vật phẩm xong hắn lập tức rời khỏi tầng hai quay trở lại tầng thứ nhất sau đó đi thẳng tới chỗ kỳ thạch.
Lần trước lão đầu đã nhìn thấy một khối trấn yêu thạch trong này, chỉ cần có thứ này bên người thì hắn không còn sợ uy áp của đám yêu thú.
- Nếu lần trước lấy thứ này thì ngon rồi.
Tới giờ Lâm Phong vẫn chưa quên được viên yêu đơn thiên cấp trong bộ thú cốt ở đầm lầy cự ngạc, lúc đó có trấn yêu thạchbên người thì hắn đã lấy được yêu đơn.
- Lão phu vừa tìm được một thứ khá hay, tiểu tử ngươi có muốn xem không ?
- Thứ gì vậy ?
- Tới chỗ binh khí ngươi sẽ biết.
Lâm Phong chạy tới chỗ binh khí, nơi này có rất nhiều binh khí với đầy đủ phẩm cấp, tuy không so được với tầng hai nhưng vẫn là bảo vật.
- Có thấy gì đâu ?
- Nhìn bộ áo giáp kia xem.
Thứ lão đầu nói là một bộ hắc giáp, hình dáng bên ngoài giống một cái áo choàng, đây cũng là một kỳ bảo cấp độ phụ thuộc vào tu vi của chủ nhân, ẩn hình chính là nội tại duy nhất.
Khi khoác hắc giáp lên người sẽ giúp chủ nhân ẩn giấu khí tức cho dù có dùng linh lực phi hành cũng không bị phát hiện, khuyết điểm là thứ này không có kháng phép lẫn kháng vật lý.
- Một bộ giáp mà không có tác dụng phòng ngự, đúng là nhảm hết sức.
- Thứ này có thể kết hợp rất tốt với ngân dực của ngươi.
- Dùng để chạy trốn thì hết chỗ chê.
Chỉ cần không để lại khí tức khi phi hành đừng nói là yêu thú dù là tu sĩ cũng khó đuổi theo, nếu dùng thêm huyết ảnh phân thân thì bọn chúng chỉ có thể đuổi bằng niềm tin.
Sau khi chọn xong vật phẩm Lâm Phong được lão chấp sự đưa ra bên ngoài làm thủ tục sau đó trở về, vừa về đến phòng thì hắn nhìn thấy một cảnh thượng trời ơi, không biết tên nào dáng chéo hai tờ giấy trước cửa cứ như căn phòng của hắn đã bị niêm phong.
- Tới chỗ của ta, Phi Dao sư tỷ.
Lâm Phong lấy hai tờ giấy xuống, thứ này để ở đây không hợp phong thủy, hắn chuyển hướng đi tới phòng của tiểu sư tỷ.
Lúc này bên trong phòng Phi Dao có thêm vài tên đang cười nói, Lâm Phong vừa tới cửa đã nghe thấy giọng cười nham nhở của tiểu sư tỷ truyền ra.
- Sư tỷ tìm đệ có chuyện gì không ?
Lâm Phong vừa bước vào liền nhìn thấy băng nữ cũng ở đây, nàng đang ngồi một bên quan sát pháp văn.
- Hàn Băng sư tỷ, chúc mừng sư tỷ đột phá thành công.
Lãnh Hàn Băng khẽ gật đầu, đôi môi khẽ cong để lộ nụ cười hiếm thấy.
- Đa tạ.
- Lâm sư đệ đúng là thấy sắc quên bạn.
Phong Viêm thở dài, từ lúc Lâm Phong bước vào phòng hoàn toàn không để ý đến hắn.
Lâm Phong thấy gian thương ngồi gần đó, nhìn qua vẫn khá tốt.
- Phong sư huynh vẫn còn sống sao ?
- Đệ có ý gì đây ?
- Tiểu đệ nghe nói sư huynh bị thiết dực hắc phong truy đuổi, tưởng huynh tiêu rồi.
- Ta ở hiền gặp làng, vẫn bình an vô sự.
Tuệ Vân ngồi bên cạnh nghe nói đến thiết dực hắc phong vẻ mặt thoáng đổi.
- Lâm sư đệ túi hương lần trước ta tặng đệ vẫn còn giữ chứ ?
- Đệ bỏ nó vào túi trữ vật rồi, dù sao ở đây cũng không dùng đến.
- Thứ đó có chút sai sót, có thể đưa lại cho ta không ?
- Được.
Lâm Phong lấy túi hương đưa cho sư tỷ, Tuệ Vân vừa nhận lấy vừa giải thích.
- Bên trong có một ít phong dịch của thiết dực hắc phong, là do ta không để ý thêm vào, còn tốt là sư đệ không bị gì.
- Chỉ là mấy đầu hắc phong sao có thể làm khó được đệ.
Lâm Phong vốn chỉ muốn nói cho Tuệ Vân sư tỷ yên tâm nhưng hắn vừa dứt lời thì sắc mặt của gian thương vô cùng khó coi, tên này chính là bị thiết dực hắc phong đá khỏi bí cảnh.
Hắn thấy tình hình không ổn liền đổi đề tài.
- Phi Dao sư tỷ gọi đệ đến có chuyện gì sao ?
- Bảo vật đâu rồi, mau lấy ra cho bọn ta xem với.
- Phi Dao.
Lãnh Hàn Băng ngồi bên cạnh nhắc khẽ tiểu muội, bảo vật của tu sĩ sao có thể tiết lộ cho người ngoài biết được, có câu thất phu vô tội hoài bích có tội.
Lãnh Phi Dao bỉu môi.
- Lần này tiểu Phong tử được vào thánh khố không phải chúng ta cũng có công sao, xem một chút thì có sao ?
Lâm Phong nghe tiểu sư tỷ nói liền tò mò hỏi.
- Có chuyện gì hả ?
- Nếu không nhờ ta và tỷ tỷ cầu xin gia gia thì đệ tưởng có thể lên được tầng thứ hai sao ?
- Có chuyện này nữa ?
- Ta lừa đệ làm gì chứ, hơn nữa ta đâu phải là loại người thích nói lung tung.
Tuy Lâm Phong lập được đại công nhưng vẫn chưa đủ tư cách tiến vào tầng thứ hai của thánh khố, trong lúc trưởng lão thương lượng thì Lãnh lão đầu và thánh mẫu đã đứng ra nói giúp cho hắn.
- Có cả thánh mẫu nữa sao, Lần này không ổn rồi.
Lãnh Hàn Băng nhìn thấy vẻ mặt xanh mét của Lâm Phong nhỏ giọng hỏi.
- Có chuyện gì ?
- Không có gì, sư tỷ muốn xem như vậy thì đệ cũng không giấu nữa.
- Hì hì, vẫn là tiểu Phong tử tốt nhất.
Lâm Phong lấy ra ba món bảo vật bên trong thánh khố, trấn yêu thạch không được ai chú ý nhưng hai món còn lại khá nổi.
Lãnh Phi Dao khoác hắc bào lên người sao đó gắn thêm ngân dực, sau lưng nàng xuất hiện một đôi cánh bạc lấp lánh, cơ thể lơ lửng giữa không trung.
- Đúng là thú vị.
Tuy Phi Dao bay tới lui giữa phòng nhưng không ai cảm nhận được khí tức của nàng, chỉ dùng thần thức để kiểm tra chắc chắn không thể phát hiện.
Phong Viêm nhìn một lúc trong đâu lóe ra một cái chủ ý liền nháy mắt với Lâm Phong.
- Lâm sư đệ chút nữa ra ngoài chúng ta tâm sự được không ?
- Cũng được.
Trong lúc hai thanh niên đang liếc mắt đưa tình thì Lãnh Hàn Băng đi tới bên cạnh Lâm Phong, nàng lấy ra một cái túi trữ vật đưa cho hắn.
- Thứ này xem như đa tạ đệ đã cứu ta bên trong bí cảnh.
- Là gì đây ?
Lâm Phong mở túi ra xem, vừa nhìn liền muốn hét lên, hôm nay nhân phẩm của lão tử bạo phát.
Bên trong túi là mảnh hộ thần giáp mà nằm mơ hắn cũng muốn lấy, tuy trong lòng rất vui nhưng ngoài mặt vẫn cự tuyệt.
- Thứ này đệ không lấy đâu.
Lãnh Phi Dao thấy vậy liền gõ đầu hắn một cái gõ to.
- Sư đệ ngốc, tỷ tỷ tặng quà thì cứ lấy đi, từ nhỏ tới lớn ta chưa từng thấy tỷ tỷ tặng thứ gì cho người ngoài đâu đó.
- Không phải đệ không muốn lấy mà là thứ này có hơi ít.
- Cái gì ? đệ muốn c·hết có phải không ? còn chê ít nữa hả ?
Phong Viêm bên cạnh cũng xen vào.
- Lâm sư đệ vật chất không quan trọng, thứ quan trọng nằm ở tấm lòng.
- Mọi người đừng hiểu lầm, trong lòng đệ Hàn Băng sư tỷ so với những thứ này quan trọng hơn rất nhiều, nếu đệ lấy thứ này không phải đã hạ thấp sư tỷ sao ?
Lãnh Hàn Băng nghe hắn nói trong lòng dâng tràn ấm áp, đôi gò má ửng đỏ đầy mê người khiến cho mấy tên bên cạnh mở to mắt nhìn.
- Không ngờ tỷ tỷ còn có vẻ đẹp như vậy ?
- Đúng là mở rộng tầm mắt.
Lâm Phong đắt ý nhìn mấy thanh niên xung quanh, lão bà tương lai của hắn có thể không xinh đẹp sao ?
- Nhân phẩm tiểu tử ngươi chắc đã đạt đến thượng phẩm.
Ngay cả lão đầu cũng không hiểu vì sao một nha đầu tốt như vậy lại thích một tên trời ơi, chẳng lẽ hoa nhày phải cắm vào thứ kia mới sống được sao ?