Chương 155: Hấp huyết chu
Như Mộng nhíu mày, chuyện này nàng chưa từng nghĩ tới, trong lúc suy tư thì một thân ảnh lướt tới đánh bay nàng đi.
Khi cơ thể nàng đang ở trên không thì thân ảnh đó lại xuất hiện tung ra một chưởng thẳng vào thái dương của nàng.
- ẦM…
Như Mộng b·ị đ·ánh bay vào vách đá, khói bụi tan biến, thân ảnh của nàng dần xuất hiện, vẻ mặt tái xanh, khóe miệng rỉ máu.
- Tại sao… ngươi lại làm như vậy ?
- Ta cũng không còn cách khác.
Trần Cung vừa nói vừa đi đến bên cạnh đối phương, hắn nhìn nữ nhân dựa lưng vào vách đá, ánh mắt ẩn hiện sát cơ, nếu Nam Cung Như Mộng không kịp kích hoạt bảo vật phòng ngự thì nàng đ·ã c·hết dưới tay của hắn.
- Ngươi c·hết ở đây thì Cửu Huyền và Trường Hà nhất định xảy ra xung đột, quan trọng hơn ngươi là một mối họa đối với bản giáo.
- Thì ra ngươi là người của Ma giáo.
- Không sai, đáng tiết là ngươi biết quá muộn.
Như Mộng nhìn đối phương đến gần, vẻ mặt vẫn bình thản.
- Ngươi tưởng có thể g·iết được ta sao ?
- Không thử làm sao biết được.
Trong lần động thủ thứ nhất Trần Cung đã nhanh tay lấy được ngọc bài và túi trữ vật của đối phương, trừ y phục thì trên người nàng không còn thứ gì khác.
- Ngươi đã bị trúng hóa linh chưởng của ta, linh lực sẽ dần biến mất, mấy ngày tiếp theo không thể dùng linh lực, không đúng phải nói là cả đời này ngươi sẽ không còn cơ hội dùng linh lực.
- Thật vậy sao ?
Đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa bao phủ toàn thân Như Mộng, Trần Cung vừa nhìn thấy sắc mặt liền biến đổi, hắn lướt tới tung chưởng muốn kết liễu đối phương nhưng vẫn chậm một bước.
- Đáng c·hết lại để cho nha đầu này trốn thoát.
Nhưng nghĩ đến đối phương đã trúng hóa linh chưởng, khóe miệng Trần Cung khẽ nhếch, một tên phàm nhân sao có thể rời khỏi đại thiên bí cảnh.
Cách đó vài trăm dặm, Như Mộng dựa lưng vào đại thụ, cả người vô lực, lúc này nàng rất mệt chỉ muốn ngủ một giấc, trên người không còn đan dược chữa thương, ngay cả tờ pháp chỉ cuối cùng cũng dùng mất.
- Ta thật sự sẽ c·hết ở đây sao ?
Nàng cố sức đứng dậy đi về phía trước, bây giờ nằm xuống mọi thứ sẽ kết thúc với nàng, đi được vài bước thì bên cạnh truyền đến tiếng động, Như Mộng vừa nhìn qua thì ánh mắt đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Một đầu huyết chu không biết từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh, nếu như linh lực vẫn còn thì nàng có thể dễ dàng giải quyết đầu địa thú này nhưng bây giờ nàng chỉ là một nữ tử bình thường.
Huyết chu há miệng phun ra vài sợ tơ bắt lấy con mồi sao đó mang theo chiến lợi phẩm rời đi.
Ở một nơi gần đó, Lâm Phong vừa ghé thăm hang động của một vị đạo hữu, hắn vừa đi vừa kiểm tra chiến lợi phẩm, linh thạch hơn vài vạn, địa cấp linh dược có mười mấy gốc.
- Lão đầu vẫn chưa tìm thấy tung tích của ngân tâm thảo sao ?
- Linh dược đã thông linh không dễ tìm như vậy.
Linh dược đã thông linh khác với linh dược thông thường, bọn chúng không ở một chỗ mà thường xuyên di chuyển khắp nơi, quan trọng là những thanh niên này thích di chuyển bên dưới lòng đất để né tránh bọn yêu thú.
Lâm Phong vừa đi vừa nhìn địa đồ, tung tích của ngân tâm thảo liên tục thay đổi, khu vực xuất hiện khá rộng, đúng là không dễ tìm.
Quan trọng hơn là hắn đã tiến khá sâu vào bí cảnh, càng vào sâu thì yêu thú càng khủng bố, tuy có ma trận hộ thân nhưng khoảng cách dịch chuyển chỉ có vài dặm, không cẩn thận gặp phải thiên thú là hết truyện.
- Bây giờ mà trở về chắc gì đã còn mạng.
Nghĩ lại thì yêu nữ kia còn nguy hiểm hơn cả yêu thú, khi nàng nổi cơn thịnh nộ thì cả thánh cung cũng rung chuyển, trong lúc hắn không biết phải làm sao thì giọng nói lão đầu truyền đến.
- Tiểu tử phía trước có cái hang động, có muốn kiếm chút không ?
Cách đó không xa có một cái vách núi, đây là nơi yêu thú rất thích đào hang, từ chỗ Lâm Phong có thể nhìn thấy một cái động lớn.
- Là chỗ của hấp huyết chu.
Trên địa đồ có ghi rõ, nơi này là địa bàn của hấp huyết chu, nhớ lúc trước hắn cùng Huân Vũ đi săn cũng từng gặp phải một cặp hấp huyết chu.
- Xem ra lão tử rất có duyên với chu gia.
Hấp huyết chu đang ở trong hang động chợt nghe thấy vài t·iếng n·ổ truyền đến, mặt đất khẽ chấn động, nó lập tức chạy ra kiểm tra thì thấy một tên tu sĩ đang đứng ở gần đó vẫy tay chào.
- Huyết chu đạo hữu lâu ngày không gặp đạo hữu vẫn khỏe chứ ?
- Két…
Hấp huyết chu há miệng phun huyết tơ nhưng bị đối phương né tránh, nó phun thêm vài lần kết quả vẫn không thể làm gì được.
Lâm Phong lấy ra thêm mấy viên bạo đơn ném đi.
- ẦM… ẦM… ẦM…
- Huyết chu đạo hữu thấy lễ vật của ta thế nào ?
- Két…
Hấp huyết chu rống lên một tiếng phóng thẳng tới chỗ đối phương nhưng tên p·há h·oại kia chưa đánh đã chạy, huyết chu chỉ đứng nhìn mà không đuổi theo.
Đợi khi Lâm Phong mất dạng, huyết chu trở lại trong hang nhưng nó vừa xoay người thì bị một đám bạo đan bay tới nổ tung, cơ thể bị thổi bay đi vài trượng.
- Két…
Hấp huyết chu lập tức đuổi theo, lần này nó vô cùng quyết tâm nhất định phải bắt được cái tên kiếm chuyện trước mặt.
- Đi chơi vui vẻ.
Lâm Phong xuất hiện trước hang động, hắn vác theo cốt đao tiến vào bên trong, thông thường sẽ còn một con hấp huyết chu ở lại giữ hang.
Hắn vừa bước vào lập tức bị một đám huyết tơ công kích, Lâm Phong đạp vân tung mị ảnh né tránh, một tiêu của hắn không phải đầu huyết chu này mà là bảo vật bên trong hang.
- Ăn một đao của lão tử.
Vừa lướt tới bên cạnh huyết chu, Lâm Phong liền kích hoạt cốt đao, khí tức cuồng bạo của long tộc truyền tới làm cho hấp huyết chu lui về phía sau.
Lâm Phong thừa cơ lướt vào bên trong hang, đầu huyết chu nhìn một lúc quyết định ở bên ngoài canh chừng, khí tức cuồng bạo vừa rồi làm cho nó có cảm giác nguy hiểm, hấp huyết chu há miệng phun ra huyết tơ lấp kín cửa hang đợi đồng bọn về sẽ cùng t·ấn c·ông.
Bên trong hang động Lâm Phong bắt đầu thu gôm bảo vật, càng vào sâu trong bí cảnh thì số lượng linh thạch không ngừng tăng lên, địa dược cũng nhiều hơn mấy gốc.
Bên cạnh có một cái lưới lớn làm bằng huyết tơ, trên lưới có vài cái huyết kén, đây chính là thức ăn của huyết chu, bọn chúng thường tha con mồi về tổ rồi từ từ thịt.
- Có cả địa thú nữa nè.
- Tiểu tử phía trên có người.
- Cái gì ?
Lâm Phong nhìn lên phía trên đúng là có một cái kén giống hình người, không còn nghi ngờ gì nữa đó chính là một tu sĩ.
Hắn nhanh tay lấy cái kén xuống kiểm tra, toàn bộ cơ thể đã bị huyết tơ bao phủ chỉ chừa lại một cái mũi để hít thở.
- Hên là tên này thích ăn tươi.
- Vẫn còn sống, phải mau rời khỏi nơi này.
Lão đầu kiểm tra một lúc phát hiện người nằm bên trong cái kén còn thở, tuy linh lực đã tiêu tán, sinh mệnh rất mong manh nhưng lão vẫn có thể cứu được.
Lâm Phong vừa lấy ra ma trận thì bị lão đầu ngăn lại.
- Tiểu tử ngốc, tu sĩ không có linh lực hộ thân không thể dùng truyền tống trận, điều này mà ngươi cũng không biết sao ?
- Ta quên mất.
Không có linh lực thì không dùng được ma trận, muốn dùng phải có một loại pháp bảo hộ thân, thứ đó không bao giờ dùng đến nên hắn chưa từng mang theo, sau này nên chuẩn bị vài cái đề phòng.
- Vậy bây giờ làm sao đây, hang động bị bịt kín hết rồi.
- Trước tiến ra ngoài rồi tính.
- Hiểu rồi.