Chương 152: Đầm lầy
Sau khi đi được vài giờ, Lâm Phong dừng lại trước một vách núi cao đến vài trăm trượng, trên đó có mấy chục cái hang động nhìn qua như một cái tổ ong.
- Lão đầu nhìn ta thể hiện này.
Huyết long thử là yêu thú hoạt động về đêm, ban ngày tầm nhìn của chúng bị hạn chế nên chỉ ngủ trong hang.
Lâm Phong lấy ra mấy viên bạo đan, hắn dùng toàn bộ sức lực ném vào mấy cái hang trước mặt.
- ẦM… ẦM…
Mỗi cái hang lớn như một cái thông đạo đủ cho mấy người đi vào nên rất dễ ném trúng, vừa ném xong hắn liền núp một bên chờ thời.
Khói bụi tan đi, vài cái đầu to lớn ló ra khỏi hang, đôi mắt đỏ rực liếc nhìn xung quanh.
Huyết long thử thân giống chuột, đầu mộc sừng, lông đỏ như máu, mỗi con trưởng thành có kích thước to lớn, chiều cao còn hơn cả người bình thường.
- Két… két…
- Xem ra hỏa lực chưa đủ.
Lâm Phong lấy ra thêm mấy viên bạo đơn ném về phía đám yêu thú.
- Đám chuột ngu ngốc, có ngon thì tới đánh với lão tử một trận.
- Két…
Tuy tầm nhìn bị hạn chế nhưng khứu giác của huyết long thử là cực tốt, Lâm Phong vừa dứt lời thì bọn chúng lập tức đuổi đến.
- Ăn một đao của lão tử.
Lâm Phong ném một đám hỏa cầu về phía đám yêu thú rồi đạp vân tung mị ảnh chạy đi.
Huyết long thử đuổi theo phía sau được một lúc thì dừng lại vì đã hoàn toàn mất dấu đối phương, đám yêu thú nhìn nhau sau đó chia ra xung quanh tìm.
Trong lúc huyết long thử đang đi tìm thì Lâm Phong đã trở lại vách núi, trước khi chạy đi hắn đã để lại một cái ma trận chỉ cần kích hoạt là quay lại nơi này.
- Hi vọng lần này không lỗ vốn.
Lâm Phong để lại một cái ma trận gần đó rồi phóng về phía hang động, thông thường mỗi hang chỉ có một cặp huyết long thử, một con đi săn còn một con sẽ ở lại giữ hang.
- Thiên lý tùy hành.
- Tiểu tử thúi.
Lão đầu nhìn Lâm Phong lướt vào hang buồn bực chửi một tiếng, thuật pháp lão truyền cho hắn đều là tuyệt kỹ thiên hạ lại bị tên tiểu tử này dùng đi trộm c·ướp, đúng là mất hết thể diện.
Hang của huyết long thử khá sâu, Lâm Phong mất một lúc mới vào được cuối hang, không biết có phải sợ đồng bọn trộm c·ướp hay không mà mấy cái hang này không liên thông với nhau.
- Két…
Huyết long thử nhìn thấy có tu sĩ bước vào liền lao tới t·ấn c·ông, khí thế địa thú bao phủ khắp hang.
- Đến lúc rồi, xem đồ long đao của lão tử đây.
Trong tay Lâm Phong là một thanh cốt đao đã được hấp thụ long khí, mỗi lần truyền linh lực vào thì long khí sẽ tỏa ra, thứ này đối với yêu thú huyết mạch cấp thấp có ảnh hưởng vô cùng lớn.
Huyết long thử vừa xong tới liền dừng lại, hai mắt đỏ như lòng đèn nhìn chằm chằm vào thanh cốt đao, khí thế giảm không phanh.
- Ăn một đao của lão tử.
- Két…
Cốt đao vừa chém xuống, huyết yêu thử vội lách qua một bên sau đó chạy thẳng ra bên ngoài hang.
Lâm Phong không ngờ long khí lại bá đạo như vậy, chỉ một đao đã hù địa thú chạy mất, biết vậy lúc bị đám yêu xà truy đuổi đã lấy ra dọa bọn chúng.
- Để xem bên trong có gì.
Cuối hang động có một núi nhỏ linh thạch lấp lánh, Lâm Phong vừa nhìn thấy hai mắt liền sáng rực, bên cạnh còn có một đám linh dược, linh quả, tuy không được tươi nhưng dược tính vẫn khá tốt.
- Thăm ngàn thăm ngàn.
Chỉ tính riêng đống linh thạch thôi cũng đủ luyện chế chục cái ma trận, lần này hời lớn rồi.
Ngay từ đầu Lâm Phong đã chọn một tiêu là đám yêu thú chuyên đào hang như yêu thử, chỉ có mấy tên đào giỏi thì mới đào được nhiều linh thạch.
Sau khi thu hết chiến lợi phẩm, Lâm Phong nhảy qua hang bên cạnh, đến khi hắn rời hang thứ 3 thì bị một đám yêu thử chặn ở cửa hang.
Mấy chục đầu huyết long thử sau khi tìm kiếm không thấy tung tích đã quay trở lại kết quả nhìn thấy một tên nhảy như khỉ trên vách núi làm bọn chúng tức đỏ mắt.
- Các vị đạo hữu hẹn ngày gặp lại, cáo từ .
Lâm Phong vừa dứt lời thì biến mất khỏi hang, đám yêu thử xông vào tìm một lúc cũng không thấy bóng dáng của tên vừa rồi chỉ biết hét ầm lên.
Vài ngày sau, bên trong một cái hang động, Lâm Phong nhìn con tiểu xà nằm im trong gốc, trong tay hắn là cốt đao, mỗi lần hắn giơ lên là yêu xà run như cún.
Không cần tới cốt đao thì Lâm Phong cũng đủ sức làm thịt con yêu xà này, cấp độ của hắn so với tiểu xà còn cao hơn một bậc.
- Không hiểu phụ mẫu của tên này nghĩ gì lại để con ở nhà một mình.
- Tiểu tử ngươi làm gì thì làm nhanh đi, nơi này không thể ở lâu.
Lâm Phong nhìn tiểu xà nằm trong gốc, hắn quyết đinh tha cho tên này một mạng, ỷ mạnh h·iếp yếu không phải là đạo quân tử.
Tiểu xà nhìn thấy tên hung thần tiến lại gần cái đầu nhỏ đã muốn cắm xuống mặt đất, đến khi tiểu xà ngốc đầu lên thì tên hung thần đã biến mất, linh thạch và linh dược cũng không còn.
Cách đó không xa, Lâm Phong vẫn tiếp tục cuộc hành trình, mấy ngày nay hắn đã ghé thăm nhà không ít yêu thú, phải thừa nhận đám yêu thú này đón khách rất nồng nhiệt.
Lâm Phong vừa đi vừa đắt ý, đột nhiên hắn cảm giác một luồn hàn khí thổi tới, phía trước vẫn là sơn lâm rộng lớn nhưng cảnh vật hoang tàn như u minh, vừa nhìn đã thấy nguy hiểm.
- Đây là… đầm lầy.
Đất dưới chân vừa mềm vừa xốp làm cho cơ thể của hắn dần lún xuống.
- Tiểu tử mau rời khỏi chỗ này.
- Thiên lý tùy hành.
Lâm Phong dùng thuật pháp dịch chuyển đến một nơi gần đó, ánh mắt hắn nhìn vào chỗ vừa đứng, mặt đất nơi đó khẽ chấn động sao đó trở lại bình thường.
- Cái thứ gì vậy?
- Hình như là một con yêu thú.
- Yêu thú sống bên dưới đầm lầy, không lẽ là cự ngạc?
Cự ngạc là một loại có hình dạng gần giống với cá sấu đầm lầy, kích cỡ vô cùng to lớn, cơ hàm cực khỏe, một khi bị bọn chúng kéo xuống thì xác định.
Theo ghi chép của địa đồ thì thất sắc băng liên ở sâu bên trong đầm lầy, muốn lấy được linh dược trước tiên phải bước qua xác đám cự ngạc.
- Bên dưới không đi được vậy trên không thì sao?
- Tiểu tử ngươi nhìn xem có con yêu cầm nào bay qua không?
- Không thấy, chẳng lẽ trên không cũng có vấn đề?
- Lão phu nghi ngờ bên trong đầm lầy có khí độc.
Chỉ có khí độc từ bên dưới đầm lầy bốc lên mới khiến cho đám yêu cầm không dám lượn lờ nơi này nếu không băng liên đã sớm bị bọn chúng lấy mất.
Lâm Phong nhìn xung quanh, trước tiên tìm một chỗ an toàn nghĩ chân sao đó suy nghĩ cách đối phó với đám cự ngạc kia.
Đêm đến, bí cảnh như chìm vào bóng tối, đây là lúc những con yêu thú khác máu nhất bắt đầu đi săn con mồi.
- Mùi gì thơm vậy?
Nơi Lâm Phong nghĩ chân gần khu vực đầm lầy, trong lúc đang cùng lão đầu bàn chuyện cổ kim thì ngửi được một hương thơm thanh dịu từ đầm lầy truyền tới.
- Là hương thơm của liên hoa.
- Không thể nào, băng liên thơm như vậy thì sớm đã bị bọn cự ngạc kia thịt rồi.
- Có thể bọn chúng dùng băng liên để dẫn dụ yêu thú tới.
- Yêu thú cũng khôn vậy sao?
Lão đầu trả lời bằng giọng khinh bỉ.
- Tiểu tử ngươi tưởng ai cũng như ngươi sao?
- Nè, lão có ý gì đây? Muốn gây sự hử?
- Tiểu tử ngươi tự lo cho bản thân trước đi.
Lâm Phong ngửi một lúc cơ thể đã bắt đầu bị hương thơm mê hoặc, trước mặt xuất hiện hư ảnh mờ ảo của băng liên, hắn lập tức vận linh lực phong tỏa khứu giác, tạm thời giữ được bình tĩnh.