Chương 147: Đổi dược
Một tên đệ tử tiếp tục hướng Lâm Phong đặt ra vấn đề mà bản thân hắn mất vài năm vẫn chưa thông.
Lâm Phong tiếp tục dùng biện pháp nghệ thuật trừu tượng diễn giải khiến đối phương vừa hiểu vừa không.
- Lâ·m đ·ạo hữu có thể giải thích rõ hơn không ?
- Cái này nói ra dài lắm, đạo hữu có thời gian thì đến chỗ của ta đàm đạo.
- Vậy xin đa tạ.
Phong Viêm dùng ánh mắt khác người nhìn tên sư đệ bên cạnh, hôm nay tên này sao lại tốt như vậy nhỉ ?
- Không lẽ Lâm sư đệ muốn thể hiện trước mặt mỹ nhân ?
Lãnh Phi Dao cũng cảm giác có chút không đúng.
- Tiểu Phong tử sao đệ lại đi giúp mấy tên đó ?
- Đan sư trong thiên hạ đều là người một nhà, giúp đỡ nhau cũng là chuyện bình thường.
- Hừ, không muốn nói thì thôi.
Trong lúc mọi người đan bàn tán sôi nổi thì Nam Cung Như Mộng lấy ra một bình đan dược, bên trong bình chứa một viên huyết đan, nàng không nói một lời mà chỉ đặt nó trước mặt mọi người.
- Đó chẳng phải là huyết linh đan sao ?
- Không sai, chất lượng đã đạt đến thượng phẩm.
Đệ tử thánh cung vừa nhìn liền nhận ra là địa cấp huyết linh đan công dụng chủ yếu dùng để bổ máu, hoạt huyết, ngay cả phẩm cấp cũng biết được chỉ không hiểu ý của đối phương là gì.
Lâm Phong nhíu mày.
- Có khi nào nàng ta muốn bán đấu giá ở đây không, sao ta lại quên mất chuyện này nhỉ ?
Đám đan sư ở đây nhìn trẻ vậy thôi chứ tên nào cũng giàu nứt đố đổ vách, bỏ ra vài vạn trung phẩm linh thạch để mua đan dược mà không chớp mắt một cái.
Phong Viêm lắc đầu.
- Loại đan dược này không có giá trị cao, bán đấu giá không được bao nhiêu.
Lãnh Phi Dao trừng mắt nhìn hai tên hám tài bên cạnh.
- Các ngươi có im đi không, không phải ai cũng ham linh thạch như hai ngươi.
Trong mắt Phi Dao thì Nam Cung Như Mộng chính là hình mẫu lý tưởng mà nàng muốn đạt được, sao có thể để hai tên này nói xấu.
Trong lúc mọi người còn đan bàn tán thì Vương Lăng đột nhiên đứng lên tiến lại gần bình đan dược, sao khi quan sát một lúc vẻ mặt hiện rõ sự kinh ngạc.
- Chúc mừng Nam Cung đạo hữu.
Nam Cung Như Mộng khẽ gật đầu xem như đáp lễ, Vương Lăng vừa về chỗ thì có một tên chạy lên xem đan dược nhưng không nhìn ra được gì.
Lâm Phong nhịn không được hỏi.
- Lão đầu viên đan dược đó có gì lạ sao?
- Tiểu tử ngươi không nhìn ra được gì sao?
- Không thấy.
- Vấn đề không nằm ở chất lượng mà nằm ở số lượng.
Một câu của lão đầu khiến Lâm Phong tỉnh ngộ, ngay từ đầu hắn đã lạc đề, từ hình dáng, kích thước, đường vân, màu sắc của đan dược cho thấy viên huyết linh đan này được luyện ra cùng lúc với 6 viên huyết linh đan, tức là chủ lò đã đạt đến trình độ thất đan.
- Thì ra là muốn khoe hàng đây mà.
Sau khi nghe Lâm Phong nói ra cả đám đồng bọn bên cạnh đều bán tính bán nghi, thất đan không phải ai cũng có thể luyện thành, toàn bộ Nam Hoang chỉ có vài chục đan sư đạt được, bên trong Cửu Huyền thánh cung chỉ có năm vị trưởng lão luyện thành thất đan.
Một đan sư dù cho học nhiều hiểu rộng đến thế nào đi nữa nhưng không thể luyện ra số đan dược ngang với đối thủ thì đẳng cấp vẫn không bằng, muốn luận bàn với Nam Cung Như Mộng trước tiên cần phải đạt đến trình độ thất đan.
Đôi mắt to tròn của Phi Dao tràn đầy lo lắng.
- Bây giờ phải làm sao, chẳng lẽ chúng ta phải chịu thua?
Tuy nàng rất thần tượng đối phương nhưng danh tiếng cũng rất quan trọng, Lâm Phong vỗ ngực đảm bảo.
- Để đó cho đệ.
- Đệ lại muốn làm gì?
- Nhìn cho kỹ nè, đệ chỉ làm một lần thôi đó.
Lâm Phong lấy ra một cái bảng sao đó nghi lên vài chữ rồi giơ lên.
- Ta ra giá 1 vạn trung phẩm linh thạch.
-…
Đám đệ tử đang bàn luận đều dừng lại nhìn về phía Lâm Phong, căn phòng trở nên tĩnh lặng.
Một tên đệ tử Trường Hà thánh cung nhịn không được cười ha hả.
- Tên ngốc đó đang làm gì vậy?
- Hắn đang đấu giá sao?
- Ha ha ha… đúng là c·hết cười…
Lãnh Phi Dao lén kéo tên sư đệ ngồi xuống.
- Đây chính là cái chủ ý của đệ đó hả ?
- Có gì không đúng sao, nếu không muốn bán đan dược thì lấy ra để làm gì ?
Lâm Phong đi đến bên cạnh bình đan dược, hắn nhìn một lúc liền gật đầu sao đó lại lắc đầu.
- Chất lượng khá tốt chỉ là thiếu một chút, thật đáng tiếc.
- Tiểu sư đệ đừng nói lung tung, ngươi có biết đang dược này là do ai luyện chế không ?
- Đan dược tất nhiên là do đan sư luyện chế, chuyện này còn phải hỏi sao ?
- Ngươi…
Tên đệ tử trừng mắt nhìn Lâm Phong.
- Viên đan dược này là do chính tay Nam Cung sư tỷ luyện chế, làm sao có thể có vấn đề.
- Ta đâu có nói viên đan dược này có vấn đề, ta chỉ nói là thiếu một chút, chỉ cần một chút nữa là thành bát đan.
- Ăn nói lung tung… ngươi vừa nói cái gì ?
Đám đệ tử nghe Lâm Phong nói liền nhìn về phía trưởng lão, không ai có phản ứng như vậy lời của tên ngốc này nói là sự thật, Nam Cung Như Mộng đã đến trình độ thất đan, hơn nữa còn tiếp cận bát đan.
Vương Lăng chỉ vừa luyện thành lục đan thượng phẩm vẫn chưa tiếp cận thất đan, cách biệt giữa hai người đã quá xa, xem ra đệ nhất thiên tài đan đạo chắc chắn sẽ thuộc về Nam Cung Như Mộng.
Lâm Phong thấy không ai hỏi chuyện thì nhìn qua nữ tử đang im lặng ngồi đối diện, ánh mắt của nàng cũng đang đánh giá thanh niên trước mặt, kết quả không có gì nổi bật.
- Nam Cung sư tỷ, bán viên linh dược này cho đệ có được không ?
- 5 vạn trung phẩm linh thạch.
- Cái gì ?
Lâm Phong bị nàng hù cho giật cả mình, 5 vạn trung phẩm linh thạch đủ để hắn mua vài chục viên huyết linh đan.
- Không được, 1 vạn là nhiều rồi.
- 5 vạn, ta mua.
- Ta cũng mua, ta ra 6 vạn.
Đám đệ tử vừa nghe Nam Cung Như Mộng mở lời liền điên cuồng ra giá, đối với mấy tên đan sư thì vài vạn linh thạch chẳng đáng là gì.
Lâm Phong trừng mắt nhìn đám người phía sau.
- Các ngươi không biết cái gì gọi là tới trước đến sau hử ?
- Trước sau không quan trọng, ai ra giá cao thì được.
- Đúng vậy, ta ra 7 vạn.
- 7 vạn 5000.
-…
Nam Cung Như Mộng nhìn thanh niên đối diện.
- Xem ra 5 vạn không phải là một cái giá quá cao.
- Đúng rồi, sao ta không nghĩ ra nhỉ ?
Lâm Phong chợt nghĩ ra một kế sách bán đan dược, một khi thành công thì số lượng linh thạch chảy vào túi hắn sẽ tăng gấp mấy lần.
- Đan dược sư tỷ luyện ra sao có thể trao đổi với mấy thứ bình thường như linh thạch.
Hắn vừa nói vừa lấy ra một cái bình ngọc đưa cho đối phương.
- Đây là đan dược đệ luyện chế, đệ muốn dùng viên đan dược này để trao đổi với sư tỷ.
Như Mộng vừa nhìn thấy viên đan dược, vẻ mặt thoáng đổi.
- Đan dược này thật sự là do đạo hữu luyện chế ?
- Tất nhiên, từ trước tới giờ đệ chưa từng lừa ai.
- Thành giao.
Đám đệ tử nhìn thấy đan dược rơi vào tay Lâm Phong cũng không làm được gì, có lẽ bây giờ bọn chúng đã bắt đầu hiểu linh thạch không phải vạn năng.
Luận bàn kéo dài suốt hai canh giờ, đám đệ tử hoạt động vô cùng sôi nổi chỉ có vài người là trầm tĩnh khác thường.
Nam Cung Như Mộng từ khi đổi dược thì nàng chỉ tập trung vào viên đan dược trong tay, hoàn toàn không có ý luận bàn.
Ánh mắt Vương Lăng nhìn Như Mộng sao đó lại chuyển sang Lâm Phong, không biết là đang suy nghĩ về điều gì.