Chương 129: Xuất cung
Sao khi kiểm tra xong thì đệ tử có thể rời đi, lúc Ngạo Minh lướt qua người Lâm Phong giọng nói ẩn ý truyền đến.
- Lâm sư đệ đúng là không đơn giản, xem ra ta không thể chủ quan.
Lâm Phong tất nhiên hiểu dụng ý của đối phương.
- Nếu có cơ hội xin sư huynh chỉ giáo.
- Nhất định.
Lãnh Hàn Băng đi phía trước nhưng vẫn luôn để ý tình hình phía sao, nàng là một trong hai đệ tử bị bỏ rơi nên không biết chuyện gì đã xảy ra, thái độ của mấy tên kia đối với lưu manh so với lúc đầu hình như đã khác đi.
Lâm Phong đi tới bên cạnh băng nữ nhỏ giọng hỏi.
- Sư tỷ pháp chỉ của đệ thế nào rồi ?
- Đã hoàn thành một nữa.
Hắn đặt nàng 10 cái huyết ảnh phân thân, một nữa là 5 cái.
- Bây giờ đệ không có nhiều linh thạch nhưng có thứ này trao đổi với tỷ.
Lâm Phong lấy ngân bài vừa thắng được giao cho băng nữ, dù sao lão tiền bối kia vẫn ngồi ở đó muốn lấy lúc nào mà chả được.
Lãnh Hàn Băng nhíu mày.
- Làm sao ngươi có được thứ này ?
- Đệ chơi cờ có được.
- Ngươi thắng cờ vị tiền bối ở đại môn ?
Nàng nhìn lưu manh gật đầu chỉ biết im lặng đứng hình, ánh mắt lạnh lùng cũng không che giấu được sự kinh ngạc.
Lâm Phong không phải lần đầu nhìn thấy bộ dáng đáng yêu này của băng nữ nhưng vẫn đắt ý.
- Sư tỷ làm sao vậy, chẳng lẽ thứ này không đủ sao ?
- Ta không cần.
Lãnh Hàn Băng nói xong liền xoay người rời đi, Lâm Phong nhíu mày.
- Sư tỷ không cần vậy đệ sẽ mang thứ này đi đổi linh thạch, chắc là cũng phải được hơn 10 vạn trung phẩm nhưng bên trong thánh cung người có hơn 10 vạn linh thạch không nhiều.
Hắn nhìn băng nữ vẫn bước đều liền thở dài.
- Hay là đến chỗ yêu nữ xem thử…
Lãnh Hàn Băng thoáng xuất hiện trước mặt Lâm Phong rồi biến mất, ngân bài cũng bị nàng lấy đi, động tác chưa đến một cái chớp mắt.
- Thiên phú đạo tặc của nha đầu này không tệ vừa xứng với tên Lâm tặc nhà ngươi.
- Quá khen.
Đêm hôm đó Lâm Phong thuận lợi đột phá tứ cấp đỉnh phong, chỉ còn một bước nữa là có thể luyện chế địa đan, lúc đó linh thạch sẽ như hoàng hà chảy vào túi của hắn.
Sao khi thánh cung đại hội kết thúc, Lâm Phong nổi lên như cồn, từ một tên nội môn đệ tử trở thành thiên tài đứng thứ 3 của Đan cung vị trí ngang với Lý Tuệ Vân, bên cạnh đó danh nhân Phong Viêm cũng cải tà quy chính trở thành thiên tài đứng thứ 4 của Đan cung.
Từ lúc nổi danh đến giờ cuộc sống của Lâm Phong hoàn toàn thay đổi, mỗi ngày đều có đồng môn tìm hắn đàm đạo khiến hắn mất đi không ít tự do nên hắn quyết định tạm thời rời khỏi thánh cung, đợi cho mọi chuyện lắng xuống sẽ quay trở lại.
Một tiêu lần này của hắn là cổ di tích ở Bạch Vân thành, mấy chục năm trước thánh cung vô tình phát hiện được một cái cổ di tích, bên trong chứa vô số cấm chế, trận pháp nguy hiểm nên đến giờ vẫn chưa khai phá hết.
Lâm Phong theo quy tắc báo danh sao đó thông báo cho sư phụ biết, muốn tiến vào cổ di tích ít nhất phải đạt đến chân truyền đệ tử, nếu phá được cấm chế sẽ nhận được điểm cống hiến, bảo vật bên trong thì chia đôi với thánh cung, quan trọn là người phá trận sẽ được ưu tiên chọn vật phẩm trước.
Khi trời còn chưa sáng thì một bóng đen lướt vào phòng Lâm Phong, hắc y nhân vừa bước lại gần giường thì bị một lưỡi đao kề lên cổ.
- Dám đột nhập vào phòng của lão tử, đúng là không biết sống c·hết.
- Tiểu Phong tử là ta.
Lãnh Phi Dao kéo khăn che mặt xuống, ánh mắt bất mãn nhìn tên sư đệ đối diện.
- Đệ manh động như vậy làm gì ?
- Sư tỷ sao lại đến đây ?
Lâm Phong dùng ánh mắt đề phòng nhìn Lãnh Phi Dao, bây giờ hắn đã cá chép hóa rồng, lá ngọc cành vàng nên phải giữ thân như ngọc, đề phòng nữ lang xung quanh.
- Đệ dùng ánh mắt đó nhìn ta là có ý gì ?
- Không có gì, tỷ vẫn chưa trả lời câu hỏi của đệ.
- Không phải đệ muốn đi đến cổ di tích sao, ta lo cho an nguy của đệ nên quyết định đi cùng, thấy vị sư tỷ như ta có tốt không ?
Lãnh Phi Dao ngày thường ở cạnh tỷ tỷ phải chịu đựng áp lực rất lớn, đúng lúc phát hiện Lâm Phong muốn ra ngoài liền mượn cớ bảo vệ để đi theo, nàng sợ tỷ tỷ phát hiện nên trời chưa sáng đã xuất phát.
Lâm Phong tất nhiên đoán được ý đồ của tiểu sư tỷ nhưng lần này hắn không thể đưa nàng đi cùng, sao khi đến Bạch Vân thành hắn còn phải đến Thương Vân thành tìm cố nhân.
- Chuyện sư tỷ đi cùng đệ Hàn Băng sư tỷ có biết không ?
- Ta sao có thể để tỷ tỷ biết được, tỷ tỷ biết ta ra ngoài nhất định sẽ đi theo hoặc phái người đi theo, lúc đó còn vui vẻ gì nữa.
- Nhưng tỷ không từ mà biệt nhất định sẽ khiến mọi người lo lắng.
Lãnh Phi Dao bỉu môi, đôi mắt to tròn rưng rưng nhìn Lâm Phong.
- Có phải đệ chê ta phiền phức nên không muốn dẫn ta theo không ?
- Không có…
- Vậy chúng ta mau đi thôi.
Lâm Phong nhìn bộ dáng chờ mong của tiểu sư tỷ cuối cùng cũng không thể từ chối, từ khi tiến vào thánh cung Phi Dao giúp hắn rất nhiều sao hắn có thể bỏ mặt nàng, đây gọi là quân tử có ân phải báo.
- Lão tử sống gương mẫu như vậy mà không được độ thì đúng là thượng thiên vô nhãn.
Trời còn chưa sáng, Lâm Phong đã tiến vào Cửu Huyền thành, từ nơi này đi đến Bạch Vân thành phải qua 6 cái truyền tống trận, mỗi ngày đi một cái thì một tuần nữa là đến nơi.
Hai người vừa bước vào bên trong truyền tống trận, Phi Dao nhỏ giọng nói.
- Tiểu Phong tử ta có cảm giác đang bị người khác theo dõi.
- Đệ cũng vậy.
Thật ra Lâm Phong đã sớm nhận ra kẻ theo dõi, không chỉ có một mà có cả đám, trong số đó có cả băng nữ và huyết y nhân, mấy tên còn lại thì hắn không biết.
- Vậy bây giờ phải làm sao ?
- Để đó đệ lo.
Sao khi tiến vào một cái tiểu thành Lâm Phong liền dẫn sư tỷ đi thuê phòng, vì vấn đề an toàn hai người quết định chỉ thuê một phòng.
Lâm Phong thân là nam nhân chủ động đi thuê phòng, Lãnh Phi Dao cũng không phản đối vì nàng không phải trả linh thạch.
Vừa vào phòng Lâm Phong lấy ra một đống dụng cụ hành nghề của hắn, Phi Dao đứng bên cạnh dùng ánh mắt hưng phấn quan sát.
- Tiểu Phong tử bây giờ phải làm sao ?
- Tạm thời ở đây nghỉ ngơi.
Lâm Phong xuống lầu gọi một bàn thức ăn sao đó lại trở lên phòng tu luyện, Lãnh Phi Dao ngồi xem một lúc lại thấy nhàm chán nhưng nàng không dám ra ngoài vì sợ vô tình gặp được tỷ tỷ.
- Xem ra ở bên ngoài cũng không có gì vui.
Sáng hôm sao hai người rời khỏi phòng hướng truyền tống trận đi đến, Lâm Phong không chọn truyền tống đến thành trì kế tiếp mà đổi hướng tiến vào Hoang Nguyên.
Vừa truyền tống xong hắn lập tức kéo Phi Dao chạy đi.
- Sư tỷ cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không được dùng linh lực hộ thể nhớ chưa.
- Ta biết rồi.
Lãnh Phi Dao vừa dứt lời cảm giác trời đất quay cuồn đến khi nàng tỉnh lại thì phát hiện bản thân đã ở bên trong khách điếm.
- Ủa gì ạ ?
- Sư tỷ dùng thứ này đi.