Đường Niệm Thanh dẫn lên đỉnh núi cao ngất, quanh năm phủ tuyết trắng, hơn mười dòng sông băng cổ tuôn trào tung hoành, trên khúc sông, những tảng băng di động không ngừng uốn lượn. Hai bên bờ sông là núi tuyết liên miên không có điểm dừng, chỉ cần đi qua đèo đại Đường Cổ La, rồi đi qua đèo tiêu Đường Cổ La, là có thể đi vào thảo nguyên Khương Đường.
Đoàn người Vệ Tử Quân xuyên qua đèo đai Đương Cổ La, tạm nghỉ ngơi ở chỗ khúc sông uốn lượn. Từ khi gặp lại Vệ Tử Quân, khuôn mặt tiều tụy, gầy yếu của Lý Thiên Kỳ trở nên tràn ngập ánh sáng, ở giữa rừng núi mấy ngày, liền khôi phục phong thái nho nhã, tuấn lãng trước kia. Thấy sự biến hóa kì dị này, Diệu Châu không khỏi thở dài trong lòng, nữ nhân kia, chung quy là mạng của hắn, không có nàng, mạng của hắn liền không còn. Nữ nhân như vậy, cũng chỉ có nữ nhân như vậy, mới có thể làm cho trái tim sắt đá của hắn từng có sự rung động kì diệu, chỉ là, người như vậy cuối cùng không phải có thể có được.
Gió thu có chút lạnh, đồng cỏ chuyển vàng, mấy cánh chim ưng bay qua phía chân trời. Vệ Tử Quân tách khỏi mọi người, một mình ngồi ở trên cỏ, nhìn đỉnh núi tuyết phía xa xa đến xuất thần.
Vừa mới ngồi xuống không lâu, Lý Thiên Kỳ liền tìm tới đây, "Tử Quân -------"
Nghe thấy tiếng gọi của hắn, Vệ Tử Quân hít một tiếng. Nam nhân này, đường đường là thiên tử của một quốc gia, nắm trong tay thiên hạ, làm việc cũng vô cùng quyết đoán, ngoan tuyệt, nay lại biến thành một cái đuôi đích thực, nàng đi đến chỗ nào, hắn liền theo tới chỗ đó, một khắc cũng không cho nàng rời khỏi tầm mắt của hắn. Nghĩ tới bộ dáng hắn đi theo phía sau nàng, ánh mắt của hắn từ phía sau nhìn nàng, yết hầu của nàng có chút đắng ngắt, một đại nam nhân bởi vì nàng, vì cái gì lại bị tra tấn như thế, có đôi khi, nàng thật sự xúc động muốn ôm lấy hắn, an ủi hắn, chỉ là hiện tại không thể.
Lý Thiên Kỳ nhìn thấy nàng ngồi ở chỗ đó, cũng đi tới ngồi bên cạnh nàng, đem cả người dựa vào Vệ Tử Quân.
"Không có xương sao?" Vệ Tử Quân nghiêng đầu, cúi mắt nhìn đầu hắn đang gối lên vai nàng.
"Ừm." Lý Thiên Kỳ ngọt ngào lên tiếng.
Vệ Tử Quân cười khẽ, "Ngươi nặng như vậy, còn muốn dựa vào người gầy gò như ta, thực không hiểu, nơi đây không dầu, không muối mà lại có thể dưỡng béo ngươi."
"Có ngươi ở bên, ta ăn cái gì cũng đều có thể béo." Lý Thiên kỳ vương hai tay ôm lấy thắt lưng Vệ Tử Quân.
Mặt Vệ Tử Quân có chút nóng lên, nàng xoay mặt đi, để cho gió thu mang cơn nóng bỏng trên mặt đi. "Nhị ca, chúng ta trở về đi, phải lên đường rồi, buổi chiều, chúng ta có thể ra khỏi nơi này, tiến vào thảo nguyên Khương Đường." Vệ Tử Quân nhẹ nhàng gỡ tay Lý Thiên Kỳ ra, lúc buông tay hắn liền đụng phải ngọc bội ở bên sườn áo hắn. Nàng cầm lấy ngọc bội, có chút cảm khái, "Cái khối ngọc không đáng tiền này, người còn mang theo làm gì, thật sự không hợp với thân phận của ngươi."
Tay Lý Thiên Kỳ nắm lấy ngọc bội, "Ngươi đừng hòng đòi lại." Hắn cúi đầu vuốt ve ngọc bội, hắn nhớ tới bốn năm trước, nàng tự cởi quần áo của mình ra, mặc cho hắn, nàng sợ hắn lạnh, hắn lại tức giận nàng mà bỏ đi.. Nước mắt mơ hồ tràn đầy hốc mắt, từng giọt rơi xuống, rơi xuống trên ngọc bội.
"Nhị ca?" Vệ Tử Quân nâng mặt hắn lên. "Sao lại khóc? Làm sao vậy?" Nam nhân chưa bao giờ khóc này, giống như đem nước mắt cả đời đều rơi ở trước mặt nàng.
"Tử Quân, ta muốn trở về Lộc thành, muốn một lần nữa quay lại những ngày chúng ta ở bên nhau ấy, nếu ngày ấy, ta không rời khỏi ngươi, ngươi sẽ không phải chịu nhiều cực khổ như vậy. Nếu có thể quay lại, ta có chết cũng không rời xa ngươi."
"Được, được, trở về Lộc thành, chờ chúng ta đi ra ngoài, liền trở về Lộc thành." Vệ Tử Quân nhẹ nhàng vỗ sau lưng an ủi hắn, tay nàng lau đi nước mắt trên mặt hắn, "Được rồi, bọn họ mà nhìn thấy cảnh này, còn tưởng là ta khinh dễ ngươi."
Lúc hai người đứng dậy trở về, Lý Thiên Kỳ đưa tay vào trong ống tay áo rộng thùng thình của Vệ Tử Quân, bắt lấy tay nàng. Bởi vì sắp đến nơi mấy người nghỉ ngơi, Vệ Tử Quân nhẹ nhàng rút tay về.
Lý Thiên Kỳ không nắm được tay nàng, liền dắt ống tay áo của nàng, Vệ Tử Quân giật giật hai cái không được, đành phải kệ hắn nắm.
"Vốn không cần phải giặt, ống tay áo này bị ngươi nắm bẩn rồi." Vệ Tử Quân vô cùng bất đắc dĩ. Mấy người vì tránh cho quá mức bắt mắt, sớm đã cởi trang phục thị vệ Thổ Phiên ra, đổi về quần áo của chính mình, nàng cúi đầu nhìn ống tay áo mấy ngày nay bị hắn nắm tới bẩn rồi, cười khổ một chút.
"Trở về ta giặt cho ngươi?" Lý Thiên Kỳ chột dạ nói, vẫn là nắm chặt không buông, giống như chỉ cần buông tay một cái, nàng lại sẽ rời khỏi hắn, khiến hắn muốn tìm cũng không tìm được.
Mấy người nghỉ tạm một chút liền lại vội lên đường, sau mấy ngày, đoàn người rốt cục cũng đi ra khỏi đèo Đường Cổ La, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy trời xanh thảo nguyên bát ngát, dê cừu thong dong ăn cỏ. Nhưng mà, lúc mấy người phóng mắt nhìn tứ phía, toàn bộ đều ngây dại.
Mấy ngàn tinh binh Thổ Phiên đứng chờ sẵn trên thảo nguyên, cầm đầu là một nam tử nửa bên mặt dán thuốc mỡ, chậm rãi bước ra, ánh mắt như hỏa ưng bắn thẳng về hướng Vệ Tử Quân, người nọ đúng là Cống Tùng Cống Tán.
"Khả hãn, đã lâu không gặp, không thể ngờ sau nhiều ngày bôn đào như vậy, vẫn không thể thoát khỏi lòng bàn tay ta." Cống Tùng Cống Tán nhìn Vệ Tử Quân từ trên xuống dưới một lần, "Vì sao không mặc trang phục thị vệ Thổ Phiên ta nữa? Quần áo kia mặc ở trên người ngươi thật đúng là vô cùng thích hợp, ta thích tiểu thị vệ tuấn tú."
Không thể ngờ hắn lại không chết, Vệ Tử Quân cười nhẹ, "Quần áo, mặc của mình là thoải mái nhất, quốc thổ, cũng là tự quản cho tốt mới là khôn ngoan. Xem ra vương tử thật sự là mệnh lớn, lửa cháy như thế cũng không thể làm ngươi chết cháy, thật sự là kỳ tích."
"Ha ha ha!" Cống Tùng Cống Tán ngửa mặt lên trời cười to, "Nguyện vọng của ta còn chưa làm xong, sao có thể chết được, dù thế nào cũng phải gặp ngươi một mặt rồi mới chết, dù là chết, ta cũng muốn lôi ngươi chết cùng."
"Ta muốn xem ngươi có khả năng đó hay không." Vệ Tử Quân nói xong, ra hiệu ánh mắt với Lý Thiên Kỳ, ý bảo hắn chuẩn bị đào tẩu. Hắc y thị vệ ở phía sau Cống Tùng Cống Tán, cũng không phải nhân vật tầm thường, có ít nhất gần trăm người, so với thiên quân vạn mã còn khó đối phó hơn.
"Vậy thử xem đi." Cống Tùng Cống Tán giơ tay lên, hắc y vệ phía sau liền đi ra, "Bắt sống Vệ Phong cùng Lý Thiên Kỳ."
Cống Tùng Cống Tán dứt lời, Lý Thiên Kỳ đã ôm lấy Vệ Tử Quân nhảy về phía sau, mấy người không cần nói đều hiểu cấp tốc thi triển khinh công chạy trốn.
"Vệ Phong, ngươi trốn không thoát đâu, chết cũng phải bắt được ngươi!" Cống Tùng Cống Tán rống lên một tiếng.
"Dù là chết ------- ngươi cũng không thể thoát khỏi bàn tay của ta -------" Cống Tùng Cống Tán giục ngựa mau chóng đuổi theo, tiếng hắn xuyên qua cánh đồng bát ngát, mang theo một loại tình cảm phức tạp cùng sự thống hận vô cùng.
Trăm tên hắc y vệ kia cũng theo sát, mắt thấy đuổi tới còn cách gần một trăm bước, Cống Tùng Cống Tán lập tức cầm lấy cung tên, chậm rãi dương tay, ngoan tuyệt nói: "Bắn cho ta -------" Rồi sau đó bắn một mũi tên về phía Vệ Tử Quân.
Tiếng rít vang lên, vô số mũi tên, nối tiếp bay đến, Lý Thiên Kỳ tăng tốc, "Toàn bộ tản ra ------" mấy người nhanh chóng chạy đi bốn phía, chạy vào phía trong sơn cốc.
Cho dù cấp tốc chạy về phía trước, vẫn không thể tránh khỏi tầm bắn của mưa tên, mũi tên được truyền thêm nội lực, vô cùng cường đại hơn hẳn tầm bắn của người thường, Lý Thiên Kỳ dùng hết toàn lực ngăn cản mũi tên bắn về phía trước mặt Vệ Tử Quân, lại tự đem mình đẩy vào bên trong mưa tên.
Đợt tên này còn chưa bắn xong, một tiếng hô lại vang lên, gào thét bắn về phía Lý Thiên Kỳ. Lúc này hắn đang toàn lực ngăn cản tên bắn về phía Vệ Tử Quân, hoàn toàn không rảnh bận tâm chính mình, mắt thấy những mũi tên kia cấp tốc bay về phía Lý Thiên Kỳ, lòng Vệ Tử Quân nóng như lửa đốt, nàng dùng sức đẩy Lý Thiên Kỳ ra, muốn làm hắn tránh khỏi tầm tên bắn, nhưng Lý Thiên Kỳ lại chấp nhất vì nàng mà ngăn tên, không chịu cách rời.
Mắt thấy mưa tên sắp bắn trúng Lý Thiên Kỳ, Vệ Tử Quân cực độ lo lắng, nội tâm sinh ra một cỗ lực lượng vô cùng to lớn, nàng liều lĩnh đánh về phía trước Lý Thiên Kỳ, muốn vì hắn ngăn chặn đám tên kia. Đúng lúc này, một cỗ nội lực mạnh mẽ trỗi dậy, len lỏi trong cơ thể nàng, kinh mạch bị phong bế bấy lâu nay trong nháy mắt liền đả thông. Vệ Tử Quân giương tay áo lên, cuốn rơi vô số mũi tên, nàng vươn tay, cầm lấy một mũi tên, tung người bay lên, giữa không trung vẽ lên một thân ảnh màu trắng tuyệt đẹp, cánh tay nâng lên, đem hết khí lực toàn thân, mũi tên trong tay phi về hướng Cống Tùng Cống Tán..
Mũi tên ấy mang theo tất cả nội lực của nàng, xé gió, mang theo lực đạo vô tận, tốc độ kinh người, khí thế sắt đá, bắn về phía Cống Tùng Cống Tán. Mọi người ở đây đều hết sức kinh ngạc, "phốc" môt tiếng, toàn bộ thế giới trở nên tĩnh lặng, dù là ai cũng không nghĩ tới, không có cung tên cũng có thể bắn một cách tàn nhẫn, tinh chuẩn như vậy.
Cống Tùng Cống Tán lập tức quơ quơ, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, hắn chậm rãi cúi đầu nhìn mũi tên cắm ở trước ngực mình, lại ngẩng đầu nhìn Vệ Tử Quân từ trên không trung bay xuống, hắn bất khả tư nghị nhìn thân ảnh một thân thanh hoa ấy, tình cảm trong ánh mắt khó phân biệt, nàng rốt cục vẫn là giết hắn, hơn nữa là dùng chính binh khí của hắn.
"Vương nhi!" ngay lúc Cống Tùng Cống Tán trúng tên, từ phía thảo nguyên có một đội tinh binh chạy tới, Tùng Tán Kiền Bố chạy ở phía trước, phi tới như bay. Cống Tùng Cống Tán quay đầu nhìn phụ vương của mình, chậm rãi ngã xuống.
Vệ Tử Quân trông thấy thân ảnh kia ngã xuống đất, trong lòng trăm vị phức tạp. "Cha, Quân nhi rốt cục cũng báo được thù cho cha." Mắt thấy thân ảnh Tùng Tán Kiền Bố rít gào mà đến, Vệ Tử Quân không kịp đi tìm hiểu môt chút không đành lòng kia, "Đi mau ------" nàng kéo Điệt Vân ở bên cạnh dẫn đầu chạy ra ngoài.
Vốn tưởng rằng Tùng Tán Kiền Bố sẽ lo lắng cho Cống Tùng Cống Tán, sẽ không trực tiếp đuổi theo, không ngờ, hắn lại mang người trực tiếp đuổi theo, hơn mười bóng đen cấp tốc đuổi theo, thoạt nhìn công lực vô cùng bí hiểm. Trong giây lát, những hắc y nhân này liền đuổi kịp mấy người, cùng giao đấu ở một chỗ.
Cùng lúc đó, từ phương bắc thảo nguyên vang lên tiếng vó ngựa điếc tai, một đám bụi mù hỗn loạn bị vó ngựa cào bay lên, một đội đại quân mấy vạn người gào thét chạy tới, người đi ở phía trước, mặc áo trắng cưỡi bạch mã, khuôn mặt tuyệt mĩ vô cùng gầy, hắn mặt đầy lo lắng phi nhanh đến, mang theo đại quân chạy về phía mấy người đang bị vậy khốn.
Đại quân rít gào dũng mãnh, trong nháy mắt bèn đem đám hắc y nhân tách ra, một bàn tay liền bắt được cổ tay Vệ Tử Quân.
"Hạ Lỗ?" Vệ Tử Quân thở nhẹ một tiếng, có chút không thể tin.
Hạ Lỗ nhìn Vệ Tử Quân thật lâu, tay hắn kịch liệt run rẩy, một câu cũng không thể nói. Bàn tay hắn run run xoa mặt nàng, hai hàng nước mắt, xét qua gương mặt gầy gò.
Vệ Tử Quân trong lòng đau xót, không biết nên an ủi hắn như thế nào, nàng chậm rãi vươn tay, lau đi nước mắt trên mặt hắn. Ngay trong lúc hai người đang nhìn nhau, đám hắc y vệ kia chạy thoát ra khỏi vạn quân, bay về hướng mấy người.
"Trở về rồi ôn chuyện, đi mau!" mắt thấy đám hắc y nhân đã nhảy ra khỏi vòng vây của binh lính, chạy về hướng mấy người, Diệu Châu tiến lên ôm lấy Vệ Tử Quân cùng Hạ Lỗ, nhanh chóng chạy về hướng đỉnh núi.
Hắc y vệ từng bước ép sát, mấy người vừa đánh, vừa lui.
Nhìn thân thủ của những hắc y nhân này, trong lòng Vệ Tử Quân bèn sáng tỏ tình cảnh trước mắt, những người này, quân đội ngăn không được. Nàng nhìn về phía Diệu Châu, "Diệu Châu, bất kể phát sinh chuyện gì, người phải thừa dịp loạn che chở cho bệ hạ, mang hắn về Đại Dục, không cần lo cho chúng ta, biết không?"
Diệu Châu nhìn Lý Thiên Kỳ ở cách đó không xa bị hai hắc y nhân quấn lấy. "Bệ hạ phân phó, nhiệm vụ của ta phải chiếu cố an nguy của ngươi."
"Diệu Châu, ngươi là người của hắn, trách nhiệm của ngươi là mang hắn an toàn trở về Đại Dục, nay Đại Dục nguy cơ tứ phía, chính là thời cơ để Lý Bắc Tắc đi lên đế vị, hắn mà không quay về, Đại Dục nguy trong sớm tối." Thấy Diệu Châu không nói gì, ngữ khí của Vệ Tử Quân tràn đầy lo lắng, "Diệu Châu ----- bên nào nặng, bên nào nhẹ, tự ngươi hiểu rõ."
Rốt cục, Diệu Châu gật đầu, Vệ Tử Quân mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục thối lui về phía đỉnh núi.
Hắc y nhân càng ngày càng nhiều, đem mấy người phân tán ra, Hạ Lỗ và Vệ Tử Quân ở cùng nhau, Diệu Châu chạy về hướng Lý Thiên Kỳ, Lý Thiên Kỳ lo lắng nhìn về phía Vệ Tử Quân nhưng không có cách nào thoát thân qua đó được. Điệt Vân cùng Lưu Vân Đức cũng bị hắc y nhân làm cho cách mấy người càng ngày càng xa.
Công lực của Hạ Lỗ tiến bộ rất nhiều, cùng Vệ Tử Quân liên thủ vốn là uy lực rất lớn, chỉ là địch nhân số lượng rất nhiều, không thể địch nổi, cuối cùng bị buộc từng bước rút lui, thẳng đến bên vực núi.
Mười mấy hắc y nhân thoáng nhìn nhau một cái, nhất tề ra tay, đánh về phía Vệ Tử Quân cùng Hạ Lỗ. Một cỗ gió xoáy thật lớn đánh úp lại, Vệ Tử Quân nhảy lên không, tránh được một trận gió lớn hung mãnh, đồng thời nàng hô Hạ Lỗ: "Hạ Lỗ ----- nhảy về phía sau bọn họ ------"
Nhưng mà, Hạ Lỗ lại chậm một bước, chưa kịp nhảy lên, đã bị cỗ kình phong kia đánh trúng, lung lay một chút, suýt ngã xuống vực núi, ngay lúc đó, Vệ Tử Quân từ không trung cấp tốc lao xuống, nắm vạt áo Hạ Lỗ dùng sức ném về phía sau. Nhưng vào lúc này, đám hắc y nhân lại đồng thời ra một chưởng, Vệ Tử Quân đã là không kịp né tránh, thân hình mảnh khảnh bị đánh trúng bay lên không trung, ngã về phía sau, rơi vào vực núi sâu không thấy đáy.
"Phong!" Hạ Lỗ phát ra một tiếng kêu đau đớn mà tuyệt vọng, hắn thả người nhảy lên, lướt quá đám hắc y vệ, không một chút do dự nhảy xuống vực núi. Hắn mở hai tay ra, hướng về phía thân ảnh đang rơi xuống kia.
"Tử Quân!" Lý Thiên Kỳ vẫn luôn chú ý tình cảnh của Vệ Tử Quân, phát ra một tiếng tê rống, tiếng gầm phát ra từ trong ngực, quanh quẩn ở Đàn sơn, mang theo đau đớn tận cùng và sự tuyệt vọng, khiến cho lũ chim ưng trong núi nhất tề trốn lên trời cao.
Hắn liều lĩnh lao ra khỏi vòng vây, chạy về hướng vực núi, lúc hắn chạy ra khỏi vòng vây, vô số thiết chưởng đánh lên người hắn, hắn hoàn toàn không để ý, trong lòng chỉ có một tín niệm, hắn không thể để cho nàng lại rời xa hắn, chết cũng không rời, hắn hướng về phía vách núi nhảy xuống.
Diệu Châu phi thân tiến lên, bắt được vạt áo sau lưng hắn.
"Buông ra ---------- để cho ta đi --------" Lý Thiên Kỳ phun ra một ngụm máu tươi, hôn mê bất tỉnh ở trên tay Diệu Châu.
Diệu Châu vận lực phút chốc bay lên không trung, dựa vào đại thu bên vách đá, ôm Lý Thiên Kỳ đạp lấy đà, cấp tốc chạy trốn về phía đỉnh núi..
Cống Tùng Cống Tán rốt cục đã chết. Ở trong lịch sử, đây chính là người con duy nhất của Tùng Tán Kiền Bố, chỉ là tuổi còn trẻ mà lại chết trước Tùng Tán Kiền Bố. Chỉ là, ai có thể ngờ hắn chính là bị Tử Quân của chúng ta bắn chết, ha ha.