Ngày ngày ở trong cốc trôi qua thanh nhàn mà thoải mái, nhoáng một cái hơn mười ngày trôi qua.
Sách cổ của sư phụ đã bị nàng xem qua hết. Ngày thường cũng cùng sư phụ chơi cờ vây, tróc tróc tiểu tôm, hứng gió xem trăng, uống rượu Tụ Vân. Khi thảnh thơi lại nằm trong những bụi hoa dại, nhìn mây trắng bay ngang trời, Vệ Tử Quân cảm thấy như ngày hạnh phúc đã trở lại.
Mấy ngày nay, Điệt Vân luôn đi theo sau lưng Vệ Tử Quân, nàng đi nơi nào, hắn sẽ không lập tức đi theo, nhưng chỉ chốc lát hắn nhất định sẽ xuất hiện nơi đó. Hai người thường xuyên song song nằm trên mặt đất, tán gẫu bát quái. Thời gian dài tiếp xúc, cũng làm cho mặt hắn không còn lúc nào cũng đỏ.
Sư phụ cũng từng hỏi qua nàng tại sao nàng lại ở trong chiến tranh, bị người gây thương tích. Nàng nói không biết, lại hỏi sư phụ, nếu nàng nói ra lai lịch kinh thiên động địa của mình, sư phụ có tin tưởng nàng hay không. Sư phụ nói, không cần phải nói, về sau cũng không cần nói với người khác. Nàng nhớ kỹ từ đó về sau nàng cũng không nói chuyện đó với bất kỳ một ai.
Điệt Vân đã bắt đầu dạy nàng một ít võ nghệ, ngày đó Điệt Vân nghe sư phụ nói muốn hắn dạy Vệ Tử Quân, hưng phấn một đêm không chợp mắt. Vệ Tử Quân lại cực không tình nguyện hỏi sư phụ: vì sao nàng là đồ đệ của sư phụ, sư phụ cũng không dạy nàng. Sư phụ nói: nếu muốn hắn truyền nghệ, trước đánh bại Điệt Vân.
Có thể thấy, Điệt Vân hiện tại đi đường là lỗ mũi hướng lên trời .
Có thể bởi vì thân thể ở cổ đại này trước kia thường xuyên tập võ, cho nên khi nàng bắt đầu tập mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió, có đôi khi, tung ra một chiêu thức làm Điệt Vân giật mình không thôi. Bởi vì chiêu thức này đều rất kỳ quái, Điệt Vân chưa từng dạy qua. Lại bởi vì nàng dị thường thông minh, cho nên tâm pháp khẩu quyết cũng là đọc làu làu đồng thời cũng lĩnh ngộ, cho nên tiến bộ quả thực có thể nói là thần tốc. Ánh mắt sư phụ nhìn nàng cũng tràn đầy tán thưởng, gần đây luôn nghe sư phụ nói với Điệt Vân: “Ngươi còn nói ta không thu kỳ tài võ học, kỳ tài võ học không phải ở đây sao?”
Vốn định trước tiên ở trong cốc tập luyện tốt võ nghệ trong vòng hai tháng, sau đó lại đi bên ngoài nhìn xem, bất chợt đi vào thế giới này, nàng còn không có hiểu rõ mình nên làm gì.
Nhưng có một sự kiện, cải biến của nàng ước nguyện ban đầu.
Chạng vạng hôm qua, ba người lại hòa thuận vui vẻ ngồi trên ghế để ngoài vườn ăn cơm. Đồ ăn như trước do sư phụ cùng Điệt Vân nấu, Vệ Tử Quân có lúc áy náy, thường xuyên muốn chủ động đi làm, kết quả bọn họ sau khi ăn qua một lần đều không cho nàng làm nữa.
Vệ Tử Quân nhớ rõ, lúc miệng vết thương của nàng khép lại liền có cá nhỏ tôm nhỏ để ăn, đồng thời lại có trứng gà, thậm chí liên tục vài ngày ăn đều là ô gà.
Mấy ngày nay đồ ăn bình thường đều là bánh bột mì cùng tôm nhỏ ở sông, hoặc là ăn cùng một ít rau dại trong cốc, Vệ Tử Quân mỗi lần đều ăn ngon, chỉ cảm thấy hôm nay mỹ vị thiên nhiên thật sự là ăn quá ngon .
Nhưng nàng cũng phát hiện một chút, chính là trên bàn đồ ăn chưa bao giờ có thịt, nàng cũng nghĩ đến chính là sư phụ thích ăn như vậy, dù sao nàng cũng không thích ăn thịt.
Sau lại nàng phát hiện sư phụ cùng Điệt Vân thường xuyên giành ăn cơm thừa.
Mà ngày này, sư phụ chưng bánh bột mì mới, nhưng chỉ bốn cái, còn có hai cái là bánh bột mì còn thừa của mấy ngày trước, kia bánh bột mì bởi vì nóng quá lại nóng, làm làm không nói, mặt trên đã sinh rất nhiều nốt hồng, hơn nữa có vài chỗ bị mốc meo .
Sư phụ đem bánh bột mì mới chưng để vào trong chén của Vệ Tử Quân cùng Điệt Vân, chính mình gắp lên bánh bột mì thừa.
“Sư phụ, không thể ăn, mốc meo hết rồi .” Vệ Tử Quân nhìn chằm chằm sư phụ đang muốn ăn vào bánh bột mì.
“Nha, không việc gì, lấy nó ra thì tốt rồi.” Nói xong lấy tay đem nốt hồng cẩn thận lấy ra , lại sợ lấy ra quá nhiều thịt bánh.
“Vậy cũng không ăn được, mốc meo gì đó không có thể ăn, sẽ đau bụng. Sư phụ ăn cái mới đi” Vệ Tử Quân tận lực cản trở, đồng thời gắp cái mới để vào trong chén của sư phụ.
Sư phụ lại đem bánh bột mì trong chén gắp ra “Không sao mà, các ngươi ăn cái này.”
Nhìn sư phụ dường như không sao nhấm nuốt bánh bột mì mốc meo, Vệ Tử Quân đột nhiên nhận ra hết thảy cũng không phải là tự nhiên. Trên mâm chưa bao giờ thấy thịt, lại liên tục ăn rau dại, cùng với món gà ăn mấy ngày liền để nàng phục hồi sức khỏe sau khi vết thương lành…
Sau khi ăn xong, Vệ Tử Quân liền kéo Điệt Vân ra ngoài.
Tịch dương lui ra sau, mộ ải hiện lên, y hi còn nhận ra chung quanh cảnh sắc.(?)
Mải miết chạy đến phía đông rừng trúc nàng mới dừng lại.
“Điệt Vân… Ngươi nói… Sư phụ hắn… Có thể nghe được chúng ta… Nói chuyện sao?” Vệ Tử Quân vừa thở phì phò vừa dựa vào thân trúc.
“Sư phụ biết truyền âm nhập mật, cũng có thể nghe âm cách đó ngàn dặm, đương nhiên có thể nghe được.”
“Suỵt, nói nhỏ chút?” Vệ Tử Quân sợ thanh âm Điệt Vân quá lớn, nói không chừng sư phụ đều nghe thấy được.
“Bất quá sư phụ khi cảnh giác mới chú ý nghe, hiện tại an toàn vậy, sư phụ sẽ không nghe .” Điệt Vân nhỏ giọng bổ sung nói.
“A, vậy là tốt rồi!” Vệ Tử Quân cảm thấy hơi an tâm.
“Ngươi muốn nói xấu sư phụ sao?” Điệt Vân lại đùa một chút.
“Ta muốn hỏi ngươi, sư phụ có phải nghèo lắm không?”
“…”
“Hay là người quá mức tiết kiệm?”
Vệ Tử Quân thấy Điệt Vân trầm mặc, trong lòng càng khẳng định ý nghĩ của chính mình.”Điệt Vân, ngươi như thế nào không nói lời nào, là thừa nhận sao? Sư phụ công phu tốt như vậy, thanh danh lớn như vậy, làm sao lại không có tiền đâu?”
“Công phu tốt cùng với tiền thì liên quan gì?” Điệt Vân có chút tức giận .
Vệ Tử Quân cũng phát giác đầu mình thông minh mà lại nói ra vấn đề chẳng ăn khớp gì. Phải rồi, công phu tốt cùng tiền có liên quan gì? Nghĩ đến tính sư phụ như vậy, khẳng định là sẽ không cướp của, cũng sẽ không nhận tiền tài của người khác. Không buôn bán không làm ruộng thì làm sao có thu nhập? Mà ẩn cư nơi này người ngoài cũng không biết, lại không có chiêu kiếm tiền.
“Điệt Vân, ngươi phải nói cho ta nghe một chút?” Vệ Tử Quân khẩu khí dị thường kiên định, nàng cần Điệt Vân đem tình huống của sư phụ nói cho nàng.
“Ai!” Điệt Vân thở dài.”Thực ra không nên nói này đó, sư phụ biết sẽ không vui .”
“Ngươi không nói ta không nói làm sao sư phụ biết? Nói mau, bằng không sư phụ sẽ phát hiện .” Vệ Tử Quân không ngừng thúc giục.
“Ai!” Điệt Vân lại thở dài.”Kỳ thật, sư phụ vẫn sống rất kham khổ, ta con mồ côi của một vị bằng hữu của sư phụ, sư phụ một tay nuôi ta khôn lớn. Theo ta nhớ lúc đầu sư phụ cũng chỉ có hai bộ quần áo, có chút đồ ăn ngon liền đưa hết cho ta. Trước khi ngươi tới chúng ta đều là ăn bánh bao bị đen, Sau khi ngươi tới bột trắng sư phụ đem tất cả ra làm, hôm nay còn lại một chút, cho nên không đủ . Cuộc sống vẫn trải qua mà tiền để dành của người cũng không có bao nhiêu , lại xuất cốc mua mấy chỉ ô gà cùng dược liệu trong núi không có cho ngươi bổ huyết, tiêu hết một nửa tiền để dành . Sư phụ cũng muốn đi ra ngoài nghĩ biện pháp, nhưng người lại không muốn nhận tiền làm điều xấu, hại cho thanh danh của người trên giang hồ, người có khả năng làm gì. Ta rất sớm nghĩ nên đi ra ngoài làm việc,nhưng sư phụ không cho, người nói ta sẽ bị kẻ thù đuổi giết, cho nên vẫn không cho ta đi ra ngoài. Mà ta cứ như vậy nhìn sư phụ khó xử, cũng không giúp được gì.” Điệt Vân thanh âm tràn ngập thống khổ, trong bóng đêm cắn chặt hai hàm răng.
Vệ Tử Quân nghe bất giác hốc mắt nóng lên. Những con người chất phác thiện lương, bọn họ đem đồ tốt nhất lấy ra đưa cho người khác, thà rằng chính mình chịu khổ, dù họ là đại hiệp hành tẩu giang hồ.
“Ngươi khóc?” Tuy rằng màn đêm đã che dấu, nhưng lóe chút ánh sáng, Điệt Vân vẫn là nhìn thấy trên mặt Vệ Tử Quân lóe ra lệ quang. Không khỏi muốn đưa tay lên lau, lại không biết nên hay không nên.
“Điệt Vân, ta muốn xuất cốc.” Vệ Tử Quân thanh âm nghẹn ngào, nhưng lời nói kiên định.
Nàng muốn đi ra ngoài, muốn đi kiếm tiền, làm cho sư phụ sống những ngày an nhàn.
Đây là nguyện vọng đầu tiên Vệ Tử Quân đặt ra từ khi đặt chân đến nơi đây.