Thoáng ổn định lại tinh thần, nàng làm bộ như không có việc gì, thong thả đi xuống dưới thì thấy nam tử áo lam lúc nãy ngồi đối diện một người gương mặt trắng nõn, một nam nhân chừng bốn mươi tuổi.
Hai người này rốt cuộc ai là Lưu Vân Đức?
"Lưu hiền đệ! Cần gì phải như thế! Ngươi và ta vốn là chim cùng một rừng!" Nam nhân áo trắng nói.
"Ta là nam nhân đường đường chính chính, chỉ có ngươi mới không phải một con chim tốt! Thứ cho tại hạ không thể phụng bồi." Người được gọi là Lưu hiền đệ, nam tử áo lam nói.
Thì ra hắn chính là Lưu Vân Đức!
Thư sinh áo trắng đi rồi, Lưu Vân Đức kêu tiểu nhị tính tiền.
Vệ Tử Quân ra ám hiệu cho tiểu nhị một chút, tự mình đến tính tiền.
"Khách quan, tổng cộng bốn lượng bạc!" Vệ Tử Quân mỉm cười nói với Lưu Vân Đức.
"Cái gì? Bốn lượng? Ta chỉ kêu hai món ăn! Vì sao đắt như vậy?" Lưu Vân Đức kinh ngạc nói. Phải biết rằng trên người hắn chỉ có hai lượng bạc.
"Khách quan, quán của chúng ta mở ra để phục vụ quan to, quý nhân, nguyên liệu nấu ăn toàn là trân phẩm thượng hạng, chế biến so với nơi khác cũng kĩ lưỡng hơn nhiều, ngay cả cái chén uống trà ngài dùng giá cũng hai lượng bạc rồi."
Muốn giết ân nhân cứu mạng của nàng, không làm thịt ngươi thì làm thịt ai chứ.
Lưu Vân Đức đỏ mặt, biết mình nói hớ nhưng cũng đành chịu, tiện tay đưa vào trong ống tay áo để lấy bạc, "Hôm nay đi vội, ta.. Chỉ mang hai lượng bạc, không bằng như vậy, ta để ngọc bội này ở chỗ ngươi, ngày mai ta đến chuộc." Dứt lời từ vạt áo bên hông lấy xuống ngọc bội tuyết trắng trong suốt, đưa cho Vệ Tử Quân.
Vệ Tử Quân thấy người này cũng không vô lại, liền muốn tìm hiểu chỗ ở của người này, vì thế cười nói: "Khách quan không cần như thế, ngài chỉ cần nói cho chúng ta biết nơi ngài ở, ngày mai ta sai người qua lấy là được."
"Ta không ở nơi cố định các ngươi sẽ không tìm được, cứ như vậy đi." Dứt lời đem ngọc bội để trên bàn, xoay người rời đi.
Vệ Tử Quân thu hồi ngọc bội, xoay người đi theo ra ngoài.
Dọc đường đi trốn trốn tránh tránh, khiến nàng thấp thỏm lo âu, dù sao từ lúc chào đời tới nay đây cũng là lần đầu nàng theo dõi người khác.
Đi theo mãi, liền cùng ra khỏi thành.
Ngoài thành hoang sơ trống trải, không có một nơi để trốn, nàng đành phải thỉnh thoảng trốn đằng sau đại thụ.
Đi theo được ước chừng nửa canh giờ, người nọ ở phía trước đột nhiên vừa chuyển, đã không thấy tăm hơi.
Vệ Tử Quân liền bước nhanh đến, đến nơi đó cũng không thấy có đường gì, người làm sao có thể đột nhiên không thấy đâu?
Đang cân nhắc, chợt thấy sau lưng có gió đánh úp lại. Theo bản năng liền lắc mình né tránh, nhìn lại chính là Lưu Vân Đức tung một chưởng lại đây, Vệ Tử Quân lắc mình nhảy ra xa vài bước.
Lưu Vân Đức nhảy lên không, theo kịp nàng, lại ra một quyền, Vệ Tử Quân bất đắc dĩ đành cùng hắn dây dưa.
Lưu Vân Đức kia dùng nội gia quyền pháp, công lực thâm hậu, từng quyền xé gió. Vệ Tử Quân trốn đông tránh tây mới có thể cùng hắn đánh ngang tay.
Lưu Vân Đức thấy thế, quyền pháp đột nhiên thay đổi, chiêu thức càng lúc càng sắc bén, làm cho nàng bắt đầu phản kích. Nàng thấy được hắn bởi vì tiến công mà tạo thành sơ hở, một đường công tới, không nghĩ hắn sớm đã có chuẩn bị, liên tục chặn lại.
Qua vài hiệp, Vệ Tử Quân liền biết người này võ công cực kỳ cao, mình không phải đối thủ của hắn, còn Lưu Vân Đức là càng đánh càng hăng, thấy hơi thở nàng bắt đầu suy yếu, hét lớn một tiếng: "Không dây dưa với ngươi nữa!" Tiếp theo tung ra một chưởng, một dòng khí mạnh mẽ đẩy nàng ra xa hơn một trượng.
Lưu Vân Đức phi thân tiến lên, siết cổ họng Vệ Tử Quân, "Nói! Vì sao đi theo ta!"
"Ta không theo ngươi." Vệ Tử Quân muốn ngồi dậy, lại bị hắn chế trụ.
"Không theo ta? Từ lúc rời khỏi điếm, liền một đường lén lút đi theo tới ngoài thành, còn nói không có, hử?" Lời vừa dứt lực đạo trên tay cũng tăng thêm vài phần.
Vệ Tử Quân bị siết liền ho khan, mặt trở nên đỏ bừng.
Lưu Vân Đức thấy thế thoáng nhẹ tay.
"Ta nói! Nhưng ngươi buông ra đã!" Nàng muốn tranh thủ một chút cơ hội.
Người nọ nghe xong, buông tay ra. Vệ Tử Quân thấy thế, ngưng tụ nội lực thành quyền, toàn lực đánh về phía ngực hắn.
Lưu Vân Đức thấy thế giận dữ, lật tay, một chưởng đem nàng đánh bay về phía trước, ngã xuống hơn một trượng.
Trong lồng ngực một cỗ nhiệt lưu mãnh liệt, Vệ Tử Quân thấy cổ họng ngọt ngọt, miệng phun ra một cỗ máu tươi dính lên y phục màu nguyệt sắc.
Lưu Vân Đức chậm rãi tiến lên, nhìn gương mặt xinh như ngọc, phía trên bạch sam là một mảng huyết chói mắt lại cảm thấy có chút không đành lòng. Hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, lại gần nàng, nói: "Nói! Vì sao theo ta."
Vệ Tử Quân tự biết đánh không lại đối phương, nghĩ lại thấy không giúp được Điệt Vân, quên đi, hắn muốn làm gì thì làm. Liền nhắm hai mắt lại, không trả lời.
Lưu Vân Đức thấy nàng nhắm mắt không để ý đến hắn, giơ tay bắt ngay đầu vai của nàng, "Ngươi nói ra, ta sẽ buông tha cho ngươi, nếu không nói, ta liền bóp nát xương vai của ngươi để ngươi trở thành một tên phế nhân." Nói xong tay bắt đầu dùng sức.
Vệ Tử Quân nhịn không được, lại phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng vẫn nhắm chặt hai mắt, không chịu nói một chữ.
Lưu Vân Đức không khỏi thở dài, buông tay đang siết Vệ Tử Quân ra, ngược lại nắm lấy cổ tay của nàng xem mạch cho nàng.
Xem mạch thấy không đáng lo, Lưu Vân Đức lại kinh hãi, "Ngươi là nữ nhân?"
Vệ Tử Quân bị một lời này làm cả kinh mở hai mắt ra, trong lòng bắt đầu cảm thấy có chút sợ hãi.
Lưu Vân Đức lại thở dài, từ trong người lấy ra một viên thuốc đen tuyền, đặt bên miệng nàng.
Thấy hắn lấy ra viên thuốc đen ngòm từ trong người, trong lòng nàng cảm thấy vạn phần ghê tởm, bởi vì nàng lúc này lại nghĩ tới Tế Công, vì thế ngậm chặt môi không chịu mở ra. Lưu Vân Đức thấy thế, xiết mạnh cằm nàng, ném viên thuốc vào miệng nàng, lại là không biết như thế nào, viên thuốc kia liền đi thẳng vào yết hầu.
"Ngươi cho ta ăn cái gì?" Vệ Tử Quân la lên.
"Ai nha, ngươi còn có khí lực để kêu à?" Lưu Vân Đức trêu chọc nói. Tiếp theo kéo nàng, đứng lên bước đi.
"Buông ra! Ngươi muốn mang ta đi đâu! Buông ra! Ngươi, tên hỗn đản này!" Vệ Tử Quân vừa mắng vừa giãy giụa đánh.
"Thành thật một chút!" Lưu Vân Đức vỗ một cái lên mông Vệ Tử Quân.
Hắn.. hắn.. hắn lại đánh mông nàng, lúc này nàng xấu hổ và giận dữ không thôi, một cỗ huyết khí xông lên hai gò má. "Ngươi ngươi ngươi.. Dám đánh ta.."
"Ba" trên mông lại trúng một cái vỗ.
Luân phiên bị nhục nhã làm nàng thật muốn đâm đầu chết cho rồi. Xấu hổ và giận dữ ập đến, không để ý thân mình bị nội thương, thầm vận nội lực, đang muốn ra tay, không nghĩ tới Lưu Vân Đức thấy nàng không an phận, liền điểm huyệt ngủ của nàng.
Một đường chạy vội, một lát liền tiến vào rừng cây, lát sau lại đến một căn phòng phía sau cây đại thụ.
Lưu Vân Đức đặt Vệ Tử Quân ở trên giường còn bản thân khoan chân ngồi mé bên ngoài giường, hai tay vận công đặt trước ngực nàng, tới lúc tay cảm thấy ẩm ướt, dinh dính mới nhận ra đó là vết máu.
Nếu cứ vận công như vậy, mồ hôi túa ra tạo thành hơi lạnh, tiến vào tâm mạch sẽ tổn thương đến phổi. Hắn do dự một lát, cuối cùng cũng hạ quyết tâm cởi quần áo của nàng ra.
Cởi ra ngoại sam, nội sam, lúc chuẩn bị cởi luôn mảnh quần áo cuối cùng, hai tay không khỏi bắt đầu run run, ai biết sau khi cởi bỏ sẽ thấy cảnh gì. Bình phục hô hấp, bắt tay vào cởi mảnh quần áo cuối cùng, gương mặt đã trở nên đỏ bừng, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn không chịu nổi.
Hắn thấy trên ngực tuyết trắng là một mảng máu tươi, gian nan xoay cái người đang ngủ kia lại, bình phục nhịp tim đang cuồng loạn đập, lấy vải bông nhúng nước rồi vắt khô, vừa cẩn thận lau vết máu trên ngực đi lại vừa e sợ không cẩn thận đụng chạm phải phiến cao ngất kia, sau đó lấy một bộ trung y của mình mặc vào cho nàng.
Hai tay trước ngực vận công, nhưng cảm giác mềm mại dưới lòng bàn tay làm hắn suýt nữa tẩu hỏa nhập ma. Lưu Vân Đức ảo não xoay người đi ra ngoài, ở bên ngoài đứng chừng một khắc thời gian, sau đó lại xoay người đi vào nhà.