Thiên Là Hồng Trần Ngạn

Quyển 1 - Chương 29: Khai Trương




Tụ Vân lâu rốt cuộc cũng khai trương trong tiếng chúc mừng náo nhiệt của những vị khách mời.

Trong ngày khai trương, hầu như mọi người đều đến, vô cùng náo nhiệt, những người vây xem thôi cũng đã gần một ngàn, bởi vì có hồng bao thỉnh thoảng rơi xuống từ trên lầu, những người đứng xem lại có một phen chen chúc náo loạn.

Khắp các nẻo đường, các quan to quý nhân đều lần lượt đến thăm hỏi, xem ra Lý Thiên Kỳ cùng Trần Trường thật đúng là tốn không ít công sức, nếu không nể mặt mũi họ thì ai lại đến tiệc khai trương của một tửu lâu vô danh tiểu tốt chứ.

Ở cửa có một chiếc bàn để thu lễ vật, bởi vì nể mặt Lý Thiên Kỳ cùng Trần Trường, mọi người đến dự tiệc đều mang theo hạ lễ, Vệ Tử Quân trong lòng vui mừng, mở bữa tiệc như vậy chẳng những không mệt mà còn có thể kiếm được tiền bạc đầy túi.

Còn lý do tại sao lâu này tên là Tụ Vân lâu, còn không phải là vì tính bán rượu của sư phụ sao!

Giữa bữa tiệc, Vệ Tử Quân, Lý Thiên Kỳ với Trần Trường cùng nhau đi các bàn để kính rượu, hai người bọn họ liền giới thiệu tất cả các quan to quý nhân với nàng, nàng cũng ghi nhớ thật rõ ràng từ người một.

Sau khi kính ba lần rượu, Vệ Tử Quân đứng ở trung tâm lầu hai, tay cầm chén phỉ thủy hướng về phía mọi người nói: "Các vị khách quý, rất hân hạnh được đón tiếp các vị đến đây, Tử Quân thực sự rất cảm kích, để đáp tạ sự ưu ái của các vị, Tử Quân đặc biệt chuẩn bị một ly rượu nhạt để các vị thưởng thức. Rượu này được làm từ hơi sương của mây mù lan tỏa trên núi cao hòa quyện với các loại quả dại, vì hứng từng giọt sương đọng lại của mây mù để ủ rượu không phải là điều dễ dàng, khó khăn mới có được một bình, số lượng rất ít, cho nên các vị khách quý cũng chỉ có một ly, hy vọng các vị không ghét bỏ. Tử Quân ở đây kính các vị một ly biểu lộ tấm lòng."

Mọi người thấy bọn tiểu nhị bưng lên Tụ Vân Nhưỡng, trong lòng không khỏi chậc chậc thấy tò mò. Rượu này đựng trong chén phỉ thúy màu xanh lục, sắc lục nhạt cùng với sắc chén màu xanh bóng, thật giống với màu xanh thanh thúy của hồ nước. Chất rượu thanh sạch trong suốt lại thêm hương rượu tỏa ra như mùi thơm của trăm quả ngọt nồng đậm, liền muốn nhịn cũng nhịn không được, ai cũng nóng lòng muốn nếm thử rượu này có bao nhiêu thơm ngọt. Đợi Vệ Tử Quân nói xong từ thỉnh, mọi người đều nâng chén rượu, có người một hơi uống cạn, cũng có người chậm rãi phẩm rượu.

Người uống cạn một hơi, lại thấy cổ họng lướt nhẹ một loại thanh ngọt mát lạnh, giống như một dòng suối mát trôi xuống cổ họng, hơi lạnh lại bốc lên, làm rung động tâm thần người khác, vị còn vương vấn lại như một dòng suối ấm áp dễ chịu, trong miệng dư hương lượn lờ, thật lâu không tiêu tan. Người chậm rãi phẩm rượu lại cảm thấy thơm nồng ngát miệng, hương của trăm quả như quanh quẩn trong miệng, thấm lạnh thấu tâm, sảng khoái vô cùng, chất lỏng cứ như rượu ngọc này, làm cho người ta thật lâu không đành lòng nuốt xuống.

Mọi người buông chén rượu cũng là lúc âm thanh tán thưởng liên tiếp vang lên, "Ngon, rượu ngon, rượu thật ngon, thật là ngàn bạc khó cầu."

"Hừ!" Trần Trường ở một bên oán giận nói: "Tứ đệ có rượu ngon đến bậc này sao không cho huynh đệ trong nhà nếm thử trước."

Vệ Tử Quân ghé gần mặt Trần Trường nhỏ giọng nói: "Đêm nay bồi thường lại đủ cho huynh, rượu này còn rất nhiều!"


Trần Trường gần như cứng lại, có thể là bởi vì nàng đột nhiên gần sát lại? Câu nói kia sao lại nghe ái muội như thế?

"Đây chính là đệ nói, đêm nay không say không về!" Trần Trường thoát khỏi cảm xúc khác thường vừa rồi. Thầm nghĩ, nam nhân mà bộ dạng trắng nõn rất là không tốt vì nhìn sao cũng không ra được vẻ thô to của nam nhân.

Bữa tiệc vẫn tiếp tục đến gần giờ Mùi, những vị khách đã uống đến say choáng váng, bọn gia nô người hầu đến đón nối liền không dứt, một phần vẫn đang đứng chờ ở ngoài, trong lúc nhất thời lại là một trận náo nhiệt.

Vệ Tử Quân sau khi chờ ba người hoặc nâng hoặc đỡ đem những khách nhân này tiễn bước, lại thưởng cho hạ nhân xong, nhẹ nhàng thở ra. Nàng muốn chính là kết quả này, nên nàng dùng nước lọc kính rượu những khách nhân này hết ly này đến ly khác, khiến bọn họ đầu óc choáng váng, vì xưa nay nàng giỏi dùng kế nên mọi người không hoài nghi nàng vẫn luôn nghĩ nàng là ngàn chén không say.

Cung kính đưa những người này đi rồi, Vệ Tử Quân chờ mọi người trở lại, bọn tiểu nhị đã nhanh chóng dọn dẹp bàn ghế, chén đũa, xem ra phương pháp huấn luyện nghiệp vụ cho nhân viên của nàng trước kia áp dụng để huấn luyện người ở cổ đại cũng rất hiệu quả.

"Tứ đệ, ta đường đường là đại tướng quân lại giúp đệ hầu hạ khách nhân hết nửa ngày, rượu Tụ Vân của đệ cũng mau mang ra đây đi." Trần Trường kêu lên.

"Gấp cái gì, có rượu tốt cũng phải có đồ ăn ngon mới được." Vệ Tử Quân nheo mắt liếc Trần Trường một cái.

"Ai! Có đồ ăn ngon còn phải có cảnh đẹp mới tốt, Tử Quân, không bằng chúng ta đem rượu đi du hồ, thấy sao?" Lý Thiên Kỳ đề nghị nói.

"Được, rất tốt, từ lúc tới đây đệ cũng còn chưa có đi chơi đâu!" Vệ Tử Quân lập tức nói với Lục Lang một tiếng: "Lục Lang, nơi này giao lại cho ngươi, đây là tiền thưởng của tiểu nhị trong điếm cùng những người phụ giúp, mọi người chia đều đi. Làm nhanh lên để bọn họ còn đi ăn cơm."

Lục Lang vui rạo rực tiếp nhận tiền thưởng, còn vỗ vỗ nàng: "Ta chỉ tin tưởng ngươi, quả nhiên không nhìn lầm."

Lục Lang này thật đúng là người thật thà, cũng không vì thân phận địa vị thay đổi mà trở nên không giữ lễ tiết, Vệ Tử Quân cũng có chút thích hắn ở điểm này.

"Ta còn chừa cho ngươi cùng Đoàn Tân một phần." Vệ Tử Quân ghé sát vào Lục Lang nhỏ giọng nói, sau đó lấy ra hai khối bạc đưa tới trong tay Lục Lang.

Lục Lang đang muốn cự tuyệt, Đoàn Tân chạy ra, hướng về phía Vệ Tử Quân kêu lên: "Huynh đi đâu vậy? Đệ cũng phải đi, huynh mấy ngày nay cũng không ngó ngàng đến đệ."

"Này.." Vệ Tử Quân khó xử nhìn về phía hai người kia.

Trần Trường bất mãn quay đầu, tỏ vẻ không muốn mang tên nhóc này đi.

"Tân nhi ngoan! Cùng Lục Lang ở trong này không tốt sao, ta trở về mang thức ăn ngon cho đệ." Vệ Tử Quân vỗ về hai má Đoàn Tân nói.

"Đệ không chịu! Huynh đi rồi liền trực tiếp về nhà, đem đệ cùng Lục Lang quăng ở trong này." Đoàn Tân hiển nhiên không tin lời nàng.

"Quên đi, dẫn hắn đi thôi, hắn đã rất cô đơn rồi." Lý Thiên Kỳ thở dài.

"Vậy được rồi, nhưng phải nghe lời, biết không?"

"Dạ!" Đoàn Tân cao hứng khua tay múa chân.

Đợi Trần Trường đem hai con ngựa lại đây, Vệ Tử Quân không khỏi giật mình nói: "A? Nhị ca, chúng ta không ngồi xe ngựa sao?"

"Chúng ta cưỡi ngựa đến tự nhiên cưỡi ngựa đi, làm sao có xe ngựa?" Tiếp theo nhìn đến ánh mắt khó xử của Vệ Tử Quân, bừng tỉnh ngộ: "Nha~~~~~đệ không biết cưỡi ngựa! Phải không! Ha ha ha ha.." Lý Thiên Kỳ hưng phấn mà cười ha hả.

Vệ Tử Quân nhìn hắn bộ dạng đắc ý, không muốn thành toàn cho hắn liền kéo một con ngựa, xoay người nhảy lên. Động tác tiêu sái như gió.

Kỳ thật ở hiện đại, thứ nàng chơi không chỉ có tennis, golf mà còn là bắn cung, cưỡi ngựa, cùng máy bay tư nhân. Cho nên, cưỡi ngựa cũng không làm khó nàng. Chỉ là thuật cưỡi ngựa của nàng cũng mới tập gần đây, nên không thuần thục, chỉ sợ lúc chạy nhanh xảy ra sự cố, nên có chút kháng cự. Nhưng lúc nàng thuần thục nhảy lên lưng ngựa, nắm dây cương, đột nhiên có loại cảm giác vô cùng quen thuộc ùa tới, cảm giác cứ như nàng đã từng ở trên lưng ngựa rong ruổi rất nhiều năm vậy.

Nhìn nàng lưu loát tiêu sái như vậy, Lý Thiên Kỳ sửng sốt, lập tức lộ ra ánh mắt tán thưởng.

"Nhưng chúng ta chỉ có hai con ngựa, làm sao bây giờ? Đành phải hai người một con?" Lý Thiên Kỳ tiêu sái kéo vạt áo, thân hình cao lớn kiện mỹ dựa vào đùi của Vệ Tử Quân đang áp trên lưng ngựa.

"Tất nhiên là vậy, Bá Viễn, ngươi cùng cưỡi với tên nhóc đó, ta cưỡi chung với Tứ đệ." Trần Trường rất vừa lòng với sự sắp xếp của mình.

"Đương nhiên là ta với Tứ đệ cùng cưỡi, ngươi cưỡi với tên nhóc đó." Lý Thiên Kỳ phản bác nói.

"Đương nhiên là ta.. Ai.. Các ngươi.." Trần Trường đang muốn phản bác, chỉ thấy tiểu tử họ Đoàn kia đã giơ tay giơ chân hướng về phía Vệ Tử Quân.

Vệ Tử Quân bất đắc dĩ cười, thuận tay một phen kéo Đoàn Tân đặt ở trước người mình. Nếu là trước kia, tay trói gà không chặt như nàng muốn dễ dàng như vậy nâng một người lên nghe như nói nhảm, mà bây giờ không tốn mấy công sức lại có thể làm được. Có võ công thật vẫn tốt hơn nhiều, không khỏi trong lòng thở dài.

Thấy người ta hai người cùng một chỗ, hai nam nhân, bực tức đầy bụng.

"Ngồi cùng một con ngựa với gã đàn ông như ngươi, thật là!" Trần Trường lải nhải.

"Ai! Tứ đệ chẳng lẽ không phải đàn ông? Thật là!" Lý Thiên Kỳ phản bác nói.

"Ai! Tứ đệ ít ra nếu so sánh với tên đại nam nhân như ngươi, ta xem Tứ đệ càng giống đàn bà! Ha ha ha!" Trần Trường cười to.

"Các ngươi chẳng lẽ hết chuyện nói sao, lời nói thô tục như vậy phát ra từ miệng các ngươi, thật khiến ta giật mình!" Vệ Tử Quân bất đắc dĩ, không khỏi quát hai tên nam nhân.

Hai người nghe xong không nói lời nào, ngoan ngoãn lên ngựa, lên ngựa liền cảm thấy có chút không đúng. Vì sao vừa rồi nghe lời như vậy!

"Ai! Tứ đệ, rốt cuộc đệ là huynh trưởng hay chúng ta là huynh trưởng." Trần Trường buồn bực nói.

"Là huynh trưởng thì tốt nhất nên dẫn đường đi!" Dứt lời, hướng mông ngựa của Trần Trường đá mạnh một cước.

Con ngựa đen bị đá đau, hai chân sau liền vung lên, thiếu chút nữa đem hai người phía trên hất xuống. Đoàn Tân ở một bên mừng rỡ ôm cổ ngựa.

"Ta tố cáo ngươi giết thân.. Thân huynh!" Trần Trường cả giận.

"Ai? Nhị ca, trong thành này có thể cưỡi ngựa sao?" Vệ Tử Quân không để ý tới Trần Trường.

"Chỉ cần không chạy nhanh thì được, chúng ta cứ chậm rãi đi, đến ngoại thành lại chạy đi."

Hai con ngựa, chậm rãi đi. Ra khỏi cửa thành, ngựa của Lý Thiên Kỳ cùng Trần Trường dẫn đầu chạy nhanh đi. Một con ngựa cả thân đen tuyền như sa tanh, vừa thấy đã biết chính là giống ngựa thuần huyết, trong chớp mắt đã đưa bọn họ cách xa người phía sau.

Vệ Tử Quân một tay ôm lấy Đoàn Tân, một tay kéo dây cương, hai chân kẹp bụng ngựa, con ngựa trắng giống như tên rời cung bay vọt ra ngoài.

Gió gào thét bên tai, khiến hai tai ù tiếng gió, làm lòng của nàng cũng tràn đầy thoải mái. Giữa ánh chiều tà phóng ngựa rong ruổi, đó một loại thú vị không nói nên lời, cho nên người trong giang hồ luôn muốn cưỡi ngựa hành tẩu chắc cũng là vì nguyên nhân này.