Thiên Là Hồng Trần Ngạn

Quyển 1 - Chương 21: Sinh Nhật (2)




Quả nhiên, những nử tữ vây quanh rời đi, ngọt ngấy kêu: "Lý trấn an, ngài đến chậm một chút không được sao, chẳng lẽ ngài sợ chúng ta ăn hắn?"

Vệ Tử Quân nhẹ nhàng thở ra, kéo ống tay áo, sửa sang lại ngoại sam màu lam bạc bằng lụa, đây là ngoại sam nàng mới mua, từ lúc đến đây, lần đầu tiên mặc xiêm y hoa lệ như vậy, thật là..

"Tứ đệ, ngươi thấy những mỹ nữ xinh đẹp này như thế nào?" Lý Thiên Kỳ trêu tức hỏi.

"Tất nhiên là đẹp!" Vệ Tử Quân xấu hổ đáp.

"Vậy tứ đệ mang vài người về nhé?"

"Miễn, nhị ca, ngươi vẫn là giữ lại để tự mình hưởng đi." Nàng tất nhiên là không dùng được, mà có cũng không dám dùng, nhìn xem mấy bộ quần áo bằng tơ lụa này, tốn không ít tiền.

"Ha ha ha.. Ta cũng hưởng không nổi, đó đều là người của giáo phường, hôm nay là sinh nhật của Công Trì, mời các nàng đến trợ hứng."

Giáo phường? Đúng rồi, Tùy Mạt có rất nhiều ngày lễ, cũng xây dựng rất nhiều giáo phường dạy người ta ca múa, xem ra những nữ tử này hẳn là có phúc hơn kỹ nữ.

"Sinh nhật của Công Trì? Sao không bảo ta trước một tiếng, để ta chuẩn bị chút quà mọn." Nào có ai tham gia sinh nhật của người ta mà không mang theo hạ lễ?

"Báo với ngươi làm cái gì, còn không phải là lấy tiền của ta đi mua? Ngươi liền phớt lờ đi!" Lý Thiên Kỳ không biết vì sao, thấy Vệ Tử Quân liền muốn trêu đùa hắn một chút.

"Ngươi.. sao lại nói vậy chứ.. Ta rất nhanh sẽ kiếm tiền trả lại ngươi." Vệ Tử Quân xấu hổ muốn chết, trên mặt đỏ hồng thành một mảnh.

"Ngươi xem ngươi xem, còn lấy tiền của ta tự mua đồ mới cho mình nữa chứ." Lý Thiên Kỳ nhìn gương mặt ửng hồng, càng hưng phấn kéo ống tay áo nàng.


"Nhị ca!" Vệ Tử Quân ảo não đẩy Lý Thiên Kỳ, xấu hổ đến muốn tìm cái lỗ mà chui vào, quả thực, lấy tiền người khác tự mua xiêm y cho mình, với người vốn hiếu thắng như nàng, kể chuyện này ra với người khác thực đúng là dọa người.

"Ha ha ha ha.. Ha ha ha ha.." Dường như từ lúc chào đời tới nay chưa bao giờ khoái hoạt như vậy, từ lúc hắn gặp gỡ Tứ đệ này, cuộc sống cũng trở nên vui vẻ hơn.

"Bá Viễn, Tứ đệ là người đầu tiên khiến ngươi vui vẻ vậy nha?" Trần Trường nghe được tiếng cười liền đi ra.

"Tam ca, không biết hôm nay là sinh nhật của tam ca, thứ tiểu đệ không mang hạ lễ. Chỉ đành ngày mai đền thôi." Vệ Tử Quân chắp tay thi lễ.

"Tứ đệ khách khí quá, gọi ngươi đến không lẽ là vì một phần lễ mọn, ngươi đến rồi mới là lễ vật lớn nhất cho vi huynh." Trần Trường đi lên giữ chặt tay nàng, "Đến đây, ta giới thiệu cho ngươi vài người." Nói xong liền dẫn Vệ Tử Quân tiến vào nội đường.

Bước qua một tấm màn che, đập vào mắt là một đại sảnh rộng mở sáng ngời.

Trong phòng phong cách cổ xưa lịch sự tao nhã, màn che tầng tầng lớp lớp, trải rộng trên tường là một bức họa sơn thủy, tiếp theo là cầm án, bên trên để một cây đàn tranh, cây đàn tranh đó làm cho nàng kinh diễm một phen. Đàn kia chiều dài khoảng chừng hai thước, được làm từ gỗ Tử Đàn, bên ngoài được phủ một loại sơn khiến nó trở nên sáng bóng, dây đàn so với những cây đàn khác mảnh hơn một nửa, như vậy một khi đàn lên dư âm còn văng vẳng bên tai rất nhiều lần. Vệ Tử Quân nhìn đàn tranh đó, không khỏi cảm thấy ngứa tay, một vật hiếm có quý giá như vậy dù là bất kỳ ai thấy cũng sẽ muốn tới gảy một vài bài.

Trong phòng gần mười mấy người đã đến, chắc hẳn đều là đến chúc mừng. Trên mặt đất sắp xếp hai dãy bàn dài, trên mặt bàn bày đầy dụng cụ pha trà, những người này đều ngồi dưới đất bên cạnh những cái bàn đó.

Hả? Thời này dường như loại ghế to như giường có lưng dựa được sử dụng rất rộng rãi mà? Xem ra vẫn là thời kì quá độ, đường đường là tướng quân phủ còn ngồi trên chiếu, chắc là do ý thích cá nhân mà chọn như vậy rồi.

"Tứ đệ, tới đây giới thiệu cho ngươi một chút."

"Vị này là Quận Thủ của Ngô Quận –Trương Sứ quân." Trần Trường mang theo Vệ Tử Quân đi đến trước mặt một người ngồi ở phía trên. Người nọ tuổi chừng năm mươi, một thân y phục hàng ngày màu xanh đậm, trên đầu đội mũ quan, thấy bọn họ lại đây liền đứng lên.

"Tiểu nhân Vệ Tử Quân, gặp qua Trương Sứ quân." Vệ Tử Quân vái chào. "Ngày sau còn nhờ Sứ Quân chiếu cố."

"Ha ha ha.. nào có nào có! Mấy ngày nay nghe Công Trì khoe là có một vị Tứ đệ, hôm nay vừa thấy quả nhiên phong thái hơn người. Huynh đệ của Công Trì tức là huynh đệ của lão phu, ha ha ha, Vệ hiền đệ, về sau còn phải đến quý phủ nhiều lần mới được."

"Sứ quân nói vậy là chiết sát tiểu nhân, tiểu nhân thân phận hèn mọn, sao dám cùng sứ quân xưng huynh gọi đệ."

"Ai -- chỉ cần hiền đệ không chê lão phu lớn tuổi, có cái gì không thể chứ?"

"Sứ quân sao lại nói vậy, chỉ cần sứ quân vui vẻ, tiểu nhân có gì mà không thể? Tiểu nhân chỉ biết tuân mệnh."

Thấy hai người hàn huyên xong, Trần Trường tiếp tục dẫn Vệ Tử Quân đi gặp những người khác. "Tứ đệ! Tới đây, vị này là Huyện lệnh của Lộc thành Ngũ Minh Phủ."

Tiếp theo lại là Huyện thừa, tiếp theo lại là Mạnh tướng quân, Vương tướng quân rồi vài tướng quân nữa. Sau đó là vài vị phú thương, khiến Vệ Tử Quân kinh ngạc là Bùi Lại Phương cũng đến đây.

"Ai nha! Vệ công tử! Lão phu quả nhiên có mắt không tròng, lại còn muốn cho Vệ công tử làm quản sự. Lão phu sớm đã thấy công tử khí độ bất phàm, lúc ấy nên đoán được công tử cũng không phải là người thường." Bùi Lại Phương cũng có chút giật mình khi ở chỗ này gặp lại Vệ Tử Quân.

"Bùi chưởng quầy khách khí, Vệ mỗ không phải người thường chẳng lẽ là thần tiên sao? Bùi chưởng quầy không có trông nhầm, Vệ mỗ quả thật là một kẻ thảo dân mà thôi, Bùi chưởng quầy cũng đừng khách khí." Lời này nghe qua không mặn không nhạt, ôn hòa. Nhưng mọi người cũng nghe ra, người tự xưng là Vệ mỗ này đối với Bùi chưởng quầy cũng không phải là thực sự kính trọng.

Bùi Lại Phương kia nghe vậy chỉ có ha ha cười gượng hai tiếng. Trần Trường cũng kéo Vệ Tử Quân về chỗ ngồi.

"Hiền đệ! Hiền đệ! Đến đây, ngồi bên cạnh lão phu này." Trương Quận thủ kia lúc này đứng lên kéo cổ tay Vệ Tử Quân, muốn lôi kéo nàng ngồi bên cạnh hắn.

Vệ Tử Quân bất đắc dĩ, nhìn Trần Trường một cái. Chỉ đành theo hắn ngồi ở bàn trên.


Mọi người ngồi vào chỗ của mình, những thiếu nữ xinh đẹp đủ mọi sắc thái như một đàn bướm bay đến kề cận bên cạnh mỗi người.

"Trần Trường đa tạ các vị đã không ngại phiền hà cất công đến đây, các vị lại còn đưa lễ vật cho Công Trì, khiến cho các vị bằng hữu tốn kém, Công Trì trong lòng thực áy náy. Các vị bằng hữu đều là tâm đầu ý hợp chi giao với Công Trì, Công Trì liền không khách khí, bởi vì đêm nay ta cùng với Bá Viễn có chút việc vặt vãnh phải làm, cho nên yến hội buổi trưa sẽ bắt đầu. Trước hết mời những người ở Diên Khôn Phường múa cho chúng ta một khúc được không?" Trần Trường trưng cầu ý kiến của mọi người.

Mọi người lớn tiếng tán thưởng. Nhóm người trong giáo phường liền đứng lên, chầm chậm tiến tới chỗ trống giữa hai dãy bàn, đầu tiên là gửi lời chúc đến Trần Trường, sau đó lại cúi chào mọi người ngồi hai bên rồi tạo thành đội hình.

Tiếng tỳ bà vang lên, chúng nữ tử nhanh nhẹn khởi vũ. Áo lụa tung bay, váy cũng trở trên lay động, khi mảnh mai khi nhanh nhẹn lúc lại khéo léo, đai ngọc bên hông xoay vòng. Khi mọi người nhảy lên, ẩn ẩn lộ ra bàn chân nhỏ nhắn thon dài. Theo động tác múa của vũ nữ, tiếng tỳ bà dần trở nên réo rắt, càng lúc càng mau, vòng eo cũng càng xoay càng nhanh. Rồi đột nhiên, dải lụa mỏng bay xuống, nhóm nữ nhân đồng thời lộ ra một mảng ngực lớn trắng nõn, ở khe giữa ngực trơn bóng mồ hôi, theo thân hình chuyển động, run run rơi vào trong áo.

Các nam nhân ngồi hai bên, lúc này ngồi xem đã miệng khô lưỡi khô, lại quên luôn phải uống trà, tiếng thở dốc ồ ồ quanh quẩn trên những gương mặt ửng đỏ. Vệ Tử Quân nhìn tình cảnh này, cảm thấy xấu hổ, không biết nên để mắt đến nơi nào đành nhìn hướng bức họa được treo trên tường.

Mà ánh mắt của Trương Quận thủ bên cạnh dường như cũng không ở trên người mỹ nhân, ngược lại thỉnh thoảng quét về phía Vệ Tử Quân, thấy ánh mắt nàng từ trên người mỹ nhân chuyển tới vách tường, cũng nhìn theo hướng mắt nàng.

Đó là một bức vẽ trúc, lan, côn trùng và đá, mực đầy màu sắc, khô, ẩm ướt, đậm, nhạt, đen, tất cả thủ pháp gần như đều dùng trong bức tranh này. Phong lan đường nét lưu loát, đậm nhạt thích hợp, thân trúc mảnh mai rắn rỏi, nhiều mảnh lá trúc giống như rời khỏi trang giấy hướng ra ngoài, hai con dế mèn dùng thủ pháp nhấn mực khô, đen kết hợp với phong lan trông rất sống động. Cả bức họa sức sống tràn trề, ngay cả lời tặng, con dấu cũng thật hòa hợp, xem ra tranh này chắn hẳn do một người rất tài năng vẽ ra.

Đang lúc cảm thán, Vệ Tử Quân chợt thấy có chút không đúng, có cảm giác một ánh nhìn nghiêm khắc sốt ruột hướng về phía mình. Theo bản năng xoay mặt nhìn phía đối diện, thì thấy Lý Thiên Kỳ đang nhìn mình chằm chằm, liền hướng hắn mỉm cười giống như ân cần thăm hỏi.

Lý Thiên Kỳ không nghĩ tới nàng đột nhiên xoay mặt, ánh mắt không khỏi lóe lên một chút, lại thấy nàng cười, không khỏi ngẩn ngơ, bất quá một lát lại khôi phục thái độ bình thường, hướng về phía Vệ Tử Quân hỏi: "Tứ đệ sao không xem mỹ nữ mà lại chăm chú nhìn một vật chết chứ?"

"Nhị ca lời ấy sai rồi, mỹ nữ có phong thái của mỹ nữ, tranh thủy mặc cũng có thần vận của tranh thủy mặc." Vệ Tử Quân thản nhiên trả lời.

"A? Nói như vậy bức thủy mặc này so với người thì càng có sức hấp dẫn với Tứ đệ?"

"Lời này của nhị ca lại sai rồi, mỹ nữ cùng thủy mặc đều hấp dẫn, cho nên trước xem mỹ nữ sau xem thủy mặc." Hắn tại sao cứ tra tới tra lui nhéo đi nhéo lại việc nàng không xem mỹ nữ vậy trời, chẳng lẽ hắn có hoài nghi?

"Nói như vậy, Tứ đệ cảm thấy bức họa kia như thế nào?"

"Không phải vật chết như Nhị ca nói, ngược lại trông rất sống động."

"Ha ha ha.. Không ngờ Tứ đệ đối với thi họa cũng hiểu biết. Tứ đệ có biết bức họa kia là ai họa?"

"Trên khoản đề tặng có một con dấu, in chữ triện nên tiểu đệ không nhìn ra, nhưng nghĩ lại hẳn là nhị ca làm ra." Vệ Tử Quân đoán đại khái. Nếu là người khác làm chắc hẳn hắn sẽ không tự hạ thấp như vậy.

"Ha ha ha ha.. Tứ đệ! Ngươi luôn làm ta giật mình!"

"Nhị ca thứ tội, tiểu đệ cũng không muốn làm nhị ca hoảng sợ."

"Ha ha ha ha.." Trương Quận thủ bên cạnh cùng vài người nghe thấy lời của Vệ Tử Quân đều cười ha hả.

Trần Trường lại cười vang hơn bất kỳ ai, "Ha ha ha ha.. Bá Viễn, cho tới bây giờ ta đều cãi không lại ngươi. Lúc này lại có cái hay để xem, khắc tinh của ngươi đã xuất hiện.. Ha ha ha ha.. Thống khoái! Thống khoái!"

Lý Thiên Kỳ ở một bên vừa tức vừa cười nhìn Vệ Tử Quân, cái tên nhanh mồm nhanh miệng này, lúc nào mới chặn được hai phiến môi đỏ mọng của hắn! Xem hắn làm sao nói được! Ngăn chặn? Tâm tư trằn trọc nhìn về phía đôi môi đỏ mọng kia, ngăn chặn? Chớp mắt gương mặt trở nên ửng đỏ, thầm mắng chính mình sao lại có ý tưởng càn rỡ như vậy.

- - Chú thích---–

(1) Mực đầy màu sắc: Là tên của một thủ pháp dùng mực trong tranh cổ TQ, Cách dùng mực được chia thành 5 cấp độ để màu đậm nhạt sáng tối trong tranh.