"Tử Quân, nghỉ ngơi một chút, tới uống nước đi." Tụ Vân Tẩu bưng chén trà để lên cái bàn tự làm từ gỗ thô đặt ngoài phòng. Đứa nhỏ này càng ngày càng làm cho lão nhân như hắn tán thưởng, nhưng cũng càng ngày càng làm cho hắn đau lòng.
Từ lúc về đến giờ, nàng liền cầm bảo kiếm trong tay ở bên ngoài ngồi một canh giờ, sau đó liền bắt đầu luyện võ liên tục, ngay cả cơm cũng không ăn, trước giờ nàng vốn tham ngủ, giờ ngủ còn ít hơn lão nhân như hắn. Mỗi ngày ngoại trừ ăn ngủ, còn lại nàng đều ở bên ngoài, không ngừng đâm ngang chém dọc, cao thấp tung bay. Nàng ngày đêm luyện võ, luyện đến xương sống thắt lưng đều đau, ngay cả ngủ cũng bất an, thường xuyên rên rỉ thống khổ lúc ngủ. Ban ngày tập võ, ban đêm lại nằm trên giường nghiền ngẫm khẩu quyết tâm pháp, cứ như vậy kiên trì, không ngừng khổ luyện, làm lão nhân như hắn không những là đau lòng, mà còn sinh ra một tia kính nể.
"Sư phụ! Ngài đứng dậy đi." Vệ Tử Quân dừng lại, cầm lấy bát uống ừng ực hai hớp.
Ngày ấy, nàng chọn cho sư phụ cùng Điệt Vân hai bộ trường sam, mua cho mình hai đôi giày, mua thêm vài loại rau cải, mấy thăng gạo và mì, hai loại nông cụ, sau đó đem toàn bộ bạc đưa cho sư phụ, rồi cũng không đi ra ngoài nữa.
Nàng cầm bảo kiếm của sư phụ, nghĩ tới lúc ở Đan Hạc lâu nàng thi triển kiếm pháp, thực không nghĩ tới, mình lại có thể thi triển ra kiếm pháp sắc bén lưu loát như vậy, giống như trước kia nàng đã từng dùng trường kiếm, thậm chí là đã từng múa kiếm, khua kiếm rất rất nhiều lần. Lần đánh nhau đó, nàng lại thi triển ra kiếm pháp mà mình chưa bao giờ học qua, tất cả động tác hoàn toàn dựa theo bản năng, tựa hồ không hề suy nghĩ, điều đó chỉ có thể xuất hiện khi một người khổ luyện những bài tập đơn điệu hết ngày này qua ngày khác mới có thể có được cảm giác người và kiếm kết hợp thành một. Phải, đúng là người và kiếm hợp nhất, gần giống như nàng ngày xưa khi nàng đua xe có cảm giác người và xe hợp nhất, đoạn đường dài tới đoạn cua thật gắt, nàng không do dự lập tức rẽ ngang qua, hoàn toàn không suy nghĩ, đem an nguy phó thác hoàn toàn cho trực giác trong nháy mắt đó.
Chỉ là nội lực của nàng không đủ, luyện tập cũng chưa tới, nên cuối cùng mới bị đánh bại.
Trước kia tuy rằng Điệt Vân truyền thụ tất cả cho nàng, nhưng bởi vì học võ giữa chừng, thời gian lại ngắn, vì thế tuy có chiêu thức, nhưng nội lực không đủ, dù vậy nàng cũng không tự ti, cũng không vội vàng, dù sao nàng cũng không có kẻ thù nên chưa cần võ công thật cao.
Nhưng từ ngày đó, sau khi chịu nhục ở Đan Hạc Lâu, nàng thề muốn luyện võ thật tốt, chẳng những có thể bảo vệ chính bản thân nàng, còn phải bảo vệ những người bần cùng khổ cực đáng thương. Đây là nguyện vọng thứ hai của nàng từ lúc nào bước vào thế giới này.
Vệ Tử Quân đã làm thì phải làm đến nơi đến chốn, hơn nữa cũng là người có ý chí nghị lực kiên cường. Nàng ngày thường thì cà lơ phất phơ, nhưng một khi đặt mục tiêu sẽ bất chấp mọi thứ đem hết sức mình thực hiện cho bằng được, cũng không bỏ dở nửa chừng, đó là lý do nàng có thể thành công khi còn ở hiện đại. Từ đầu đến cuối đều hướng về phía trước, vĩnh viễn không từ bỏ. Nàng vô cùng tin tưởng đây chính là bí quyết để thành công.
"Tử Quân nói cho sư phụ biết, ngân lượng nhiều như vậy từ đâu mà có?"
Mấy ngày nay, Tụ Vân Tẩu cứ cách vài ngày hỏi nàng một lần. Hắn có thể không hỏi sao? Đây chính bổng lộc thông thường trong vài năm của một vị quan, nha đầu này chỉ đi ra ngoài có một ngày liền mang về đến.
"Ha ha.. Sư phụ, đương nhiên không phải trộm, cũng không phải cướp, thật là người ta cho, ngài cứ yên tâm dùng đi."
"Haizzz, sư phụ biết tính ngươi, tin ngươi, nhưng sư phụ sợ ngươi thiếu người ta, vạn nhất người ta có yêu cầu gì.. Nếu không? Trả lại cho người ta đi!"
"Ha ha.. Sư phụ, con còn cho người khác hai mươi lượng, cũng có là gì, hai ngày nữa con lại ra ngoài lấy một ngàn lượng về."
Nhìn sư phụ kinh ngạc đến ngẩn người, Vệ Tử Quân vừa đau lòng vừa buồn cười: Sư phụ của nàng nha, đừng nhìn người lừng danh giang hồ như vậy, thực ra người thuần khiết như một đứa trẻ. Bình thường đại hiệp không phải đều sống trong vàng bạc sung sướng sao? Người lại trước giờ vẫn sống trong nghèo khổ như vậy.
"Sư phụ, người yên tâm, chỉ cần là tiền con đem về, người cứ yên tâm dùng. Sư phụ, tin tưởng con sẽ không làm chuyện điên rồ, cũng sẽ không làm chuyện xấu xa." Vệ Tử Quân kiên định nhìn sư phụ, kia trong mắt ngoại trừ tín niệm kiên định, còn có một loại có thể ỷ lại, làm cho người ta có cảm giác an tâm muốn dựa dẫm, dường như nàng mở ra cánh chim non nớt, muốn đứng trước mặt lão nhân mà bảo vệ.
Tụ Vân Tẩu vui mừng gật đầu, đứa nhỏ này, hắn không nhìn lầm.
Khi Điệt Vân đi làm điểm tâm, Vệ Tử Quân xách nước tưới cho mấy luống rau mà nàng trồng.
Mấy ngày nay, nàng tranh thủ thời gian nghỉ khi luyện võ, đem mảnh đất trống trước nhà trúc khai khẩn, cuốc đất tơi xốp, đem rau cải nàng mua được trồng ở đó. Nàng muốn sư phụ có thể ăn nhiều loại rau dưa mà không cần xuất cốc để mua. Làm mấy cái này cũng không phí nhiều công sức lắm, bình thường chỉ cần tưới nước, lúc thu hoạch lại khiến người ta cảm thấy vui sướng.
Trước đây nàng ở nhà trệt, mẹ cũng dành ra một khoảng sân nhỏ để trồng đủ loại rau dưa, sau lại dọn nhà đi, phát đạt, mẹ cũng qua đời.
Cha mẹ đi rồi khiến sự phấn đấu của nàng trở nên vô nghĩa, dù có thành công cũng không cảm thấy hạnh phúc, chỉ là cứng nhắc dùng hết thành tựu này đến thành công khác để lấp đầy khoảng trống tịch mịch trong lòng. Cha mẹ trở thành vết thương vĩnh viễn luôn âm ỉ đau trong lòng nàng.
Cũng may nàng còn có anh chị để yêu thương, làm cho nàng còn lại một chút lý do phấn đấu. Thành công đối với nàng mà nói quá mức dễ dàng, nếu không có một lý do, quá mức chán nản.
Mà bây giờ, làm cho sư phụ cùng Điệt Vân được sống những ngày tốt đẹp hơn trở thành mục tiêu phấn đấu của nàng, cứ xem như cả đời này nàng là vì người khác mà phấn đấu, nhìn mình có thể đem đến hạnh phúc cho người khác, bản thân nàng cũng đủ để thấy hạnh phúc.
"Ăn cơm!" Điệt Vân sau khi nấu xong liền đi ra gọi Vệ Tử Quân. Thấy nàng đang ngồi bên luống rau trầm tư.
Dường như từ khi trong nhà có nữ nhân, cuộc sống trở nên muôn màu hơn, cũng ngày càng ra dáng cái nhà hơn. Không ngờ nàng còn trồng một vườn rau, mỗi khi vui vẻ không có việc gì làm hắn lại chạy đi tưới nước.
Vệ Tử Quân cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, lần nào cũng khuyên hắn: "Không cần tưới! Rau sắp chết úng cả rồi!"
"Ăn cơm!" Điệt Vân đến sau lưng nàng gọi lại lần nữa.
"Sao?" Vệ Tử Quân phục hồi tinh thần lại, "À! Hôm nay ta muốn đi ra ngoài, Điệt Vân thích cái gì ta mua cho ngươi."
"Lại đi ra ngoài sao?" Điệt Vân có chút mất mát, mấy ngày nay ngày nào nàng cũng cùng hắn tập võ, hắn rất vui vẻ, cũng có lúc nàng một mình tập kiếm pháp, không đếm xỉa tới hắn, hắn cũng ngồi một chỗ nhìn đến si mê. Để ý hay không để ý tới hắn thì có vấn đề gì đâu, chỉ cần nhìn thấy nàng trong lòng liền cảm thấy thỏa mãn. Giờ nghe nàng nói muốn đi ra ngoài, trong lòng nhất thời hụt hẫng, dường như người còn chưa đi liền đã bắt đầu tưởng niệm.
"Ra ngoài làm gì?" Hắn rầu rĩ hỏi.
"Điệt Vân, ta muốn buôn bán, để cho sư phụ có cuộc sống an nhàn."
"Tiền này là đủ rồi, đủ dùng cho vài năm nữa!"
"Đồ ngốc! Chút ít tiền này có là bao, lỡ có chuyện gì thì sẽ không đủ, chưa kể vài năm sau thì sao, còn Điệt Vân nữa phải làm sao, Điệt Vân còn phải cưới vợ, còn phải đưa sính lễ cho người ta nữa."
"Ta không cần cưới vợ!" Điệt Vân đứng lên, cũng không quay đầu lại liền chạy mất.
Hở? Tức giận cái gì? Vệ Tử Quân khó hiểu lắc đầu.
* * *
Mấy ngày liền khổ luyện không hề uổng phí, ngay cả khinh công cũng tiến rất xa, cũng không còn xảy ra tình huống bi thảm suýt ôm đại thụ nữa.
Lúc Vệ Tử Quân mới đặt chân đến cửa thành, đã bị thủ vệ lôi kéo. "Gia của ta, ngươi cuối cùng cũng đến!"
Vừa ngẩng đầu, đúng là thủ vệ ngày ấy chặn đường nàng.
"Vệ gia, mười mấy ngày nay tướng quân của chúng ta cùng An Phủ đại sử đều ở đây chờ ngài, ngài không đến thực sự làm khổ tiểu nhân, An Phủ đại sử nói ta tắc trách, ngài ấy không biết là ngài không có tới a."
"An Phủ đại sử? Là ai?" Nàng quen cái người đại sử gì đó từ khi nào?
"Ai da, tiểu nhân làm sao mà biết, tiểu nhân cũng không dám hỏi, chỉ là tướng quân gọi ngài ấy là 'Bá Viễn'."
"Là hắn? Hắn làm sao mà biết ngươi quen ta?" Kỳ quái, chuyện phát sinh ở cửa thành, hắn cũng không biết.
"Ai nha, người giống như ngài khí khái bậc này, trong Lộc Thành chưa từng thấy qua người thứ hai, nhìn qua ngài một lần, sau đó tả lại vài đặc điểm là nhận ngay ra ngài đó mà."
"Cực nhọc cho huynh rồi, vậy bọn họ đang ở đâu?" Vệ Tử Quân ôm quyền nói.
"Có chút không khéo, tướng quân bọn họ mới vừa đi ra ngoài, nhưng có giao phó bảo nếu ngài tới phải đưa ngài vào bên trong chờ, bọn họ sẽ sớm quay về."
"Như vậy, phiền huynh chuyển lời với tướng quân, cứ nói Vệ mỗ vào thành có chút việc, khi về sẽ quay trở lại đây bái phỏng."
"Cũng được, Vệ gia đi sớm về sớm."
Vào khỏi thành, Vệ Tử Quân hỏi thăm người qua đường, biết được Tuyên Hóa phường là nơi phồn hoa nhất, mấy tửu lâu gần đó đều là vô cùng xa hoa, liền đi về hướng đó.
Dạo một vòng, mới phát giác khu vực này đúng là chỗ Đan Hạc Lâu. Nàng thầm nghĩ được vậy thì quá tốt.
Nhìn cửa hàng hai bên đường đều thịnh vượng không thôi, căn bản không có cửa hàng trống, Vệ Tử Quân không khỏi có chút thất vọng.
Không có cách nào đành phải thong thả đi tới con phố bên cạnh. Đang lúc mặt co mày cáu, trước mắt đột nhiên sáng ngời.
Trước mắt xuất hiện một tòa vũ lâu, lâu có ba tầng, làm toàn bộ từ gỗ, mỗi tầng có tới mười hai cái mái cong. Trên đỉnh lợp ngói lưu ly vàng óng, mái nhà chính mạ vàng, phần cuối mái hiên bay lên cong vút, lầu các khắc hoa, trụ hành lang sơn son, chính giữa chỗ cao nhất của mái nhà có một bảng hiệu bằng gỗ trên đề ba chữ "Quan Vũ Các", so với Đan Hạc Lâu quả thật khí phái hùng vĩ hơn nhiều..
Khiến Vệ Tử Quân vui mừng nhất là chính giữa đại môn khắc hoa mạ vàng kia dán một tờ giấy có chữ "Phong" (*) thật to. Chắc bởi vì lâu năm, chữ kia vốn màu đen nay đã bay màu.
(*) Phong đây là niêm phong, phong tỏa.
Trên đoạn đường ngắn này muốn tìm một căn nhà không có ai ở còn khó hơn lên trời huống gì một tòa nhà xa hoa rộng rãi như vậy. Trước nàng từng kinh doanh ẩm thực, nhìn sơ một cái liền biết nơi này dù không náo nhịp bằng con phố bên kia, nhưng cũng vì vậy mà trở nên sang trọng hơn, nếu ở trong này mở một khách điếm chuyên hầu hạ vương tôn quý tộc, phú hộ, địa chủ nhà giàu đúng là rất thích hợp. Chỉ là khách điếm này là của ai? Vì sao lại bị niêm phong?
Quay đầu nhìn xung quanh, bên cạnh là một ngân hiệu, trên cửa mộc biển là bốn chữ sơn son thiếp vàng "Vinh Thăng Xương Kí". Ngồi bên cạnh là một ông lão mặc bố sam màu xanh.
Vệ Tử Quân tiến lên chắp tay hỏi: "Xin hỏi lão bá, ai là chủ nhân của Thính Vũ Lâu ở kế bên vậy? Tại sao lại bị niêm phong?"
"A, công tử mới tới đây sao?"
"Dạ phải, lão bá. Ta muốn tìm một cửa hàng ở mặt tiền, cảm thấy nơi này rất thích hợp."
"Cũng khó trách công tử không biết. Đây là tửu lâu mà Tả Kiêu Vệ Đại Tướng Quân Tam công tử mở, chẳng qua là cũng để cho người khác quản lý, từ sau khi Tam công tử phản quốc thì nó bị niêm phong, cũng đã hơn hai năm, chắc cũng bị sung công rồi"
Nếu bị sung công thì rất phiền toái, Vệ Tử Quân thầm nghĩ. Nói đi cũng phải nói lại, hơn hai năm bị niêm phong mà chưa có ai tới tiếp quản, có lẽ còn có cơ hội, hay là đi tìm thủ thành Trần tướng quân, biết đâu lại có cách.
"Đa tạ lão bá." Vệ Tử Quân chắp tay nói lời cảm tạ, liền đi về phía cửa thành tìm Trần tướng quân.
Vừa rồi đi qua đi lại để tìm kiếm nên chân bắt đầu thấy mỏi. Ngẩng đầu nhìn mặt trời, cũng đã quá trưa, khó trách dạ dày lên tiếng phải đối. Tìm một chỗ ăn no bụng trước đã rồi tính tiếp.
Xoay người quay về phía phường Tuyên Hóa, vừa đi vừa xem có gì ăn không, bất tri bất giác lại đi tới "Đan Hạc lâu", Vệ Tử Quân nhìn thoáng qua, do dự không biết có nên vào chào hỏi Lục Lang hay không, nhưng ngẫm lại còn nhiều thời gian, liền từ bỏ.
Đang định nhấc chân bước đi, đột nhiên có người lớn tiếng gọi nàng.