Thiên Kim Trở Về

Chương 235: Tôi cũng muốn




Hai người khó chịu chia tay.



Sau hai ngày, Phùng Tước gọi điện thoại cho Cố Trường Khanh nhưng Cố Trường Khanh đều không nghe. Hai ngày tiếp, điện thoại cũng chẳng còn. Cố Trường Khanh biết lúc này anh đã thực sự tức giạn. Tuy rằng anh đối xử rất tốt với cô nhưng cũng không chứng tỏ rằng anh có thể dễ dàng tha thứ cho cô. Lần này, cô nói quá đáng như vậy, anh cũng là người sĩ diện, sao có thể lại đến để tự tìm mất mặt?



– Dễ dàng vậy sao?



Lý Giai có chút cảm khái, lúc trước hai người hạnh phúc như hai mà một, dường như không ngờ nói buông tay là có thể buông tay.



Cố Trường Khanh nhẹ giọng nói:



– Em có thể dễ dàng nói chia tay, đương nhiên anh ấy cũng có thể buông tay.



– Em không sao chứ Trường Khanh?



Lý Giai nhìn khuôn mặt có chút tiều tụy của cô, quan tâm hỏi.



Cố Trường Khanh chỉ vào một tập văn kiện dày trên bàn làm việc, cười khổ:



– Chị xem, em làm gì có thời gian mà thương xuân buồn thu?



Cô cúi đầu, thản nhiên cười nói:



– Em còn có rất nhiều việc phải hoàn thành. Thời gian cấp bách!



Đại hội cổ đông tiến hành nhanh chóng, cuộc họp nhẹ nhàng thông qua đề nghị cho công ty Gads Tanto vào Hội đồng quản trị. Hơn nữa quyết định mười ngày sau sẽ họp Hội đồng quản trị.



Lần này đại hội cổ đông, bên Gads Tanto cử đại diện qua tham dự nhưng đại biểu kia đã nói với cô, Brian Sterling sẽ đích thân đến dự cuộc họp Hội đồng quản trị 10 ngày tới.



– Mr. Sterling nhờ tôi thay cậu ấy hỏi thăm Cố tiểu thư.



Đại diện của công ty Gads Tanto là một người da trắng hơn 30 tuổi, anh cười rất nho nhã lễ độ:



– Cậu ấy còn muốn nói với tiểu thư, cậu ấy rất chờ mong vào cuộc hẹn với tiểu thư!



Cố Trường Khanh lễ phép cười:



– Thay tôi chuyển lời cảm ơn đến Sterling tiên sinh.



Sau khi đại diện của Gads Tanton rời đi, Cố Trường Khanh nghe được có người nhẹ giọng nói bên tai cô:



– Nghe nói vị tiên sinh Sterling thần bí kia là người hâm mộ trái bóng của em?



Cố Trường Khanh quay đầu lại, đã thấy Hoàng Thao đứng ở sau lưng cô tự bao giờ.



Hôm nay anh mặc âu phục Armani màu đen, quần áo cắt may khéo léo ôm sát lấy dáng người như người mẫu của anh, càng lộ rõ sự phong độ của anh, khí chất tuyệt vời. Quay về Hong Kong một lần, nước da anh dường như tối thêm một chút nhưng càng khiến gương mặt thêm sắc nét.



Anh nhìn cô mỉm cười, mắt phượng lấp lánh:



– Cố tiểu thư may mắn đến độ khiến người ta phải hâm mộ đó.



Cố Trường Khanh cười nói:



– Tôi tin Hoàng tiên sinh chỉ cần cầm hoa kiếm thì bên cạnh càng có nhiều người sùng bái hơn đó!



– Trường Khanh, càng ngày em càng đáng yêu!



Hoàng Thao nhìn cô cười, mắt lấp lánh sáng bừng lên:



– Hẹn gặp không bằng tình cờ gặp gỡ, hôm nay khó có dịp gặp nhau, không bằng cùng ăn một bữa cơm đi?



– Đầu tiên phải nói rõ, là tôi mời khách.





Cố Trường Khanh cười đáp ứng rồi đi ra cửa.



– Tôi thích nhất là bữa trưa miễn phí.



Hoàng Thao nhíu mày đi theo sau. Hai người ra khỏi Cố thị, cổng lớn có một đám phóng viên vì nghe nói cuộc họp cổ đông hôm nay là thông qua quyết định cho Gads Tanto tiến vào Hội đồng quản trị Cố thị nên đều đứng đó để săn tin về gia tộc Sterling. Thấy Cố Trường Khanh vừa đi ra thì đều vây lấy, thám thính tin tức về gia tộc Sterling với cô.



– Cố tiểu thư, xin hỏi thành viên gia tộc Sterling đến thăm Cố thị là có thật sao?



– Xin hỏi Cố tiểu thư, lần này thành viên Sterling đến Cố thị có địa vị gì? Có tiết lộ điều gì không?



Các phóng viên hỏi những câu hoang đường khiến Cố Trường Khanh dở khóc dở cười.



Bên kia, Hoàng Thao cũng bị phóng viên vây lấy, bị bắt nhận phỏng vấn.



Cố Trường Khanh mỉm cười đáp:



– Tin tưởng mọi người đều biết rõ nguyên tắc nhất quán của gia tộc Sterling, chúng tôi đã có hiệp nghị. Cố thị sẽ không tiết lộ bất kì tin tức gì của họ, cũng không hỏi han bất kì điều gì ngoài công việc cho nên với những câu hỏi của mọi người, tôi rất tiếc bởi vì tôi cũng chỉ như các vị mà thôi.



– Vậy, nghe nói thành viên đến đây là fan hâm mộ tennis của Cố Trường Khanh, có phải là anh ấy cũng là người hâm mộ cô không? Có một phóng viên hỏi.




Cố Trường Khanh cười cười:



– Cô thật khéo nói đùa, đương nhiên không phải.



Phóng viên cũng cười:



– Cố tiểu thư, không phải cô sợ bạn trai đọc tin tức chúng tôi viết rồi ghen nên mới không tiết lộ chứ?



Nghe lời cô ta nói, nụ cười của Cố Trường Khanh cứng lại, ngẩng đầu lên, đang định trả lời thì lại thấy xe của Phùng Tước đỗ cách đó không xa. Phùng Tước mặc áo khoác màu đen, dựa vào cửa xe, chẳng biết đến đây từ bao giờ. Anh nhìn cô, ánh mắt xuyên qua đám người, xuyên thấu đến tận đáy lòng cô.



Mấy ngày không gặp, dường như anh tiều tụy đi nhiều. Áo khoác đen khoác trên người, góc áo khẽ bay bay trong gió.



Dường như cô thấy anh đang cười, nụ cười vẫn dịu dàng như ngày thường.



Một khắc này, Cố Trường Khanh thực sự rất muốn tiến lên rồi nói với anh, tất cả không phải là lời thật lòng của cô, cô rất muốn bên anh đến mãi mãi.



Nhưng có quá nhiều sự thật, quá nhiều băn khoăn tựa như đôi bàn tay vô tình kéo cô lại khiến cô không thể bước lên nửa bước.



Bên cạnh, Hoàng Thao thấy sắc mặt cô khác thường, nhìn theo ánh mắt của cô thì lập tức nhìn thấy Phùng Tước.



Sắc mặt Hoàng Thao trầm xuống, cúi đầu.



Bên cạnh, ánh mắt Cố Trường Khanh vẫn nhìn về phía Phùng Tước, cô thấy anh xoay người bước ra cửa xe sau.



Đồng thời, phóng viên kia đang thúc giục cô:



– Cố tiểu thư, cô còn chưa trả lời tôi, có phải là sợ bạn trai ghen không?



Cố Trường Khanh thu tầm mắt lại, sau đó cao giọng, cô cười nói:



– Bạn trai, tôi làm gì có bạn trai, cô lại đùa rồi.



Nói xong cô lại không nhịn được nhìn về phía Phùng Tước, đã thấy người anh hơi cứng đờ.



Tim Cố Trường Khanh đau đớn, nặng nề.



Các phóng viên rất bất ngờ, ai chẳng biết bạn trai của Cố tiểu thư là con quan, cô nói như vậy liệu có phải là tình cảm hai người gặp trục trặc gì không?



Đây cũng là tin tức lớn đó!




Các phóng viên hưng phấn, đều giơ máy ghi âm lên, có người hỏi:



– Cố tiểu thư, cô đừng phủ nhận, mọi người đều biết bạn trai cô là con nhà quyền quý đó!



Cố Trường Khanh tiếp tục cao giọng, cô mỉm cười cho dù nụ cười thật chẳng tự nhiên.



– Tôi biết mọi người nhắc đến ai…



Lúc này, Phùng Tước xoay người lại, Cố Trường Khanh nhìn thấy trong tay anh là một bó hoa bách hợp lớn.



Từng bông hoa trắng như tuyết, nõn nà, cô dường như có thể ngửi thấy mùi thơm ngát của nó.



Nụ cười của Cố Trường Khanh dần biến mất, cô nhìn anh, cô có thể cảm nhận được sự đau đớn trong ánh mắt anh, sắc mặt anh tái nhợt như hoa kia vậy.



– Tôi biết mọi người nhắc đến ai, nhưng mọi người hiểu lầm rồi.



Cố Trường Khanh nhìn Phùng Tước lớn tiếng nói:



– Ngay từ đầu chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường, ngoài đó ra thì không có quan hệ gì khác. Tôi nghĩ cả đời này cũng chẳng có gì thay đổi cả.



Cô muốn để cho tất cả mọi người biết, bọn họ không hề có quan hệ gì, như vậy người khác sẽ không liên hệ chuyện của cô đến anh nữa.



Nếu nói chia tay thì đám người kia lại tò mò rằng rốt cuộc là ai bỏ ai? Sẽ lại có đủ lời nói gây áp lực đến anh. Không bằng trực tiếp phủ nhận quan hệ của bọn họ.



Như vậy về sau cô và anh chính là hai người không liên quan, mặc kệ là cô hay gia đình cô xảy ra chuyện gì cũng chẳng liên lụy gì đến anh cả.



Các phóng viên nhìn nhau, kinh ngạc không thôi, lại có người hỏi:



– Nói vậy là Cố tiểu thư phủ nhận quan hệ của hai người sao? Nghe nói cô còn tham gia tiệc sinh nhật người nhà đối phương mà.



Cố Trường Khanh miễn cưỡng cười cười, nụ cười lập tức biến mất:



– Bạn bè bình thường chẳng lẽ không thể đến dự sinh nhật người nhà nhau sao? Mọi người quá nhạy cảm rồi, về sau đừng bao giờ liên hệ hai chúng tôi với nhau nữa!



Khóe mắt quét đến bó hoa bách hợp trong tay Phùng Tước rơi xuống đất. Anh xoay người lên xe, sau đó nhanh chóng lái xe rời đi, bánh xe nghiến lên bó hoa trắng muốt mà nát bấy.



Từng mảnh vụn ấy cũng như tim cô.



Thoát khỏi đám phóng viên dây dưa, Cố Trường Khanh và Hoàng Thao đi vào bãi đỗ xe. Hoàng Thao kéo cô đi về phía xe mình.




Cố Trường Khanh giãy khỏi tay anh nói:



– Tôi có xe!



Nói rồi xoay người đi.



Vừa đi được hai bước, tay lại bị anh giữ chặt lại, Cố Trường Khanh quay đầu lại đã thấy sắc mặt anh thật âm trầm, anh lạnh lùng nói:



– Tôi biết em có xe nhưng em nên soi gương đi, nhìn bộ dạng em bây giờ, em lái xe, hại mình là chuyện nhỏ nhưng đừng để hại đến người khác!



Cố Trường Khanh cũng ý thức được tình trạng của mình không tốt, không giãy dụa gì thêm, lên xe anh.



Hoàng Thao chạy xe ra ngoài, Cố Trường Khanh nhìn ra cửa sổ, im lặng không nói. Hoàng Thao cũng làm mặt lạnh. Một thời gian rất dài sau đó hai người đều không nói gì.



Cũng không biết qua bao lâu Hoàng Thao bỗng nhiên nhẹ giọng nói:



– Tuy rằng sớm biết hai người không thích hợp, sẽ không bền lâu nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.



Cố Trường Khanh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ không đáp. Đang lúc Hoàng Thao nghĩ cô không nghe thấy thì bỗng lại nghe cô nói:




– Đây là lần đầu tiên anh ấy tặng hoa cho tôi!



– Lần đầu tiên sao? Phùng Tước đúng là không biết lãng mạn, nhưng xem ra…



Hoàng Thao mỉm cười nhưng lập tức cảm thấy lúc này cười là không hay, vội ngừng lại.



– Anh ấy cảm thấy tặng hoa là thứ trò chơi của người nước ngoài, cho dù là ngày Thất tịch cũng không tặng hoa.



Hoàng Thao nhìn cô một cái, lại nói:



– Tiểu tử này đúng là cổ hủ ghê gớm…



– Thất tịch năm ngoái, anh ấy tặng tôi dây đồng tâm do anh ấy tự đan, nghe nói anh ấy học theo em họ mất một buổi tối.



Cố Trường Khanh nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếp tục thì thào.



Lúc này Hoàng Thao mới ý thức được, căn bản cô không phải đang nói chuyện chuyện với anh mà là đang nhớ về quá khứ. ( Sao bạn Hoàng Thao bị tẽn tò mà mình cứ vui thế này :))))))



Cảm thấy không thú vị, anh lấy khăn giấy ra đưa cho cô.



Cố Trường Khanh bị động tác này của anh làm cho bất ngờ, quay đầu nhìn anh:



– Làm gì thế?



Hoàng Thao nhìn phía trước:



– Muốn khóc thì khóc đi, đừng nhẫn nhịn!



Cố Trường Khanh ném giấy ra trước.



– Phụ nữ ấy mà, lúc nên khóc thì khóc, nên cười thì cười, phụ nữ mà cứ kiên cường như thế thì đàn ông lấy đâu ra đất dụng võ.



Hoàng Thao nửa đùa nửa thật.



Cố Trường Khanh không lên tiếng.



Khóc? Người có thể làm cho cô yên tâm mà khóc đã chẳng còn, nếu khóc mà phải tự mình lau thì chẳng thà đừng khóc.



***



Đêm đó, Jason nói với Hoàng Thao:



– Đại thiếu, đúng như anh dự doán, Cố tiểu thư và Phùng Tước quả nhiên đã chia tay.



Hoàng Thao dựa người vào sofa, cầm một ly Whisky:



– Gia đình Phùng Tước như vậy, bản thân anh ta lại là người nguyên tắc, nhất định không thể bền lâu với Trường Khanh. Nhưng lúc trước thấy tình cảm bọn họ tốt như vậy, thiếu chút nữa tôi đã nghi ngờ sự phán đoán của mình. Nhưng cũng may, sự chờ đợi của tôi không phải là uổng phí.



Jason cười nói:



– Thời gian này đại thiếu biểu hiện tốt như vậy, không bằng nhân cơ hội chen vào, nhất định có thể nắm giữ phương tâm của Cố tiểu thư!



Hoàng Thao lắc đầu:



– Cách này áp dụng với người khác còn tạm nhưng với Cố Trường Khanh thì phải tuyệt đối kiên nhẫn và gấp đôi tâm sức.



Anh nhìn ly rượu trong tay, mỉm cười:



– Nhưng điều Hoàng Thao tôi muốn, chưa bao giờ là không chiếm được, người con gái có thể vì người trong lòng mà không tiếc tính mạng, tôi cũng muốn.