Thiên Kim Trở Về

Chương 132: Đẹp hơn đá quý




Arce cầm điện thoại nằm ở ngoài ban công, gió đêm thổi lên mái tóc của anh, anh nhìn về phương xa, ánh mắt vô cùng dịu dàng.



– Johnny, giờ anh đang có chút chuyện, chờ thêm thời gian nữa thì sẽ đến thăm em. Em ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ, giữ gìn sức khỏe. Có lẽ… không lâu nữa có thể phẫu thuật tim được rồi!



Giọng nói yếu ớt trong điện thoại lộ ra chút vui mừng:



– Anh, chẳng lẽ có thể tìm được trái tim phù hợp sao?



Arce chớp mắt, mỉm cười:



– Anh đã nhờ người đến Trung Quốc tìm, cơ hội sẽ lớn hơn, tiền phẫu thuật anh cũng đã dành dụm được rồi.



Arce hơi dừng một chút rồi nói tiếp:



– Johnny, nhất định em sẽ không sao đâu.



Bên kia im lặng hồi lâu rồi mới nói:



– Anh, cảm ơn anh.



– Đồ ngốc, em là em trai của anh, trên đời này, nếu anh mặc kệ em thì ai sẽ quan tâm em. Đổi lại là em, chẳng lẽ em sẽ mặc kệ anh?



– Không, em nhất định sẽ cố gắng hết sức mình!



Giọng nói bên kia lại có chút kích động.



Arce vội nói:



– Đừng kích động, anh tin em, được rồi không nói nữa, muộn rồi em đi ngủ đi, đừng làm tăng áp lực cho tim.



– Vâng, anh, em nhớ anh.



– Anh nhất định sẽ mau chóng đến thăm em. Arce cười nói,



Nói chuyện xong, Arce quay về phòng tắm rửa, làn nước ấm áp lượn lờ theo cơ thể trắng nõn của anh như một bàn tay khẽ mơn man trên cơ thể.



Có dịu dàng tinh tế cũng có mạnh bạo thô lỗ.



Bên tai như nghe được đủ loại giọng nói.



Có tiếng rên rỉ cũng có những tiếng cười dâm đãng.



“Arce, cậu thực sự quá tuyệt vời, lúc chồng tôi còn trẻ cũng không được mạnh mẽ như cậu đâu…”



“Arce, cậu đúng là còn mê hồn hơn phụ nữ, 1000$ này tôi cho cậu, lần sau sẽ đến tìm cậu!”



“Arce…”



“Arce…”



Arce che mặt, ngẩng đầu để cho nước phun thẳng vào người, cơ bắp căng lên.



Bên kia, Phùng Tước cũng đang thích ứng với cuộc sống ở đại học Princeton, ngày nào cũng bận rộn thích ứng với hoàn cảnh sống, vội vàng làm quen với bạn mới, vội vàng học hành và tham gia các hoạt động trong trường học.



Sự bận rộn này chính là điều anh cần. Rất nhiều chuyện chồng chất chiếm lấy thời gian của anh, chiếm lấy suy nghĩ của anh để anh không rảnh rỗi nghĩ lung tung.





Nhưng một khi dừng lại, trong đầu sẽ luôn hiện ra gương mặt của cô, lúc cô mỉm cười, lúc cô tức giận, lúc cô đánh nhau còn có cả vẻ lạnh lùng của cô nữa.



Đủ những đoạn đối thoại của hai người khiến anh không thể an ổn, không dưới một lần anh muốn gọi điện cho cô, không nói gì cả, anh chỉ muốn biết cô sống có tốt không, chỉ muốn nghe giọng nói của cô nhưng mỗi lần nhìn di động, nhìn vào số điện thoại của cô thì lại không thể ấn tiếp được.



“Em sẽ không thích anh…”



Những lời này không ngừng lặp đi lặp lại trong tâm tưởng.



Mình gọi qua để làm gì? Đánh chết không buông sao?



Cuối cùng, sẽ là cảnh buồn bực ném di động qua một bên nhưng vẫn lăn qua lộn lại, miên man suy nghĩ đến khuya mới có thể ngủ,



Hôm nay, lúc ở ký túc xá, anh nghe được hai người bạn đang nói chuyện với nhau, ban đầu anh không để ý nhưng một danh từ bọn họ nhắc tới lại hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của anh.



– Em gái mình học ở trường Florence, cuối tuần này câu lạc bộ tennis của nó sẽ qua trường Thomas Aston Blakelock thi đấu giao hữu, nó bắt mình phải đi xem để cổ vũ cho nó. Cậu có hứng thú làm cổ động viên cho em gái mình không.



Phùng Tước không tự chủ được đi tới hỏi:




– Trường trung học Thomas Aston Blakelock?



Người kia là người da trắng, tóc xoăn tự nhiên màu nâu nâu. Anh quay lại nhìn Phùng Tước cười nói:



– Fung, cậu muốn đi sao? Có thời gian thì đi cùng đi!



Phùng Tước trầm ngâm một hồi rồi gật đầu:



– Mình sẽ đi.



Thi đấu tennis? Cô từng nói cô có tham gia câu lạc bộ tennis…



Có lẽ buổi tối hôm đó đã cho Arce bài học lớn, hai hôm sau Arce không dám động thủ động cước gì với Cố Trường Khanh nhưng chỉ cần có thời gian, có cơ hội là sẽ dính lên người Cố Trường Khanh, nói chuyện với cô, hoặc là thì thầm to nhỏ hoặc là ám chỉ linh tinh, lặng lẽ thi triển hành động câu dẫn.



Biểu hiện của Cố Trường Khanh như một cô nàng chưa rành thế sự, cũng có chút phản ứng, ngượng ngùng, thẹn thùng lại như có chút vui vẻ nhưng mỗi khi Arce nghĩ là đã có chút tiến triển hoặc định tiến thêm một bước thì lại luôn xảy ra chuyện.



Tỷ như lúc anh muốn nắm chặt tay cô thì tay cô bỗng nhiên rời qua chỗ khác, có lần tay cô còn cầm vợt tennis, tay vung lên đập luôn vào trán Arce khiến anh ta hoa cả mắt. Ngay lúc anh ta nghĩ cô cố ý thì cô lại tỏ vẻ vô tội nói xin lỗi:



– Xin lỗi, xin lỗi, em không cố ý, em không biết anh lại đến gần! Để em xem cho anh…



Cô vươn qua, để anh ngồi xuống, xem miệng vết thương cho anh ta.



Cô cúi người, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vén tóc trên trán Arce lên, hơi thở nhẹ nhàng phun lên làn da của anh ta:



– Trời ơi, thật sự rất xin lỗi anh, xin lỗi anh.



Giọng nói của cô đầy sự áy náy:



– Anh chờ một chút.



Nói xong cô quay đi chạy đến chỗ balo của mình, cầm cái gì đó đến.



– Tránh bị nhiễm trùng, dán urgo đi.



Cô đứng trước anh ta, cúi đầu, cẩn thận xé urgo rồi nhẹ nhàng dán cho anh ta, ngón tay chạm vào làn da, thoáng lạnh lẽo, cảm giác rất nhẹ nhàng.




– Có đau không? Cô cúi đầu hỏi Arce.



– Không sao, chỉ là vết thương nhẹ thôi. Arce ngẩng đầu nhìn cô cười.



Cô cũng cười, hai mắt trong veo, vẻ mặt như con thú con thật đáng yêu.



Sau đó, cô dần ngừng cười nhìn vào mắt Arce thật lâu, lâu đến độ Arce thậm chí còn nhìn được bóng dáng của mình trong mắt cô. Cô bỗng nhiên nhẹ nhàng nói:



– Arce, mắt anh đẹp quá… như một viên pha lê… không, giống như đá quý … cũng không đúng.



Cô lắc đầu, cau mày nghĩ một hồi:



– Là đẹp hơn cả đá quý.



Cô cười cười rồi tránh đi.



Arce nhìn theo bóng dáng cô, lòng run lên.



Đêm đó, lúc tắm, Arce tự nhìn mình trong gương.



Trong gương ánh lên khuôn mặt hoàn mỹ đến yêu dị của anh ta, anh ta ghé sát vào, nhìn hai mắt mình:



– Còn đẹp hơn đá quý sao?



Anh cười cười, khó có cô gái nào ca ngợi anh mà không phải vì muốn được lên giường với anh…



Cô gái đơn thuần, thật tiếc…



Anh lắc đầu, có đôi khi, quá đơn giản cũng chính là sai lầm!



Anh ngẩng đầu lên, nhìn urgo trên trán, trên urgo còn có hình con mèo đang chống nạnh, trông rất ngây thơ đáng yêu, Arce không nhịn được lại bật cười.



Rất nhanh đã đến trận đấu với trường Florence.



Địa điểm thi đấu là ở trường trung học Thomas Aston Blakelock, trên sân đầu, ngoài học sinh trường Thomas Aston Blakelock và trường Florence thì còn không ít học sinh từ trường học khác đến xem.




Sau khi tuyển thủ của trường Florence đi vào sân, vẻ mặt ai nấy đều vênh váo tự đắc, bọn họ ngồi ở khu nghỉ ngơi của họ, lớn tiếng cười đùa như thể không coi đối thủ ra gì. Cũng khó trách bọn họ như vậy. Lần trước, trường Thomas Aston Blakelock thua rất thảm, bất kể là đơn nam, đơn nữ hay là đấu đôi nam nữ trường trường học Thomas Aston Blakelock đều thua, hơn nữa chênh lệch tỉ số rất cao. Cho nên đối phương hoàn toàn có lý do để không coi bọn họ ra gì.



Đợi đến khi tuyển thủ của trường trung học đi vào sân, khắp sân đều như bùng nổ, đám con gái hò hét chói tai, rất nhiệt liệt, đều là hướng về phía Arce.



Mọi người ngồi xuống khu nghỉ ngơi, Arce đi đến bên Cố Trường Khanh, hỏi cô:



– Có sợ không?



Cố Trường Khanh gật đầu:



– Có một chút, đây là lần đầu tiên em thi đấu.



Arce vỗ vỗ vai cô:



– Đừng lo lắng, em rất giỏi, em sẽ làm mọi người phải giật mình đó.



– Cảm ơn! Cố Trường Khanh cười nói.




– Anh đi lấy nước cho em.



Arce bước đi.



Arce vừa đi, Mike đi đến bên Cố Trường Khanh, nhỏ giọng nói:



– Helen, cậu đang hẹn hò với Arce?



Cố Trường Khanh nhìn Mike:



– Ai bảo thế? Không thể nào!



Mike không tin:



– Mình thấy gần đây hai người rất thân thiết, cậu phải cẩn thận đó, Catherine giờ đang theo dõi cậu rồi, cô ấy có vẻ không vui, Catherine đang muốn theo đuổi Arce!



Triệu Chân Chân ngồi bên nghe được thì nói:



– Sợ cái gì? Arce và Catherine chẳng có quan hệ gì cả, Arce thích đi với ai chẳng được, thích hẹn hò ai thì hẹn hò, cô ta quản được sao? Làm gì có ai bá đạo như vậy!



Cô đi đến bên Cố Trường Khanh, cổ vũ cô:



– Helen, cậu đừng sợ, muốn làm gì cũng được, mặc kệ cô ta!



Cố Trường Khanh cười cười:



– Xem hai người nói gì kìa, mình và Arce thực sự không có gì cả.



Triệu Chân Chân nhăn mày, dùng tiếng Trung:



– Chẳng lẽ cậu không thích anh ấy, anh ấy có dòng máu Trung Hoa, không phải cả người lông lá gì cả, lại xinh đẹp như thế, sao cậu không thích! Hơn nữa mình thấy hai người ở chung rất vui mà.



Cố Trường Khanh cười nói:



– Lạ nhỉ, chẳng lẽ mình phải thích anh ấy sao? Sao không thấy cậu thích anh ấy! Hơn nữa anh ấy tuấn tú như vậy, đương nhiên là mình thích nhìn ngắm nhưng không có nghĩa là phải thích anh ấy.



Triệu Chân Chân rất nghi ngờ, còn định nói thêm gì đó thì Cố Trường Khanh cười cắt lời:



– Không nói cái này nữa, mình đi khởi động đây.



Nói xong cầm vợt đi ra sân.



Cô phải từ từ tiếp cận, giành được sự tin tưởng của Arce rồi mới có thể thực hiện kế hoạch của mình, cũng không thể để anh ta cảm thấy mình dễ mắc câu được! Mặc kệ là thật hay giả, người thích trước nhất định sẽ rất bị động!



Bốn năm, suốt bốn năm.



Vì Arce, cô phải chịu đau khổ suốt bốn năm, những chi tiết trong 4 năm ấy thậm chí cô còn không dám nhớ lại, bởi vì mỗi lần nhớ lại sẽ khiến cô cảm thấy cả người lạnh toát, đau khổ không thể chịu nổi.



Bốn năm này, bất luận thế nào cô cũng phải trả lại cho anh ta! Tuyệt đối không nhân từ, nương tay!



Mà bên kia, Phùng Tước và các bạn học lái xe đến trường Thomas Aston Blakelock, mấy người đậu xe rồi đi về phía sân tennis, ngồi trên khán đài.