Thiên Kim Trả Thù

Chương 54:Ý Định Trừ Khử




Nói xong cô kéo Emma rời khỏi bệnh viện. Hai mẹ con Sở Nguyệt nhìn theo hai người với ánh mắt ghen ghét, không ưa chút nào. Sở Nguyệt cảm thấy lo sợ tới tột cùng, nếu chuyện sảy thai bị lộ thì sao đây, lỡ anh không thể quên được cô mà hủy hôn thì sao đây? Ả có nhiều lo lắng, khóc lóc van xin mẹ mình giúp đỡ.

"Con không thể sống nếu cô ta còn ở đây, con không muốn cô ta lởn vởn quanh con và anh ấy, con sợ lắm mẹ à…"

Thấy đứa con gái nhỏ bé của mình khóc chết lặng, bà không nỡ nhìn Sở Nguyệt như thế. Dù sao Sở Nguyệt cũng là con gái của Dịch Thần, bà ta không thể cứ đứng trơ mắt nhìn người tình của con bị cướp mất.

"Được rồi đừng lo mẹ sẽ giải quyết vụ này"



Hôm sau, Sở Nguyệt được ra viện. Trở về Moonlight House, Sở Nguyệt cố tỏ ra buồn rầu vì mất con để thu hút sự chú ý của anh nhưng anh chẳng thèm để ý dù chỉ là một ánh nhìn. Lâm lão gia và vợ ông coi Sở Nguyệt cứ như con dâu, đối xử với ả nhẹ nhàng tình cảm.

"Hạo Thiên, con qua đây dìu Sở Nguyệt lên phòng đi" - mẹ anh nhỏ nhẹ gọi anh.

Anh vờ như không nghe thấy, cho hai tay vào túi quần rồi bước qua.

"Hạo Thiên, con có nghe mẹ nói gì không hả?"

Thấy anh vẫn không phản ứng gì, ba anh bắt đầu cau mày, mẹ anh thì thở dài, quản gia Lưu và dì Cố thì không dám hé răng nói một câu. Sở Nguyệt bỗng dưng nắm lấy tay Lâm phu nhân.

"Không sao ạ, con có thể tự lên phòng được"

"Hay để bác dìu con lên"

"Mẹ không cần phải làm thế, muốn thì con sẽ dìu cô ấy" - anh đột nhiên đi tới.

Thấy phản ứng tức thời của anh, ba mẹ anh cũng nhẹ lòng hẳn. Hai người họ vào phòng trước, còn anh thì dìu Sở Nguyệt lên phòng. Sở Nguyệt lần đầu thấy anh dịu dàng với mình nên cảm thấy rất hạnh phúc.

Khi vừa lên lầu anh nhanh chóng thả tay ra lạnh lùng nói:

"Được rồi đó, cô tự về phòng đi"

Anh dửng dưng bước về phòng mặc kệ Sở Nguyệt đang đứng ngơ ra ở đầu hành lang. Ả theo anh về phòng, không chịu về phòng riêng mà một mực muốn ở phòng anh.

"Còn muốn tôi đưa cô tới tận giường sao?"

"Nếu có thể… em cũng mong muốn được như thế"

Sở Nguyệt tiến tới choàng hai tay qua cổ anh khẽ nhướn người lên một chút. Anh không có phản ứng lại nhìn ả chằm chằm.

Sở Nguyệt bị vẻ đẹp của anh làm cho mê mẩn, không có cách nào chối từ sức hút từ người đàn ông đó. Ả kiễng chân lên dùng tay ôm chặt lấy cổ anh đưa môi về phía môi của anh. Anh không đẩy ra cũng không ôm lấy cứ đứng yên như trời chồng. Khi môi chạm môi, Sở Nguyệt thì đang say đắm trong nụ hôn ấy còn anh bất giác giật mình đẩy ả một cái thật mạnh. Lúc này anh mới tỉnh ngộ, lấy tay lau môi.

"Không giống tí nào"

Dường như anh đang thử mùi vị khi hôn một người phụ nữ khác không phải cô. Nhìn Sở Nguyệt anh lại tự trách bản thân sao đêm hôm đó có thể nhầm ả thành cô được chứ. Chết tiệt! Nếu thời gian quay lại có lẽ anh cũng không thể thoát nổi tác dụng của aphrodisiacs.

"Anh có cần phũ phàng như thế với em không? Dù gì chúng ta cũng sắp kết hôn"

"Đủ rồi, cô ra ngoài đi tôi cần nghỉ ngơi"

Tối hôm ấy…, cô đang đi bộ trên đường về nhà. Đến lúc đèn đỏ cô chuẩn bị sang đường thì đột nhiên một có một chiếc xe máy từ xa bật đèn sáng chói lóa lao về phía cô với tốc độ rất nhanh. Tưởng là đã bị đâm tới nơi nhưng đột nhiên có một cánh tay kéo cô lại giúp cô thoát khỏi nguy hiểm.

Chiếc xe máy ấy phi quá nhanh nên không nhìn rõ người lái, mặc dù không thấy mặt nhưng thấy hành động cuống cuồng quay đầu lại nhìn của hắn thật đáng nghi. Cô thất thần nằm trong vòng tay của người đó, thật ấm áp.

"Cô không sao chứ?"

"Giám đốc Dương, thì ra là anh đã cứu tôi"

Thành Vũ lấy tay gõ nhẹ vào trán cô.

"Nếu tôi không tới kịp thì có lẽ cô đã phải nằm trong viện rồi"

Cô nhìn Thành Vũ mỉm cười, cũng cảm thấy bản thân may mắn. Thành Vũ cứu cô là do phản ứng ngẫu nhiên hay là…

"Vào nhà tôi đi, tôi có cái này muốn đưa cô xem"

Cô theo Thành Vũ vào nhà, đúng là nhà của một người giàu có mặc dù nhà cô ngay đối diện nhưng căn nhà này khang trang hơn nhiều. Cô nhìn tới nhìn lui thấy thật mê mẩn tuy có thể nó chỉ là một góc trong Moonlight House nhưng lại thật lộng lẫy không kém.

"Ngồi xuống đây đi"

Trời bắt đầu trở lạnh, đi ngoài đường vào buổi tối giờ này rất lạnh nhưng khi bước vào nhà của Thành Vũ cô cảm giác thật dễ chịu đâu đó còn thoang thoảng mùi hương hoa, thật thoải mái.

Cô ngồi xuống tấm thảm nhung mềm mại được trải dưới đất và trước đó là một chiếc bàn bày đầy đồ đạc nhưng lại được sắp xếp gọn gàng. Thành Vũ cởi áo khoác lấy chiếc laptop trên kệ. Lần đầu tiên cô thấy Thành Vũ trong bộ sơ mi trắng, nó làm lộ ra đôi chân thon dài của Thành Vũ.

Thành Vũ chủ động tới ngồi sát bên cạnh cô khiến cô có phần ngại ngùng. Laptop mở ra và trên đó là một đoạn video. Thành Vũ chỉ vào một bóng người mặc đồ nhân viên KFM và nói:

"Tôi đã kiểm tra các camera khác và thấy người đàn ông này rất khả nghi, anh ta lượn lờ ở phòng giám sát và rất có thể chính là kẻ đã lấy cắp đoạn video ở cầu thang thoát hiểm"

Cô thở dài nhìn Thành Vũ.

"Tôi nghĩ chẳng cần phải tìm đoạn video đó làm gì cả. Việc tôi không làm thì tôi không sợ"

"Ai cũng biết điều đó nhưng cô nên nhớ họ có thể dùng chuyện này mà nhạo báng danh dự của cô"

Đột nhiên cô không tìm thấy chìa khóa để mở cửa nhà nên cuống cuồng cả lên cũng không để ý nhiều tới chuyện cái video. Cô tính chạy đi tìm nhưng bị Thành Vũ kéo lại.

"Ngoài đó lạnh lắm để tôi đi tìm hộ cô"

"Nhưng…"

"Nhưng nhịn gì chứ, ở yên đây tôi sẽ đi tìm cho cô"

Thành Vũ lấy áo khoác chạy ra ngoài, vội vã đến mức quên mang theo chiếc kính mà thường ngày hay đeo. Cô nhấc nó lên đeo thử thì đột ngột choáng váng ngã xuống.

Mười phút, mười lăm phút vẫn chưa thấy Thành Vũ về. Cô buồn ngủ nhưng vẫn cố mở mắt thật to. Khoảng nửa tiếng sau cô không chịu được nữa ngủ gục trên bàn cũng là lúc Thành Vũ về.

"Tôi tìm được rồi…"

Thành Vũ chạy vào thì thấy cô đang ngủ rất say. Chắc do ban ngày phải làm việc mệt mỏi quá. Thành Vũ nhẹ nhàng đặt chìa khóa xuống bàn ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô. Dường như càng nhìn càng khiến người siêu lòng. Thành Vũ lấy tay vuốt vài sợi tóc đang che mắt của cô rồi khẽ bế cô lên.

Thành Vũ bế cô vào phòng ngủ của mình đặt cô nằm xuống đắp chăn cho cô. Nếu đánh thức cô dậy có lẽ sẽ phá đi giấc ngủ của cô, thay vì đưa cô về nhà Thành Vũ để cô ngủ ngay tại nhà mình dù sao cũng tiện hơn rất nhiều.

Đây là lần đầu tiên có phụ nữ ngủ lại nhà giám đốc Dương.