Trong khoảng thời gian Tiểu Y đang làm dịu Húc Dương thì Văn Văn cùng Tiểu Việt đứng ngoài. Nghe tiếng rên thất thanh của Tiểu Y khiến tim cô như muốn tan ra, cô không đứng nổi nữa, chân cô bị tê rồi, cô ngồi sụp xuống, lấy tay che miệng lại mà khóc để không to tiếng.
-Trịnh Tiểu thư, sàn nhà lạnh lắm đấy! Hãy đến phòng khác chờ hai người họ đi ạ!
-Không... tôi không đi đâu cả...
-Thứ lỗi cho tôi.
Tiểu Việt động lòng, anh bế Văn Văn lên. Cô bất ngờ, yêu cầu anh thả mình xuống. Vờ như không nghe thấy, anh đưa cô sang phòng bên cạnh, đặt cô nhẹ nhàng xuống ghế, lấy chiếc khăn tay của mình cho cô lau nước mắt.
-Cô vì Hàn Tiểu thư mà khóc đến sưng mắt rồi.
-Tiểu Y là bạn thuở ấu của tôi, hai đứa như hình với bóng, cô ấy đang bị tên họ Lý kia làm nhục... tôi trơ mắt ra à?
-Cô ấy đã thành công thu phục trái tim của chủ nhân mình...
-Không tự hào đâu! Mà... giới thiệu về anh chút đi.
Văn Văn lau nước mắt, chuyển chủ đề nói chuyện với Tiểu Việt. Cô không muốn nói thêm về chuyện xấu hổ này...
-Cứ gọi tôi là Tiểu Việt...
-Họ tên đầy đủ của anh cơ.
-Chắc cô không cần biết đâu.
Văn Văn nhận thấy được rằng anh không muốn tiết lộ về mình nên cũng không truy cứu nữa.
Cô đứng dậy:
-Tôi đi mua chút đồ, anh muốn đi luôn không?
-Để tôi chở cô đi!
Tiểu Việt nhanh chóng đứng dậy, mở cửa cho cô bước ra rồi cùng nhau đi ra khỏi quán bar này.
Tiểu Y trong phòng kia chợt tỉnh giấc, Húc Dương bên cạnh vẫn đang say giấc. Cũng phải, anh đã uống cả hàng tá chai rượu trên bàn, chuyến này chắc anh đã sút mất mấy ký rồi!
Cô nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay của anh, đi xuống lượm đồ mặc lại chỉnh chu, rồi lay anh dậy.
Húc Dương tỉnh dậy như thành một con người khác, anh không nói không rằng bỏ đi ngay lập tức. Tiểu Y bị bỏ lại, cô cũng không oán trách, cô vừa đổ thêm dầu vào lửa...
Húc Dương bước ra khỏi quán cùng lúc Tiểu Việt và Văn Văn cũng đi mua đồ trở về.
Thấy anh, Văn Văn lao ra khỏi xe, đứng chặn đường đi của anh:
-Nhà họ Lý kia, sao cứ phải tổn thương bạn tôi thế hả?
-Cô là ai?
-Không cần biết! Tiểu Y đâu?
-Trên phòng.
Văn Văn tức mà không thể làm gì. Cô đẩy Húc Dương sang một bên rồi đi vào. Húc Dương không hiểu, anh liên quan gì đến cô?
-Đó là ai vậy Việt?
-Tiểu thư nhà họ Văn ạ! Là bạn thân nhất của thư ký Hàn.
Húc Dương bước đi trong sự khinh bỉ: “Chẳng đụng đến cô là may rồi, còn dám chọc tức tôi..”
- Về tập đoàn.
Và thế là Húc Dương bỏ lại Tiểu Y ở chốn xa lạ ấy. Cô bất giác mà rơi lệ. Đã giúp anh và rồi nhận lại cái gì? Sự bỏ rơi? Có lẽ...
-Tiểu Y... Không sao chứ?
-Uhmm, tao không sao nhưng anh ấy bỏ đi mà không có một lời như vậy... bỗng tao có cảm giác... tim thắt lại...
-Thôi đồ rôi tao đưa mày đi khỏi đây.
Văn Văn đưa túi đồ cho Tiểu Y, không quên dặn sức cô đang yếu đừng uống thuốc tránh thai.
Sau đó, Văn Văn lái xe đưa Tiểu Y đến một khi vườn nhỏ ở ngoại ô Bắc Kinh, bây giờ là chiều tà, không khí lại yên tĩnh, hai cô gái ngồi trên chiếc xích đu, kể lại những câu chuyện trong quá khứ...
Nào là lần đầu tiên gặp gỡ, đến trường nhập học, crush anh chàng nào đó, trốn học, bị ốm, thi đỗ đại học...
-Tao ước thời gian hãy ngừng trôi!
-Đừng buồn nữa, chắc chắn mày sẽ vực dậy được Hàn thị!
-Tao mong thế! Tao vừa muốn thừoi gian ngừng trôi cũng muốn thời gian trôi nhanh...
Tiểu Y ngả đầu lên vai Văn Văn, cô muốn được dựa dẫm vào ai đó!
-Tao không muốn ở bên Húc Dương, tao sẽ yêu người đang ông hoàn mỹ ấy... như tao đã từng yêu tên họ Đoàn kia!
-Mày dễ rung động nhỉ?
-Uhm! Vậy... tao phải làm sao?
-Cứ thuận theo tự nhiên mà qua đi mày ah... - Văn Văn vòng tay, vỗ về Tiểu Y - Có tao đây mà! Tao sẽ là bạn cũng là gia đình cho mày dựa vào!
-Cảm ơn mày nhé, Văn Văn...
Hai người không nói gì nữa, cùng hướng mắt ngắm hoàng hôn.
Đã tối, Văn Văn lái xe chở Tiểu Y về biệt thự của Húc Dương, Tiểu Y khẽ nói:
-Mày là con bạn thân tuyệt vời!
Rồi bước xuống xe.
-Mày cũng vậy Tiểu Y!