Thời gian trôi nhanh thoăn thoắt, môn quân sự của tân sinh viên năm nhất cũng sắp kết thúc, Ninh Huy cùng câu lạc bộ nhiếp ảnh và câu lạc bộ Hán phục chuẩn bị tổ chức hoạt động hợp tác lấy đó để chiêu mộ thành viên. Ba câu lạc bộ này luôn là sở thích của thiểu số, người đăng ký mỗi năm không nhiều, vì thế hoạt động chiêu mộ lần này, các thành viên cốt cán của câu lạc bộ đều rất năng nổ.
Trên sân tập, các câu lạc bộ đang đang dựng địa điểm, chờ đợi tân sinh viên tới đăng ký điền thông tin.
Kiều Mộng Mộng xách mấy chai nước khoáng tới câu lạc bộ văn học, nhìn các bạn bận rộn, cô giơ túi ni lông trong tay lên: “Mọi người vất vả rồi, uống tí nước đi.”
“Cảm ơn Mộng Mộng.”
Ninh Huy nhận lấy nước khoáng chia cho mọi người rồi cười nói: “Tới thời gian kiểm chứng kết quả rồi.”
Mọi người hiểu ý của cậu ấy, không hẹn mà cùng bật cười.
Từng giây từng phút trôi qua, trên sân tập lần lượt xuất hiện rất nhiều tân sinh viên. Các tân sinh viên chớp đôi mắt trong veo hoang mang nhìn cái này rồi lại nhìn cái kia. Vẻ ngốc nghếch và khát khao là thứ chỉ có ở tân sinh viên, vì thế mọi người nhìn một cái đã có thể phân biệt được ai là tân sinh viên, ai là các đàn anh đàn chị đầy kinh nghiệm.
Câu lạc bộ lớn nhất của trường là hội sinh viên và hiệp hội tình nguyện viên, năm nào cũng có rất nhiều người tới đăng ký, năm nay cũng không ngoại lệ, trước hai câu lạc bộ chật ních tân sinh viên. Các cán sự của câu lạc bộ văn học nhìn họ, toát ra những giọt mồ hôi ngưỡng mộ.
“Xem ra không có tác dụng rồi!” Có người cảm thán nói.
“Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên đi.” Ninh Huy uống một ngụm nước khoáng: “Chúng ta cần người yêu văn học thật sự.”
Kiều Mộng Mộng cười một cái: “Đàn anh Ninh sáng suốt ghê.”
“Ha ha ha!”
Mọi người chuyện trò vui vẻ, sự buồn bã trước đó cũng tan biến.
“Chị Mộng Mộng!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Kiều Mộng Mộng quay đầu nhìn sang. Mộ Từ Tâm mặc chiếc váy ngắn màu trắng tinh đang vẫy tay với cô: “Chị Mộng Mộng! Em ở đây!”
Kiều Mộng Mộng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng.
Mộ Từ Tâm kích động giẫm giày cao gót chạy tới, khi nhìn thấy mấy chữ câu lạc bộ văn học thì bừng tỉnh: “Chị là thành viên câu lạc bộ văn học ạ?”
Cô ấy ngó trái ngó phải, thắc mắc nói: “Sao chẳng có tân sinh viên thế?”
Ninh Huy nhún vai cười: “Sở thích thiểu số đều thế hết.”
Mộ Từ Tâm bị thu hút bởi hoạt động mới trên poster tuyên truyền, cô ấy đọc rất nghiêm túc.
“Uầy! Chị ơi, các chị định quay phim ạ? Thế thì ngầu quá!”
“Chỉ là tiểu phẩm thôi.” Kiều Mộng Mộng cười: “Nhưng mà hình như chẳng có ai có hứng thú cả.”
“Không, không đâu! Em có hứng thú nè!” Mộ Từ Tâm kích động kéo tay cô: “Chị ơi, em nói chị nghe, em có ước mơ làm diễn viên từ nhỏ đấy, em thích diễn phim lắm!”
Nghĩ tới cái gì đó, cô ấy lại cúi đầu xuống: “Nhưng mà anh trai em không cho em vào giới giải trí, nếu không thì em đã đi thử từ lâu rồi. Hoạt động này của câu lạc bộ văn học chính là được tạo ra cho những người có ước mơ trong lòng như chúng em, đỉnh quá đi!”
Mộ Từ Tâm thốt lên lời khen ngợi, còn khen tất cả các thành viên của câu lạc bộ văn học một lượt. Sự nhiệt tình sôi sục ấy khiến cả sạp đều phấn chấn lên.
Kiều Mộng Mộng nghĩ cô ấy đúng là một mặt trời nhỏ, luôn có năng lượng tỏa ra không hết.
“Chị, chị đợi em, em đi gọi bạn.”
Mộ Từ Tâm xách vạt váy lên hấp tấp chạy ra, chốc chốc còn quay đầu nhìn họ cười nói: “Đợi em đấy!”
Ninh Huy phì cười nhìn về phía Kiều Mộng Mộng: “Cậu tìm đâu ra bảo bối này thế?”
“Nhặt trên đường đấy.” Nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp mặt với Mộ Từ Tâm, khóe môi cô lại lặng lẽ giương lên: “Đáng yêu lắm.”
“Là cực kỳ đáng yêu.” Ninh Huy nhìn bóng lưng trắng muốt ấy, ánh mắt hơi lóe sáng.
Chẳng mấy chốc, Mộ Từ Tâm kéo mười mấy người chị em đi tới, vừa đi vừa giới thiệu hoạt động với mọi người, làm hoạt động vốn chỉ có mười phần ngay lập tức khuếch đại tới một trăm phần, chạm tới trái tim của các chị em.
“Tớ nhớ Mạnh Vũ thích viết tiểu thuyết đúng không? Câu lạc bộ văn học chắc chắn là nơi để cậu phát triển đấy, biết đâu tiểu thuyết của cậu còn được quay thành tiểu phẩm thì sao! Đúng rồi, Vương Hà, hoạt động mà câu lạc bộ văn học và câu lạc bộ nhiếp ảnh cùng hợp tác, cậu có thể đi…”
“Tâm Tâm, cậu nói thật chứ? Tốt thế này cơ à?”
“Đương nhiên rồi, tớ cũng muốn gia nhập câu lạc bộ văn học!”
Cô ấy kéo mấy người chị em đứng trước câu lạc bộ văn học, thoáng chốc đã khiến chiếc bàn vốn vắng tanh chật kín người.
Các đàn anh đàn chị của câu lạc bộ giới thiệu hoạt động cho các cô ấy, Ninh Huy thì im hơi lặng tiếng đứng sau Kiều Mộng Mộng, thầm thì nói: “Sức ảnh hưởng của đàn em mà cậu quen không hề nhỏ đâu.”
Kiều Mộng Mộng nhìn mười mấy người bạn cô ấy đưa tới, nghĩ bụng: Cô bé biết kết bạn thật, mới khai giảng chưa được bao lâu mà!
[Cuối cùng con khỉ đột này cũng biết làm việc phải trái rồi đấy.]
Giọng của hệ thống vang lên trong đầu.
Kiều Mộng Mộng xoa ấn đường: [Lần nào Tâm Tâm tới tìm tôi thì anh cũng khịa cô ấy cả, cô ấy làm gì anh à?]
[Không có, cảm xúc tuôn trào thôi.]
[Cứ làm như cô ấy là em gái ruột của anh vậy.]
Hệ thống: …
Mãi sau, hệ thống không còn đáp lại nữa, Kiều Mộng Mộng lại nhìn về phía Mộ Từ Tâm, cô ấy đã dẫn mọi người đăng ký tham gia câu lạc bộ văn học, thậm chí người vây quanh càng ngày càng nhiều.
Có lẽ con người đều có tâm lý đám đông, dù hoạt động có thú vị nhưng tân sinh viên thấy trước sạp không một bóng người thì có hứng thú cũng chẳng dám hỏi. Nào là thấy câu lạc bộ không hay, nào là nghĩ mình vào câu lạc bộ ít người thích sẽ không hòa nhập được, sợ bị chọc cười. Tóm lại là rất nhiều người có ước mơ nhưng ước mơ đều tan biến ngay ở bước đầu tiên.
Do sạp của câu lạc bộ văn học xếp kín người nên mấy người vốn không dám tới hỏi đều chạy qua, nghe các đàn anh đàn chị giới thiệu thì thi nhau có hứng thú, thành viên của câu lạc bộ nhiếp ảnh và câu lạc bộ Hán phục cũng tới giúp tuyên truyền, bầu không khí ngay lập tức rộn ràng cả lên.
Tới khi mọi chuyện kết thúc, Mộ Từ Tâm kéo Kiều Mộng Mộng tới nơi ít người đưa ra lời mời: “Chị Mộng Mộng, tối nay chị đi ăn với em, có được không ạ?”
Kiều Mộng Mộng hơi do dự nhưng Mộ Từ Tâm chẳng cho cô cơ hội, túm lấy cánh tay cô làm nũng: “Hôm nay em giúp chị chuyện lớn thế này, chị đừng nói không nể mặt em đấy chứ?”
“Em…”
[Đừng có đồng ý, chắc chắn là có ý xấu cho xem.] Hệ thống nhắc nhở cô.
“Được.”
Bây giờ Kiều Mộng Mộng không giống trước đây nữa, cô đã khác rồi, hệ thống không cho thì cô cứ đi.
Hệ thống nghiến răng nghiến lợi: …
Được.
**
Khi Kiều Mộng Mộng đứng ở cửa Minh Nhã Hiên, cô đã hối hận rồi.
Vì có một người đàn ông cao to đứng cạnh Mộ Từ Tâm, anh mặc đồ Tây phẳng phiu, quý phái sang trọng, đứng đó thôi mà cũng trở thành tiêu điểm của mọi người.
[Tôi đã nói con bé có ý đồ mà cô cứ không tin.] Hệ thống hừ một tiếng.
[Bây giờ tôi chạy có còn kịp không?] Kiều Mộng Mộng ỉu xìu nói.
Hệ thống ha một tiếng nói: [Muộn rồi.]
Ngay sau đó, Mộ Từ Tâm kéo Mộ Từ An phi tới, một tay túm cánh tay của cô, tay kia túm cánh tay anh mình, kéo hai người vào Minh Nhã Hiên.
Ánh mắt của Mộ Từ An rơi xuống người Kiều Mộng Mộng, anh mím môi định nói gì đó nhưng lại nuốt trở về.
Sau khi ba người vào phòng bao, Mộ Từ Tâm đẩy hai người lại với nhau rồi cười vẫy tay: “Em vào nhà vệ sinh một lát, anh chị cứ nói chuyện thoải mái đi.”
Cô ấy ghé sát tai Mộ Từ An giống như một con cáo gian xảo: “Anh này, anh phải nắm bắt lấy cơ hội mà đứa em gái này tạo cho anh đấy! Thích thì theo đuổi đi!”
Kiều Mộng Mộng đứng rất gần nên câu nói đó cũng gần như lọt vào tai của cô.
A a a! Đúng là ngại tới nỗi chân muốn chôn xuống đất luôn!
Hai người đối mắt nhìn nhau, mặt đỏ như trái táo chín.
Kiều Mộng Mộng nhanh chóng cúi đầu và Mộ Từ An cũng dời ánh mắt đi. Mộ Từ Tâm nhìn vẻ xấu hổ của hai người, trong lòng ngọt ngào chết đi được.
Thật là xứng đôi.
Cô ấy đẩy cửa phòng bao ra, mắt lấp la lấp lánh.
Trong phòng bao cực kỳ tĩnh lặng, im lặng tới nỗi Kiều Mộng Mộng có thể nghe thấy được cả tiếng thở của mình.
Mộ Từ An cũng cực kỳ căng thẳng, kể từ sau khi Mộ Từ Tâm nhìn thấy những tấm ảnh ở trong phòng khách thì đã nhận định rằng anh thích Kiều Mộng Mộng, rồi hết lòng hết dạ muốn tác hợp cho họ.
Anh nhìn Kiều Mộng Mộng ngồi bên cạnh, đè cơn sóng đang sôi trào trong lòng lại, ánh mắt trở nên bình tĩnh.
“Cô Kiều.”
Kiều Mộng Mộng quay đầu sang: “Vâng?”
“Tâm Tâm hư quen thói rồi, tôi rất xin lỗi về chuyện hôm nay.”
Kiều Mộng Mộng cười: “Tâm Tâm rất đáng yêu, nhưng mà bây giờ tôi muốn chuyên tâm hoàn thành việc học hơn.”
“Ừm.” Mộ Từ An gật đầu: “Tôi sẽ giải thích rõ với Tâm Tâm.”
Bầu không khí lại quay về yên tĩnh.
Cạch cạch cạch.
Tiếng giày cao gót gấp gáp gõ trên sàn nhà ngày một gần, Kiều Mộng Mộng nghe tiếng cửa phòng bao được mở ra thì tưởng rằng Mộ Từ Tâm quay lại, cô ngước mắt nhìn sang.
Nhưng người tới lại không phải Mộ Từ Tâm mà là một người phụ nữ trung niên ăn mặc xa hoa, mặt bà ấy mang theo vẻ tức giận, vừa mở miệng đã chửi: “Hồ ly tinh! Chính là mày đã quyến rũ chồng bà!”
Chưa kịp đợi Kiều Mộng Mộng phản ứng lại, người đàn bà đó đã cầm ly rượu vang trên bàn lên hất qua, cô nhắm mắt lại theo bản năng rồi nghiêng người đi nhưng rượu vang lại không hề văng lên người cô như dự tính.
Cô mở mắt ra.
Mộ Từ An bảo vệ cô trong lòng, rượu vang hất hết lên lưng anh thấm ướt chiếc áo đặt riêng quý giá ấy.
Cô chớp đôi mắt, hàng mi vừa dày vừa dày khẽ cọ vào mặt anh.
Hai người ý thức được gì đó bèn nhanh chóng kéo giãn khoảng cách, hai trái tim đập thình thịch.
Hệ thống hừ một tiếng trong không gian.
Kiều Mộng Mộng không đáp anh, cô thắc mắc nhìn người đàn bà: “Chồng chị là ai ạ?”
Sắc mặt người đàn bà thay đổi: “Đinh Thần Ân.”
Kiều Mộng Mộng lật tìm một lượt trong đầu nhưng căn bản là cô chưa từng nghe tới cái tên này. Cô lắc đầu: “Tôi không quen anh ta.”
“Làm gì có chuyện đó? Tối qua mày còn ở cùng với lão ta, bà nhìn thấy ảnh hết rồi!” Người đàn bà to tiếng thét lên, mở ảnh trong điện thoại ra cho cô xem.
Trong ảnh là một đôi nam nữ loã lồ ôm nhau nhưng chỉ có thể nhìn rõ mặt người đàn ông.
Kiều Mộng Mộng nhíu mày, phủ nhận thẳng thừng: “Người này không phải là tôi. Tôi và Đinh Thần Ân trong lời chị không có quan hệ gì hết, với lại tôi không quen anh ta. Chị này, tôi nghĩ có lẽ là chị nhầm rồi.”
Mặt cô bình tĩnh chẳng có vẻ chột dạ hay kiêu căng nào, đúng là trông không giống hồ ly tinh.
Người đàn bà quan sát cô một lượt rồi lại nhìn người đàn ông tuấn tú bên cạnh cô, bà ta càng thêm nghi ngờ. Bên cạnh có người đàn ông điển trai thế này có lẽ còn thèm con quỷ sứ nhà bà ta.
Bà ta cúi đầu xem ảnh rồi lại nhìn về phía Kiều Mộng Mộng, cái mầm nghi ngờ ngày một lớn. Vào lúc này, Mộ Từ Tâm xách váy chạy tới: “Chị Mộng Mộng, em…”
Nhìn thấy trong phòng bao có thêm một người phụ nữ xa lạ, cô ấy ngạc nhiên trợn tròn hai mắt, chẳng lẽ anh trai cô ấy chọc gái ở bên ngoài để giờ người ta tìm tới tận cửa à?
Ánh mắt của cô ấy lúc thì rơi vào người Mộ Từ An, lúc thì rơi vào người đàn bà, lúc lại chột dạ nhìn về phía Kiều Mộng Mộng.
Chẳng lẽ đúng như cô ấy nghĩ ư?
Mộ Từ An rất hiểu tư duy của em gái, anh ho nhẹ một tiếng giải thích: “Anh và chị ta không có quan hệ gì.”
Kiều Mộng Mộng gật đầu: “Chị cũng không có quan hệ gì với chị ta.”
Người đàn bà ngây ra một lúc nhìn về phía Mộ Từ Tâm: “Cô gọi cô ấy là chị Mộng Mộng à? Cô ấy không phải Diệp Trản Lan à?”
Ba người: …
“Chị này, tôi tên là Kiều Mộng Mộng.” Kiều Mộng Mộng vẫn mỉm cười, nhắc nhở bà ta nhận nhầm người.
Làm loạn mất một hồi thế này, khuôn mặt tinh xảo của người đàn bà thay đổi: “Con hồ ly tinh đó gửi tin nhắn cho tôi nói là ở phòng bao số 2023, sao lại sai được?”
Mộ Từ Tâm thở phào, xoay người chỉ vào phòng bao đối diện: “Cô nhầm rồi đây là phòng 2025, 2023 ở bên kia.”
Người đàn bà lùi mấy bước ra sau nhìn vào con số trên phòng bao, hóa ra đúng là vội quá mà chạy nhầm phòng.
“Xin lỗi, tôi nhầm rồi.”
Bà ta xin lỗi xong thì vội vã chạy sang phòng đối diện, chẳng mấy chốc, trong phòng vang lên tiếng cãi nhau ầm ĩ.
Mộ Từ Tâm đóng cửa phòng ngăn cách tiếng ồn lại.
“Thế là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?”
Cô ấy chớp đôi mắt lạnh lợi, tiến sát lại gần Kiều Mộng Mộng, vẻ mặt hóng hớt: “Chị Mộng Mộng, chị mau kể cho em đi!”
Kiều Mộng Mộng kể lại chuyện đã xảy ra một cách đơn giản: “… Đại khái là thế này.”
Mộ Từ Tâm nghe rất thích thú say sưa, xong thì nhìn về phía anh trai mình, biểu cảm “ngọt ngào quá”. Đây chính là tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân ư!
“Ban nãy…” Kiều Mộng Mộng mỉm cười: “Cảm ơn anh Mộ.”
Mộ Từ An cởi áo ướt sũng ra rồi đặt lên ghế bên cạnh, giọng nói vẫn bình tĩnh như thường lệ: “Không có gì.”
Mộ Từ Tâm nhìn vẻ xa cách của anh trai mình, liên tục mắng không biết cố gắng trong lòng, đã phát triển bầu không khí cho anh đến bước này rồi, chủ động một chút, dịu dàng một chút thì sẽ chết à? Anh mà thế này là không có vợ đó!
Ánh mắt xinh đẹp lóe sáng như một con cáo gian xảo.
Ánh mắt cô ấy đi chuyển qua chiếc áo khoác Tây, cười toe toét nói: “Chị Mộng Mộng, chị thấy đó, áo anh trai em bẩn cả rồi, hay là chị mang về giặt đi?”
Hệ thống: …
“Hả?” Kiều Mộng Mộng sững người.
Sắc mặt Mộ Từ An tối sầm, cảnh cáo cô ấy: “Mộ Từ Tâm.”
Mộ Từ Tâm suy nghĩ một lát, trong tiểu thuyết đều viết như thế, nam chính anh hùng cứu mỹ nhân làm ướt áo khoác, nữ chính lương thiện sẽ đề nghị giặt sạch giúp anh, như thế thì câu chuyện mới có tiếp diễn!
“Anh trai em ngại, chị đừng nghe anh ấy nói em nghịch ngợm gì, em rất hiểu anh ấy. Anh ấy rất thích chị, trong phòng sách đều…”
“Mộ Từ Tâm!” Mộ Từ An cắt ngang lời cô ấy, khuôn mặt vốn lạnh lùng lại càng trở nên nghiêm túc hơn.
Mộ Từ Tâm nhận ra anh trai mình tức giận rồi bèn tủi thân bĩu môi: “Em đang quan tâm hai người mà.”
“Vậy thì cũng không phải kiểu quan tâm như em đâu!” Mặt Mộ Từ An càng khó coi, vẻ trầm tĩnh hàng ngày cũng biến mất, anh tức giận nói: “Đi về!”
Trước khi đi, anh nhiều lần nói lời xin lỗi với Kiều Mộng Mộng rồi mới xách em gái nhà mình rời đi.
Kiều Mộng Mộng nhìn chiếc áo Tây trên ghế, im lặng hồi lâu.
Nghĩ một lúc thì cô vẫn cầm chiếc áo khoác Tây lên.
[Chắc là chiếc áo khoác này đắt lắm nhỉ?]
[Ừ.] Giọng hệ thống mệt mỏi: [Một triệu tệ đấy.]
Kiều Mộng Mộng:!!
Một triệu tệ mà cứ thế vứt ở đây à?!
Vả lại… Áo khoác Tây đặt ở hãng cao cấp nào mà có giá đắt thế!
Lúc này áo khoác Tây không còn là áo khoác Tây nữa mà là kho vàng biết đi rồi!
Xét thấy mức độ quý giá của đồ Tây, cô quyết định mang nó về, giặt sạch sẽ rồi đưa cho Mộ Từ An sau.
Ở một bên khác, Mộ Từ Tâm bị anh trai cô ấy ép vào trong xe, mắt đỏ hoe tủi thân nghịch ngón tay: “Anh, tại sao anh lại tức giận?”
“Em nói xem?” Mộ Từ An ho mạnh, cơn đau khiến anh không khỏi nhíu mày nhưng Mộ Từ Tâm đang đắm mình trong sự tủi thân lại chẳng nhận ra.
“Anh, thích thì phải tranh giành.”
“Anh không thích cô ấy.”
“Anh!” Mộ Từ Tâm nhìn chằm chằm vào sườn mặt anh, cô ấy nghiêm túc hỏi: “Thật sự không thích sao?”
Mộ Từ An mím môi, trong thoáng chốc nơi đáy mắt hơi lưỡng lự.
“Đúng, không thích.”
“Sau này đừng làm lại chuyện như hôm nay nữa, em nên nhớ anh và cô ấy không có tương lai.”