Ngày hôm sau, khi bảo mẫu mang cơm tới cho Kiều Mộng Mộng thì mới phát hiện ra Kiều Mộng Mộng đã biến mất, cô ta vừa chạy vừa hét lên: “Không xong rồi, không xong rồi! Không thấy cô Mộng Mộng đâu nữa rồi!”
Mọi người nghe thấy tiếng thì đều thi nhau chạy tới, căn phòng trống không chỉ có một cánh cửa sổ mở ra.
“Đi xem máy quay giám sát.”
Bố Kiều vừa lạnh lùng vừa bình tĩnh ra lệnh nhưng rồi lại nhanh chóng nhận được tin máy quay giám sát và thiết bị bảo mật bị vô hiệu hóa.
Điều này chứng tỏ rõ được rằng có người đang giúp Kiều Mộng Mộng, không chỉ có vậy, lại lịch của đối phương còn không nhỏ, gần đúng như Lục Trầm đoán. Chỉ có điều… Tại sao người đó lại giúp Kiều Mộng Mộng?
Tinh.
Kiều Kiến Nam nhận được tin nhắn do bạn gửi tới, mở link vào Weiyin xong thì sắc mặt càng khó coi.
“Không xong rồi! Bố, bố xem Weiyin đi!”
Kiều Mộng Mộng đăng video thanh minh lên Weiyin:
“Chào tất cả mọi người, tôi là Kiều Mộng Mộng. Tôi xin lỗi vì đã chiếm dụng tài nguyên công cộng. Nửa năm trước, tôi được đón về nhà họ Kiều…”
Cô nghẹn ngào nói ra cảnh ngộ của mình trong nhà họ Kiều, giọng nói cùng cách bày tỏ thấu tình đạt lý làm người ta thấy đồng cảm.
“Trong khoảng thời gian này, Kiều Kiến Nam và Lục Trầm đã nhiều lần đánh đập tôi, đây là những dấu vết để lại.
Cô vén tay áo lên để lộ vết thương xanh tím vẫn chưa khỏi hẳn đồng thời lấy giấy khám bệnh ra: “Đây là giấy giám định vết thương mà tôi tới bệnh viện làm kiểm tra.”
“Nửa năm ở nhà họ Kiều, tôi đã mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng do chịu cảnh uy hiếp cưỡng bức dài, mấy lần tự sát không thành, may mà có người tốt cứu giúp.” Cô lấy giấy báo cáo bệnh trầm cảm của mình ra, bên trên viết rõ: Trầm cảm mức độ nặng, có thiên hướng tự sát nghiêm trọng.
“Sở dĩ hôm nay tôi muốn nói mọi chuyện ra là vì tôi muốn cứu lấy mình, tôi muốn thoát khỏi cái lồng ấy, mong rằng cư dân mạng có thể giúp đỡ tôi.”
Nội dung video hợp tình hợp lý, còn có đủ các loại giấy tờ chứng minh, thêm vào đó là Kiều Mộng Mộng rưng rưng nước mắt nói ra những lời này khiến mọi người càng đáng thương cho cô.
Khu bình luận trong Weiyin nhận được rất nhiều lời cổ vũ.
[@Thích ăn hoa: Mộng Mộng cố lên! Chúng tôi luôn bên cô!]
[@Bé mập muốn giảm cân: Con gái giúp đỡ lẫn nhau, loại trai đểu bạo lực cút ngay! Mộng Mộng cố lên!]
[@Tình yêu đến rồi, đừng bỏ lỡ: Nhất định Mộng Mộng sẽ khỏe hơn thôi.]
[@Căm ghét như kẻ thù: Cố lên!]
……
Vô số cư dân mạng chia sẻ bài Weiyin này, rất nhanh sau đó từ khóa #Kiều Mộng Mộng bị hãm hại mắc bệnh trầm cảm leo lên hotsearch, càng ngày càng có nhiều người tới tham gia thảo luận, cổng nhà họ Kiều và nhà họ Lục bị phóng viên vây kín chật như nêm cối. Ngay cả tập đoàn Kiều thị và tập đoàn Lục thị cũng chịu tác động lớn, rất nhiều nữ giới thể hiện quyết tâm trong việc ngăn chặn sản phẩm công ty của người đàn ông bạo lực gia đình.
Sóng gió dư luận này còn dữ dội hơn cả lần trước, nhân viên phòng quan hệ công chúng hai nhà Kiều Lục xoay như chong chóng, ra sức đập tiền dập hotsearch, khổ nỗi chuyện này liên quan tới các từ khóa như bệnh trầm cảm và bạo lực gia đình được quan tâm rộng rãi dạo gần đây nên nhận được sự đồng cảm của vô số người.
Càng dập càng chứng tỏ rằng có vấn đề.
Càng chứng minh điều Kiều Mộng Mộng nói là sự thật.
Thấy bình luận càng ngày càng chửi thậm tệ, Kiều Kiến Nam tức tới nỗi đập cả điện thoại: “Kiều Mộng Mộng điên rồi! Nó lại dám làm như thế!”
So với Kiều Kiến Nam thì bố Kiều cực kỳ bình tĩnh: “Chuyện cấp bách trước mắt là dập hotsearch xuống, nếu còn ồn ào thế này nữa thì sẽ ảnh hưởng tới Kiều thị.”
“Con biết rồi thưa bố.” Anh ta cầm áo khoác Tây lên: “Con tới công ty xử lý.”
Ở bên khác, Lục Trầm vừa ra khỏi cổng nhà họ Lục đã bị một đám phóng viên lũ lượt vây quanh lấy.
“Giám đốc Lục, chuyện ngài đánh đập làm hại cô Kiều có phải sự thật không?”
“Ngài có trả lời gì về chuyện này không?”
“Ngài không nói gì liệu có phải là đang ngầm thừa nhận không?”
…
Kiều Kiến Nam vừa tới công ty cũng bị phóng viên vây quanh chặn đường.
“Giám đốc Kiều, anh có muốn nói gì về chuyện mình ngược đãi em ruột không?”
“Tại sao lại phải ngược đãi cô Kiều Mộng Mộng?”
“Ngài hãy đưa ra một câu trả lời cho chuyện này…”
Hai người bị câu hỏi của các phóng viên làm đau hết cả đầu nhưng lần này phóng viên không dễ bị đánh lừa nữa rồi, họ đều chờ đợi moi được lời công khai.
Cũng có một vài blogger nổi tiếng trên Weiyin phát sóng trực tiếp cảnh tượng phóng viên phỏng vấn, số người trong phòng phát sóng tăng vọt, sự chỉ trích liên quan tới hai nhà Kiều Lục tiếp tục giữ trên hotsearch, không thể dập nổi.
Bố mẹ hai nhà họ Kiều và Lục ngồi cùng nhau, sắc mặt đã khó coi tới nỗi không từ ngữ nào có thể hình dung được nữa, áp suất thấp tỏa khắp căn phòng lạnh tới nỗi người khác run sợ.
“Tổng giám đốc Kiều, ông phải có cách cho chuyện này, dù gì Kiều Mộng Mộng vẫn là con gái ruột của ông.”
“Tôi đã sai người đi tìm nó rồi, chỉ cần tìm được nó thì tôi sẽ bảo nó đăng tin thanh minh ngay lập tức. Nói rằng mọi chuyện đều là nó bịa đặt để báo thù, không liên quan gì tới nhà họ Lục.”
Mấy vệ sĩ áo đen chạy tới: “Tổng giám đốc Kiều, Kiều Mộng Mộng đã không còn ở thành phố Thượng Hải nữa rồi.”
Sắc mặt bố Kiều thay đổi ngay lập tức.
“Tổng giám đốc Kiều ạ, cho dù như thế nào đi chăng nữa thì chuyện này liên quan tới hai nhà chúng ta, không phải trò đùa, mong rằng con gái ông tự giải quyết ổn thỏa.”
Ý của bố Lục khi nói câu này rất rõ ràng. Nếu không thể giải quyết êm xuôi thì ông ta sẽ phải sử dụng một vài thủ đoạn hèn hạ thôi.
“Cái con ngỗ nghịch này!”
**
Vào lúc này, Kiều Mộng Mộng, người được gọi là “gái ngỗ nghịch” đã ngồi trên xe van đen của thành phố Bắc Kinh, gió thổi qua mái tóc đen nhánh của cô nhưng lại không thể xua tan nỗi lòng cô.
Thoải mái quá.
Hệ thống thấy được cảm xúc tốt của cô nên âm thầm thêm tích phân cho cô.
“Họ thật sự sẽ không tìm được tôi chứ?”
Kiều Mộng Mộng nhìn về phía người đàn ông mặc đồ Âu, đeo kính râm đang lái xe, suốt từ lúc gặp mặt chỉ nói một câu: “Cô Kiều, mời cô lên xe.”
Sau khi lên xe, anh ta chỉ chú tâm lái xe, chẳng nói lấy một lời, vì thế bầu không khí im lặng tới mức nghe thấy được cả tiếng kim rơi.
Cô thử hỏi, không chỉ là hỏi hệ thống mà còn muốn xem phản ứng của người đàn ông đồ Âu.
Tiếc là người đàn ông đồ Âu chẳng có phản ứng gì mà chỉ có hệ thống cất tiếng.
[Hai nhà họ Kiều Lục một tay che trời ở thành phố Thượng Hải nhưng không thể nhúng tay quá sâu tại thành phố Bắc Kinh. Cho dù có tìm được cô thì cũng phải hỏi anh ta trước.]
[Ai cơ?]
[Tập đoàn Mộ Hải, Mộ Từ An.]
[Chủ nhân của căn biệt thự á?]
Kiều Mộng Mộng kinh ngạc, cô không biết tập đoàn Mộ Hải đỉnh tới cỡ nào nhưng nghe hệ thống nói thì còn mạnh hơn cả hai nhà Kiều Lục, vậy thì giàu có tới chừng nào chứ!
[Nhưng mà… Sao anh ấy lại giúp tôi?]
[Tôi xâm nhập vào máy tính của anh ta phát hiện ra bí mật của anh ta.]
Mọi chuyện phải quay trở lại ba ngày trước, anh nhập vào cơ thể của Kiều Mộng Mộng tới quán net đăng nhập vào gmail rồi gửi thư cho Mộ Từ An.
[Tôi biết bí mật của anh.]
Thư nhanh chóng nhận được lời đáp:
{Thế thì sao?}
[Nếu anh không muốn bí mật bị phơi bày thì tôi khuyên anh nên thương lượng việc làm ăn với tôi.]
{Cậu đang đe dọa tôi à? Không một ai đe dọa tôi được đâu.}
[Chắc hẳn tình hình nhà họ Mộ chẳng có ai rõ hơn anh đâu. Nếu như bí mật của anh bị lộ, anh biết sẽ phải đối mặt với khó khăn gì mà.]
{Nói điều kiện của cậu đi.}
[Tôi muốn anh giúp một cô gái, cô ấy tên Kiều Mộng Mộng.]
{Cậu không sợ tôi ra tay với Kiều Mộng Mộng à?}
[Anh sẽ không làm thế.] Hệ thống chắc nịch.
{Ha, Mộ Từ An tôi không phải người mềm lòng nương tay đâu.}
[Nhưng anh có lòng tốt. Giúp cô ấy một lần tức là tích đức làm việc thiện đấy.]
Người nào đó ở phía bên kia máy tính bị chọc đúng chỗ đau bèn đẩy gọng kính dây vàng rồi gọi một cuộc điện thoại cho trợ lý.
{Mọi chuyện sắp xếp hết rồi, mong cậu giữ mồm giữ miệng.}
Sau khi xong việc của Mộ Từ An, hệ thống xoá hết mọi dữ liệu liên quan tới nội dung trò chuyện trong máy tính và rời khỏi quán net.
[Hệ thống, anh đỉnh thật!]
Hệ thống cảm giác linh hồn của mình đang nhảy nhót, anh cố tình gợi sang chủ đề khác, sung sướng hưởng thụ tương lai với Kiều Mộng Mộng.
Đối với Kiều Mộng Mộng thì thành phố Bắc Kinh là một thành phố xa lạ, may mà có trăm triệu trong tay, dù ở đâu trong thành phố cũng không bị chết đói. Do vậy, ngày thứ ba ở thành phố Bắc Kinh, cô đã tìm môi giới đi xem nhà rồi mua một căn chung cư không tính là quá to.
Cô không thích nhà lớn quá, khi vắng vẻ chỉ có mình cô ở, cô sẽ thấy cô đơn.
Sau khi trang trí nơi ở xong, cô lại mua mấy đồ gia dụng, trang trí cho căn nhà nhỏ trông vừa ấm cúng vừa đẹp đẽ. Còn ở thành phố Thượng Hải cách xa ngàn dặm, hai nhà họ Kiều Lục vẫn đang ráo riết tìm kiếm tăm hơi của Kiều Mộng Mộng.
“Cái gì? Tra ra được lịch sử mua vé đi Bắc Kinh của Kiều Mộng Mộng?”
“Dù có chạy tới Bắc Kinh thì cũng phải tìm cô ta về đây cho bằng được!”
Mấy ngày sau, người được phái đi ủ rũ chạy về.
“Giám đốc Kiều, giám đốc Lục, có người ở Bắc Kinh cản trở chúng ta điều tra Kiều Mộng Mộng. Trước khi quay về, người của chúng ta gặp phải tập kích ở Bắc Kinh, hình như có người đang cảnh cáo chúng ta.”
Kiều Kiến Nam hất tung tài liệu trên bàn: “Đồ vô dụng, mẹ kiếp, mấy người đều là lũ vô dụng!”
“Kiến Nam, tôi nghi ngờ rằng người chống lưng cho Kiều Mộng Mộng cũng ở Bắc Kinh. Trước khi cô ta được đón về nhà họ Kiều, có chắc là chỉ lớn lên ở nông thôn không?”
Kiều Kiến Nam chắc nịch: “Tận mắt tao nhìn thấy, không sai được.”
Thực tế thì ba năm trước, anh ta đã biết Kiều Mộng Mộng là em gái của anh ta, thậm chí còn từng đích thân tới vùng núi hẻo lánh tìm cô. Khi đó cô đang cấy mạ ngoài đồng ruộng, vừa gầy vừa đen, chẳng giống con gái nhà họ Kiều một chút nào.
Ngay từ cái nhìn đó, anh ta đã ghét rồi.
Ghét rằng có một đứa em gái khủng khiếp thế này.
“Chẳng lẽ sau khi về nhà họ Kiều, cô ta gặp được người tai to mặt lớn ư?” Lục Trầm tiếp tục suy đoán: “Bảo vệ chung cư Di Sơn không cho tôi vào, tôi đã điều tra thông qua các mối quan hệ của bố. Khu đất đó thuộc sản nghiệp Bắc Kinh, rất có khả năng là Mộ thị.”
“Mộ thị đó à?” Kiều Kiến Nam thảng thốt ngẩng đầu, đối mắt với anh ta.
Lục Trầm gật đầu: “Chính là Mộ thị mà cậu đang nghĩ tới đấy.”
Hai nhà họ Kiều Lục chỉ được cái là rất có tiếng tại Thượng Hải, còn sản nghiệp của Mộ thị phân bố khắp toàn quốc, tại nước ngoài cũng có rất nhiều sản nghiệp, phải nói là tài phiệt đỉnh lưu thật sự. Nếu như Kiều Mộng Mộng thật sự nằm trong sự bảo vệ của anh thì họ hết cách rồi.
Hai người đưa tài liệu cho bố Kiều và bố Lục đồng thời nói lên nghi vấn của mình.
Bố Kiều và bố Lục nhìn văn kiện, rơi vào trầm tư.
Mẹ Kiều lại càng thất vọng hơn, không biết chừng Kiều Mộng Mộng thật sự được người đàn ông nào đó bao dưỡng, bà ta đã từ bỏ hoàn toàn ý định tìm con gái về ban đầu rồi.
Thôi thì cứ xem như chưa từng sinh ra đứa con gái này đi.
Đương nhiên với Kiều Mộng Mộng thì tất cả mọi chuyện này đều không quan trọng.
Sau khi yên bình tại Bắc Kinh, hệ thống sắp xếp cho cô một loạt các khóa học nâng cao năng lực. Mỗi ngày cô không chỉ phải đi học mà còn phải học bơi, học yoga, tập thể thao, đến cả chăm sóc da cũng nằm trong kế hoạch thay đổi của cô.
Mặc dù lịch mỗi ngày đều rất kín nhưng Kiều Mộng Mộng rất thích cảm giác này.
Nâng cao bản thân đâu vào đấy, tiêu tiền cho chính mình, cô muốn bản thân mình trở nên tốt hơn nữa. Kể từ khi chiếc thẻ đen có chủ nhân, cô thầm tự nói với mình rằng phải ghi lại từng đồng tiền đã tiêu, sau này nếu như gặp được Mộ Từ An thì sẽ trả tiền cho anh. Dù rằng hệ thống có nói không cần trả nhưng cô vẫn cố chấp, lâu dần hệ thống không tranh cãi với cô nữa.
Còn cơn sóng dư luận của hai nhà Kiều Lục tại Thượng Hải, do Kiều Mộng Mộng không còn xuất hiện trước công chúng nữa, Kiều Kiêu Nguyệt cũng làm sáng tỏ lời đồn, nói thay Kiều Mộng Mộng, lấy lại hình tượng nữ thần của mình. Từ đó rất nhiều fan hâm mộ tẩy trắng giúp cô ta, dần dần chuyện này cũng lắng xuống.
Hai nhà họ Kiều Lục hiểu rằng không dễ chọc vào người nào đó ở Bắc Kinh, không cần nói cũng từ bỏ việc điều tra.
Chớp mắt một cái là một tháng lại trôi qua, Kiều Mộng Mộng nhận được tin về giấy báo trúng tuyển, cô trúng tuyển vào đại học Bắc Kinh, cô rất phấn khích về điều này, kích động tới nỗi cả đêm không ngủ được. Hôm sau liền len lén về Thượng Hải lấy giấy báo trúng tuyển. Hệ thống nói với cô rằng Kiều Kiêu Nguyệt đã vào tập đoàn Kiều thị thực tập sau khi cơ thể khôi phục, hai nhà họ Kiều Lục quay lại cuộc sống hòa thuận trước đây như thể cô chưa từng xuất hiện.
Kiều Mộng Mộng bật cười: “Thế thì không phải rất tốt à?”
Thứ cô cần không ở nhà họ Kiều cũng chẳng ở nhà họ Lục.
Đối với cô họ cũng chỉ giống như quá khứ mà thôi.
Hôm lấy được giấy báo trúng tuyển, cô bèn mua vé xe về Bắc Kinh ngay chứ không ở lại Thượng Hải quá lâu. Càng không gây sự chú ý với hai nhà họ Kiều Lục vì họ đang chuẩn bị cho đám cưới của Kiều Kiêu Nguyệt và Lục Trầm vào cuối năm.