Thiên Kim Thất Thế Trở Thành Đầy Tớ Cho Ông Trùm

Chương 6: Em họ cực phẩm




Sau khi Khương Ái nhận được bản phân chia công việc hàng ngày, liền trở lại căn phòng cuối vườn, cẩn thận đem từng câu từng chữ khắc sâu vào đầu.

Đột nhiên sắc mặt cô trở lên không tốt, tờ giấy theo bàn tay buông thõng rơi xuống sàn nhà.

Khi nỗi lo chưa được giải quyết, mọi biểu hiện bày ra chỉ là đánh lừa người khác, cũng lừa dối chính bản thân mình.

Giang quản gia nói, Úc Lễ chưa đưa ra quyết định có giúp cô mang xác mẹ ra khỏi lâu đài trên núi hay không, nói cô không nên nhiều lời khiến anh ta tức giận.

Cô tự nhận biết hiện tại mình đứng ở vị trí cầu cạnh, không nên đòi hỏi quá nhiều. Cô chờ được đấy nhưng mẹ cô nằm đó gần hai ngày rồi, chờ không nổi.

Cô đâu có giống bọn họ trải qua sinh tử, gánh chịu bao cuộc chia ly, sức chịu đựng của cô rất yếu ớt, đứng trước các sự việc xảy ra thường không làm chủ được bản thân.

Quản gia nói đúng, hai mươi hai năm qua cô được bao bọc quá tốt, vẫn là cô bé trong hình hài người lớn.

Nhưng giờ đã khác rồi, một tiểu thư lụi bại như cô buộc phải không ngừng trưởng thành, trước mắt là tự cứu lấy mình xa nữa là bố.

Ngày hôm sau khi Khương Ái tỉnh giấc, trời mới chỉ bắt đầu sáng. Cô đi theo lối mòn ẩm ướt sương đêm tiến vào ngôi nhà chính.

Lúc tới điểm nối giữa con đường rải đá và sân, Khương Ái tự nhiên rón rén nhìn vào người đàn ông phong thái phi phàm đang chuẩn bị bước lên xe.

Úc Lễ dường như có thù với màu sắc, trang phục ngoài đen trắng ra thì là đen đen. Sau lưng anh ta có khoảng mười mấy người, dáng vẻ hùng hổ mong chờ được ra trận.

Cô không có đồng hồ hay di động để biết chính xác thời gian, chỉ có thể dựa vào quan sát để ước lượng.

Theo những gì đôi mắt phản ánh lại, thì hiện tại có lẽ chưa tới năm giờ.

Anh ta đi đâu sao? Liệu tối nay có quay trở lại?

Trong lúc Khương Ái đặt ra các câu hỏi, Úc Lễ đột ngột quay đầu, ánh mắt anh ta như có như không dừng lại trên người cô vài giây, rồi lại coi như không có gì rời đi.

Ấy vậy tóc gáy Khương Ái dựng đứng cả lên, lẩm bẩm tự niệm cho bản thân.

Cô thế mà lại phạm sai lầm nữa rồi, việc làm này của cô khác nào kẻ hán gian rình mò?

Cô không chắc anh ta nhìn thấy mình không? Nhưng không dám đánh liều, có câu tự nhận lỗi sẽ được khoan hồng, vì vậy chủ động bước ra khỏi bóng tối, chưa tới gần đã cười tươi nịnh bợ:

"Ông chủ buổi sáng tốt lành."

Úc Lễ xem cô như trò hề, lừ mắt một cái sau đó dứt khoát chui vào trong xe, mạnh tay đóng sầm cửa.

Khương Ái giật thót tim, cảm nhận nỗi đau của cánh cửa như chính bản thân mình trải qua vậy.

"Cô Khương nói lời thừa thãi rồi." Ngô Hưng đủng đỉnh đi theo sau Úc Lễ, trước khi ngồi vào ghế lái ý tứ rõ ràng chê Khương Ái diễn chưa đủ tốt.

Khương Ái bặm môi, kìm nén cơn tức muốn tiến lên đánh cho tên đổ thêm dầu kia vào lửa một trận nhớ đời.

Những chiếc xe liên tiếp nổ máy, để tránh phải hít bụi Khương Ái thức thời di chuyển tới một vị trí an toàn.

Chiếc xế hộp mercedes đen tuyền chứng minh thân phận cao quý của người ngồi bên trong, kiêu ngạo dẫn đầu.

Khương Ái lặng lẽ nhìn theo, cho tới khi không còn thấy được chút dấu vết nào nữa mới chịu bỏ cuộc.

Cô xoay người đi qua cửa lớn vào nhà, lượng công việc buổi sáng hôm nay của cô rất đơn giản, lau sạch hết tất cả các ngóc ngách là có thể tan làm.

Mặt trời chiếu trên đỉnh đầu, thời gian đã sang buổi chiều nhưng Úc Lễ vẫn chưa về. Tâm tư Khương Ái không đặt trên công việc đang làm, cứ cách vài phút lại ngó đầu trông ngóng, nhưng chờ mãi chờ mãi cuối cùng lại chờ ra một cực phẩm.

"Khương Ái đúng là chị ở đây."

Khương Ái đang lau kính cửa chính, bất chợt có một giọng nói hậm hực đuổi tới. Cô giống như nhận ra người quen, nhanh chóng ngoái đầu lại nhìn.

Gương mặt người em họ Khương Cẩm Chi rơi vào trong mắt, cô ngỡ ngàng thốt lên:

"Cẩm Chi sao em lại tới đây?"

Khương Cẩm Chi che giấu nội tâm dậy sóng, bước tới bên Khương Ái gấp gáp nắm lấy cổ tay cô:

"Em tới đón chị, mau đi theo em rời khỏi nơi này."

Khương Ái cúi đầu nhìn chiếc khăn cùng bộ đồng phục trên người, nhẹ giọng từ chối:

"Cẩm Chi chị không thể."

Khương Cẩm Chi nghe xong liền nhíu mày, dùng hai tay nắm tay Khương Ái khuyên nhủ:

"Chị đừng có ngốc, chị xem có mấy ngày thôi chị đã gày tới mức này rồi, ngoài cổng bố em đang đợi còn chần chừ nữa sẽ không kịp đâu."

Khương Ái đưa tầm mắt ra xa, ngoài cổng đúng là có một chiếc xe trắng đang đậu.

"Chú hai cũng tới sao?" Cô có vẻ kích động khi nghe Khương Cẩm Chi nói bố cô ta cũng tới đón mình.

"Cả nhà em đều lo cho chị, chị họ chúng ta là người thân, sau này nhà của em cũng sẽ là nhà của chị."

Khương Cẩm Chi đỏ mắt áp tay lên má Khương Ái, tình chị em thân thiết thể hiện qua biểu cảm cùng hành động.

Khương Ái mỉm cười: "Chị biết rồi, gặp em tốt quá chị cứ lo Bắc Minh Cảnh sẽ làm khó cả gia đình em."

"Thôi đi trước đã rồi nói sau." Khương Cẩm Chi không muốn nhắc tới chuyện cũ, kéo tay Khương Ái tránh né camera đi về phía cổng phụ.

Trước mắt cánh cửa sắt chỉ còn mấy bước, Khương Ái tự nhiên rụt tay lại phá vỡ niềm vui trên môi Khương Cẩm Chi.

Cô ta khó hiểu cất lời: "Chị sao thế?"

Khương Ái mang sắc mặt thê lương nhếch miệng: "Khương Cẩm Chi cô thực sự coi tôi là kẻ ngốc luôn rồi?"

"Chị nói gì em không hiểu?" Khương Cẩm Chi giả khờ hỏi ngược lại.

Khương Ái cười khẩy, rơi vào cảnh khốn cùng như cô còn ngu nữa thì chỉ có nước đâm đầu vào tường chết cho xong.

Úc gia là nơi nào? Và Khương Cẩm Chi là ai? Cô ta có thể tự do ra vào mà không ai ngăn cản, một là chứng tỏ sự có mặt của cô ta đã quá quen thuộc, hai là cô ta có thế lực quá lớn, lớn đến mức không ai dám động vào.

Mà cô thì lại tin tưởng vế thứ nhất hơn, theo đó cũng ngộ ra được một số điều.

Cô và Bắc Minh Cảnh quen nhau công lớn nhất thuộc về Khương Cẩm Chi.

Cô quanh năm sống dưới mùi máu tanh chém giết, tâm hồn mơ mộng hướng về một người đàn ông lịch lãm nho nhã, vì thế khi Bắc Minh Cảnh xuất hiện liền nhanh chóng sa vào lưới tình.

Ngày trước cô tưởng bở rằng mình và Bắc Minh Cảnh là một đôi tâm đầu ý hợp, hắn ta hội tụ tất cả những thứ mà cô yêu thích, nhưng giờ cô hiểu rồi.

Cái gì gọi là ân cần, cái gì là hiểu rõ từng sở thích thật ra chỉ là trò bịp bợm lừa dối trái tim mộng mơ.

Bắc Minh Cảnh tên điên lạm sát vô tội vạ đó không tha cho một ai đứng về phía nhà cô, há lại tha cho chú ruột cô Khương Minh sao?

Xem ra kẻ cõng rắn cắn gà nhà không chỉ có mình cô.