Ngoài cổng tòa biệt thự nguy nga, Úc Lễ dường như huy động toàn bộ người và vũ khí của Úc gia đến đây.
Các loại xe chuyên dụng cho quân độ hay pháo, thuốc nổ đều đủ cả chỉ chờ một tiếng còi hiệu lệnh là biến nơi xinh đẹp này thành mồ chôn tập thể.
“Còn chín phút.” Đâu đó tiếng loa đếm giờ vang lên.
Đến giây phút thứ năm, Bắc Minh Cảnh tay đút túi quần thong dong bước xuống bậc thềm, khi còn cách đám người Úc gia khoảng mười mét thì dừng bước, mặt vênh váo thách thức:
“Úc Lễ… anh cứ thử đi xem còn gặp lại Khương Ái nữa không?”
“Bắc lão đại là muốn giữ một người bỏ cả tòa thành? Anh cũng phải nghĩ cho người của mình nữa chứ?” Úc Lễ không ra mặt thay vào đó là cánh tay trái đắc lực Ngô Giang đàm phán.
Ngô Giang rất giỏi lời vừa nói ra đã làm đám người xung quanh Bắc Minh Cảnh nháo nhào, ai mà chẳng có vợ con gia đình, ai mà chẳng sợ chết, bọn họ có thể vào sinh ra tử cùng lão đại của mình, nhưng không thể hy sinh vì chuyện lãng xẹt như thế này được.
“Lũ nhát gan, uổng công anh Cảnh đối tối với các người.” Tên chó săn đặt ghế xuống sau lưng Bắc Minh Cảnh, đồng thời thay chủ nhân quát tháo đám đàn em.
Đúng là từ ngày Bắc Minh Cảnh ngồi lên vị trí lão đại này rất được lòng người, lúc nào cũng mang gương mặt thánh thiện đối với mọi người còn việc xấu để cho gã chó săn phụ trách.
Nghe đến đây đám đông xung quanh liền im ắng trở lại, nhưng không vì thế mà giảm đi lo lắng bị đem ra làm vật hy sinh.
“Sợ gì mà sợ, nếu hắn ta đã mang bao nhiêu người tới đây chắc hẳn Khương Ái rất quan trọng, hắn chỉ phô trương thanh thế dọa nạt thôi.” Bắc Minh Cảnh dù tức lắm nhưng vẫn phải đem Khương Ái và Úc Lễ gộp lại với nhau để ổn định lòng quân.
“Các người ở bên cạnh tôi bao lâu chẳng lẽ không biết, tôi bắt Khương Ái về đây vì tư tình nam nữ sao? Cô ta nắm giữ mỏ quặng tôi phát tài thiếu phần các người à?”
Lúc đầu Bắc Minh Cảnh cứ nghĩ giấy phép khai thác mỏ quặng kia được Khương Chiến giấu ở nơi nào đó trong biệt thự, khi chiếm được Ngọa Long liền lật tung mọi ngóc ngách tìm kiếm, sau này mới nghĩ ra con cáo già đó chắc hẳn đem giấu nó ở chỗ nào đó rồi, mà chìa khóa cạy miệng ông ta chỉ có Khương Ái.
“Bắc lão đại vậy thì cứ ở đó suy đoán đi.” Ngô Giang cười nhạt, sau đó để thể hiện bọn họ không chỉ phô trương như lời Bắc Minh Cảnh, phất tay ra hiệu cho người châm thuốc nổ.
“Bùm.” Một cái tiếng nổ xuyên thấu trời xanh vang lên, bụi khói mù mịt che lấp tầm nhìn.
Cánh cổng sắt kiên cố cứ thế đổ xuống, đám thuộc hạ Bắc Minh Cảnh hoảng loạn như kiến vỡ trận tìm chỗ lánh nạn.
Bắc Minh Cảnh tức nổ đom đóm mắt, sai tên chó săn huy động vũ khí. Nhưng bây giờ hắn ta mới dùng biện pháp đối chọi này còn kịp không?
Trên bầu trời nhân lúc tiếng nổ lớn vang lên, chiếc máy bay tư nhân từ đâu đó xuất hiện thả người tiếp cận ban công tòa lâu đài.
Úc Lễ sau khi tiếp ban công an toàn, nhanh nhẹn tháo dây thừng cố định trên bụng. Anh ta không biết chính xác vị trí hiện tại của Khương Ái là ở phòng nào, chỉ có thể bỏ chút thời gian ra tìm kiếm từng phòng một.
Sau một hồi tới lui không thu được thành quả, cuối cùng Úc Lễ cũng tới được gian phòng bị khóa trái.
Úc Lễ không nghĩ ngợi gì giơ súng lên bắn nát ổ khóa.
Khương Ái đang đứng bên cửa sổ sát đất nhìn xuống bên dưới bỗng giật mình quay người lại, Úc Lễ giống như thần hộ mệnh mang theo ánh hào quang xuất hiện trước mắt.
Cô không kìm được gọi tên anh: “Úc Lễ.”
Úc Lễ nhìn Khương Ái một lượt từ trên xuống dưới, ngoại trừ chiếc áo trên người không lành lặn ra mọi thứ trông như đều ổn. Anh không hỏi bất cứ điều gì, đơn giản bước tới đem áo khoác của mình mặc lên người cô, giọng dịu dàng nói:
“Về nhà thôi.”
Hai từ về nhà này có ý nghĩa rất lớn đối với Khương Ái, đôi mắt cô phiếm hồng gật đầu.
Dưới sân người của Úc gia gần như đã lấn áp được đám Ngọa Long, chiếm lĩnh toàn bộ vùng trước nhà.
Bắc Minh Cảnh thấy Úc Lễ không động vào mình tưởng rằng bản thân đã lớn mạnh rồi, chẳng qua chỉ là ếch ngồi đáy giếng tự cho mình giỏi giang hơn người.
Úc Lễ đưa Khương Ái ra cửa, nhìn Bắc Minh Cảnh chật vật cố thủ phía xa, nhếch miệng: “Ngoài ngôi nhà này giữ nguyên những thứ khác không cần để ý.”
Bắc Minh Cảnh nghe được giọng nói Úc Lễ ở sau lưng, giờ mới nhận ra bản thân đã bị anh ta chơi cho một vố.
Hắn ta vùng vẫy thoát khỏi vòng vây xông tới chỗ Úc Lễ và Khương Ái: “Ái Ái em tưởng rằng đi theo hắn ta sẽ tốt hơn anh sao? Hắn ta cũng giống anh thôi cũng chẳng thật lòng với em đâu.”
Úc Lễ ôm Khương Ái vào lòng, một bên nói cho hắn nghe bên còn lại là người trong tim: “Mày nghĩ tao cũng giống mày sao? Từ nhỏ đã mưu mô thâm độc đừng lấy cái danh nghĩa báo thù ra để che đi tâm địa tham lam.”
Bắc Minh Cảnh nhíu mày, không hiểu Úc Lễ đang nói cái gì? Từ nhỏ là sao? Hắn ta và Úc Lễ có quen biết nhau trong quá khứ.
Nhìn bộ dạng ngơ ngác của hắn ta, Úc Lễ cất lời:
“Không nhớ? Chắc mày không ngờ được cậu bé năm xưa vị mày vu cho tội trộm cắp đứng ở chỗ cao hơn mày đâu nhỉ?”
“Mày chính là cái thằng câm năm đó.” Bắc Minh Cảnh ngỡ ngàng thốt lên, mười mấy năm trước Khương Chiến dẫn về một cậu bé khoảng tầm mười hai tuổi gầy gò đen thui, hỏi gì cũng không nói cho nên ai cũng nghĩ cậu ta bị câm.
Tuy vậy câm nhưng mới vào được vài ngày đã thể hiện bản thân là người có năng lực, kiến Khương Chiến hết mực nâng đỡ.
Bắc Minh Cảnh sợ thằng bé câm ấy tài giỏi hơn mình, sau này sẽ chiếm mất vị trí hắn ta mơ ước, cho nên tìm cách tống khứ đi.
Nhưng Bắc Minh Cảnh lúc đó cũng chẳng đạt được mục đích, Úc Lễ rời đi không lâu thì bố hắn ta Bắc Khang mắc vào tội danh phản bội, trong một đêm cả nhà đều bị ngọn lửa thiêu rụi chỉ duy mình hắn ta là chạy thoát.
Úc Lễ cười nhạt: “Bắc Minh Cảnh trả thù thì cũng nên tìm đúng người, đừng để đến lúc chết vẫn bị người ta dắt mũi.”
Nói xong Úc Lễ ôm Khương Ái rời đi, mặc cho đôi mắt ngẩn ngơ người nào đó dõi theo.
Lúc Khương Ái an vị trên xe hàng loạt tiếng súng được xả ra, máu tươi lần nữa nhuộm đỏ ngọn cỏ xanh.
Tưởng rằng cái tên Bắc Minh Cảnh cứ thế chôn vùi từ đây, thế nhưng ai ngờ được hắn như con đỉa dai sống, vào thời khắc thoi thóp đã được tên chó săn kịp thời đưa đi.