Khương Ái cắn môi, đây là điều cô muốn cơ mà, tại sao khi trực tiếp nhận được lại đau nhói đến như vậy?
Úc Lễ thấy Khương Ái im lặng thì lặng lẽ nhíu chặt đầu lông mày, tuy vậy mỗi câu mỗi từ phát ra đều là xa cách:
“Có việc gì? Tôi không có thời gian dành cho người xa lạ.”
Khương Ái ngẩng đầu lên nhìn Úc Lễ nhỏ giọng nói: “Ngô Hưng đang ở chỗ tôi, anh ta nhờ tôi nói với anh ở trong đó rất nguy hiểm.”
“Cậu ta bị thương có nặng không?” Úc Lễ nhận ra điểm chẳng lành hỏi lại.
“Đạn bắn ở bụng nhưng đã xử lý xong rồi.” Khương Ái dựa theo tình hình thực tế tường thuật lại.
Úc Lễ rơi vào trầm ngâm, đương lúc Khương Ái chuẩn bị cúi chào chợt nghe anh ta nói:
“Dẫn đường đi.”
Khương Ái há hốc miệng kinh ngạc, ý gì đây? Vừa rồi còn tỏ ra xa cách với cô lắm cơ mà?
“Ông… Ngô Hưng đã làm kinh động đến đám người kia rồi, giờ anh vào đó không ổn đâu.”
Đây cũng là lý do cô tới đây, giờ anh ta lại đòi đi vào chẳng phải việc cô làm công cốc rồi sao?
Úc Lễ dường như đón nhận ý tốt của Khương Ái, quay đầu nói với người bảo vệ: “Lát nữa đám Vương Hạo trở về, chú nói với họ tôi ra ngoài một lát.”
Sắp xếp xong Úc Lễ liếc mắt qua chỗ Khương Ái: “Được rồi phải không?”
Khương Ái hiểu ý anh ta muốn nói ở đây là gì, gật đầu thay cho câu trả lời.
Sau đó Khương Ái cùng chiếc xe đạp đi phía trước, Úc Lễ giống như người bảo vệ đi đằng sau.
Dưới ánh đèn đường, bóng dáng cao lớn của Úc Lễ xếp chồng lên người Khương Ái.
Người thật thì cô không dám nhìn lâu, nhưng đối với chiếc bóng lại dán chặt.
Lòng Khương Ái lạnh lẽo da riết nhớ về cái ôm ấm áp của Úc Lễ, phải chăng đây gọi là vừa hận vừa yêu trong truyền thuyết. Tâm trí cô thì muốn quên đi người đàn ông này, nhưng trái tim lại không ngừng khao khát.
Khu ổ chuột ở Thành phố Giang An là một vùng rộng lớn với những ngôi nhà lụp xụp chen chúc nhau, nếu như không có người dẫn đường chỉ qua sự miêu tả thôi thật sự rất khó để tìm ra ai đang sống ở ngôi nhà nào.
Sau gần một tiếng đi bộ Khương Ái đưa Úc Lễ tới dãy nhà trọ mình đang ở.
Úc Lễ xuất thân không tốt, cho nên một chút chê bai cũng không có, ngược lại anh thấy ngạc nhiên hơn khi Khương Ái ở đây.
Cô chẳng phải nói đi theo Triệu Tam Đường sao? Thế nào lại chạy tới nơi này, làm hàng xóm với đám người không rõ nguồn gốc?
Cánh cửa mở ra, dáng vẻ yếu ớt của Ngô Hưng cắt ngang dòng suy nghĩ trong đầu Úc Lễ.
“Lão đại.”
Ngô Hưng vừa nhìn thấy Úc Lễ một cái, liền đỡ bụng ngồi dậy.
Úc Lễ sải bước đến bên giường, ngăn Ngô Hưng làm ra hành động ngốc nghếch: “Chú làm gì đó, nằm yên đấy.”
Ngô Hưng giống như đứa trẻ ấm ức với cha mình: “Mẹ kiếp bọn chúng ỷ mạnh hiếp yếu.”
Khương Ái đứng một bên nghe được những lời này, không ngừng khinh bỉ một phen, đúng là chủ nào tớ đấy hống hách quen thân, chui vào nhà người ta còn bày ra bộ dạng ăn vạ.
Úc Lễ như có thêm cặp mắt ở sau gáy, Khương Ái vừa nhếch môi một cái liền ngoái đầu lại nhìn.
Khương Ái rụt rụt cổ biết điều đi vào bếp hầm lại nồi cháo đang nấu dở.
“Thấy hàng chưa?”
Bên ngoài tiếng trao đổi giữa Úc Lễ và Ngô Hưng không ngừng truyền tới tai cô, điều này gián tiếp giải thích cho cô hiểu lý do tại sao bọn họ lại chạy tới khu nghèo nàn này.
Tới khi nồi cháo trên bếp đã chín, Khương Ái múc ra ba cái chén lịch sự mời Úc Lễ dùng bữa tối.
Anh ta mới đầu còn nhìn chằm chằm, sau đó không hề khách sáo mà cầm lên ăn sạch sẽ.
Bữa tối coi như đã giải quyết xong rồi, nhưng còn vấn đề lớn hơn là chỗ ngủ làm Khương Ái phải đau đầu.
Chỗ cô là một căn phòng nhỏ, với diện tích vài mét vuông, chiếc giường đơn kia nhường người bệnh, còn cô với Úc Lễ tính sao?
Lúc Khương Ái đang suy tính nát óc, Úc Lễ chợt có động thái nâng tay xem đồng hồ: “Cũng muộn rồi nghỉ ngơi đi, ngày mai bí mật tìm người thông thạo địa hình ở đây vẽ bản đồ.”
Dứt câu anh ta đảo mắt quanh phòng một lượt, lấy ra cái chiếu kẹp giữa tủ quần áo và giường rải ra.
Chiếc áo khoác bị anh ta gấp làm nhiều phần, sau đó đặt xuống chiếu gối lên.
Khương Ái nhìn một loạt các động tác đó thầm oán thán:
“Ông chủ à phòng anh đầy đủ tiện nghi sao không về mà ngủ, ở đây tranh chỗ với tôi làm gì?”
“Tôi không ngại khi cô đứng đó canh tôi ngủ đâu.” Đôi mắt khép hờ của Úc Lễ đột ngột mở lớn, chế nhạo Khương Ái nhìn trộm mình.
Khương Ái chớp chớp mắt, đi lại tủ bạt lấy ra chiếc áo rồi bước tới đầu chiếu bên kia học theo Úc Lễ kê xuống gáy.
Một đêm ngắn ngủi trong căn phòng chật chội lặng lẽ qua đi, ở cái nơi ánh mặt trời không chiếu đến này bình minh âm thầm hiện hữu.
Khương Ái bị tiếng ho khan của ai đó làm cho tỉnh giấc, mở mắt ra mới giật mình phát hiện cô thế mà lại ôm Úc Lễ ngủ.
“Xin lỗi.” Khương Ái vội vàng nói lời khách sáo rồi chạy nhanh vào phòng tắm.