Thiên Kim Thất Thế Trở Thành Đầy Tớ Cho Ông Trùm

Chương 3: Nhà tôi không nuôi kẻ vô dụng




Úc gia không giống với Khương gia là gia tộc hình thành lâu đời, cha truyền con nối, mà do một tay Úc Lễ gây dựng.

Anh ta năm nay mới ngoài ba mươi tuổi nhưng đã có một vị trí nhất định trong thế giới ngầm, thế lực cùng địa bàn mỗi ngày một bành trướng khiến nhiều người đỏ mắt.

Cũng chính vì anh ta tuổi còn trẻ đã ngồi ở vị trí cao, cho nên lời đồn đại xung quanh anh ta nhiều vô kể.

Là một kẻ tàn nhẫn, máu lạnh vô tình.

Những thứ quy tụ trong con người Úc Lễ từng làm Khương Ái cực kỳ chán ghét.

Nhưng giờ thì đã khác, nó giống như một thanh kiếm sắc nhọn, giúp cô tự vệ cũng giúp cô lấy được mạng sống kẻ thù.

Chẳng mấy chốc Khương Ái đã đặt chân tới Úc gia, Úc Lễ một thân trang phục đen uy quyền ngồi trên chiếc ghế chủ nhân trong phòng khách.

Gương mặt thâm trầm của anh ta làm Khương Ái mất đi vài phần dũng khí, đôi chân chậm chạp di chuyển đến bên cạnh âm thầm suy đoán tâm tình.

"Nhìn đủ chưa?"

Úc Lễ xoay chiếc nhẫn bạc trên ngón tay cái, ngữ điệu sắc lạnh bức người cất lên. Anh ta ghét nhất là cái kiểu nhìn soi mói này, mà Khương Ái từ lúc bước vào cửa tới giờ lại liên tục phá vỡ các quy tắc anh ta đặt ra.

"Xin lỗi."

Hành động khiếm nhã bị phát giác Khương Ái vội vàng cúi đầu, cô thực sự thất bại rồi không thể nào nhìn ra được người đàn ông này đang suy nghĩ cái gì.

"Muốn thăm dò tôi?" Úc Lễ đưa mắt nhìn Khương Ái câu từ nói ra tựa như rất nhẹ nhàng, nhưng lại mang một lực sát thương mạnh mẽ:

"Tự tìm đường chết."

Khương Ái kinh hãi quỳ rạp xuống, dây chun cố định trên mái tóc dài tự dưng bị đứt, cùng với đó là cơ thể lấm lem bùn đất càng làm cô thêm chật vật.

Giọng Khương Ái run run nói:

"Tôi không dám nữa."

Úc Lễ điều chỉnh tư thế ngồi, hơi thở giống như con mãnh thú bóp chết linh hồn con mồi:

"Cô không dám? Khương Ái ở trước mặt tôi cô tốt nhất hãy bỏ cái tính khôn vặt đấy đi, tôi không đọc nhiều sách như mấy người nhưng đủ để biết ai thật lòng ai giả dối."

Ẩn giấu sau mái tóc buông thõng xuống gương mặt nhợt nhạt, đôi mắt Khương Ái không kiềm được mà sinh ra tia tức tối.

Không đọc nhiều sách sao? Lời nói của anh ta còn thâm thúy hơn khối người tự nhận rằng mình học rộng tài cao đấy chứ.

Anh ta mắng cô mắt mù, mắng cô không biết nhìn người, mắng cô có học mà không có khôn, ừ thì tất cả đều đúng nhưng cô đã phải trả giá rồi thây, hà cớ gì anh ta phải tàn nhẫn sát thêm muối vào vết thương hở?

"Tôi nể tình cha cô từng giúp đỡ nên mới đưa cô về đây, nhưng nhà tôi không nuôi kẻ vô dụng."

Lần này Úc Lễ đứng dậy, thân hình dày dạn gió sương cao gần một mét chín của anh ta che phủ hoàn toàn cơ thể Khương Ái, ánh mắt lạnh lẽo chiếu đến đỉnh đầu cô.

Cô nghe xong lập tức đáp lại:

"Những thứ người khác làm được tôi cũng làm được."

Sau đó hình như cô nghe được tiếng cười khẩy của anh ta, tiếp đến là tiếng đế giày va chạm với sàn nhà ngày một xa.

Trước khi bước lên bậc thang, anh ta hơi ngừng lại nói với người quản gia:

"Để cô ta nghỉ ngơi một ngày, tôi không muốn thấy cái bộ dạng sống dở chết dở đấy."

Khương Ái giữ cái dáng vẻ khúm núm này trong một khoảng thời gian, chờ tới khi không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào thuộc về Úc Lễ nữa mới ngồi bệt trên sàn nhà.

Đêm nay quá dài rồi, một đêm xảy ra biết bao nhiêu chuyện, kể ra phải viết được một cuốn sách dày.

"Cô Khương đi theo tôi."

Bác quản gia khoảng tầm trên năm mươi tuổi dẫn đường đưa Khương Ái ra khỏi căn biệt thự, đi theo con đường đá rải tới ngôi nhà hai tầng cuối vườn.

"Đây là phòng của cô, Úc gia có một số quy tắc cô cần phải nhớ, ngoài những lúc làm việc ra không được tới nhà chính."

"Dạ cảm ơn bác." Khương Ái cũng không muốn tiếp xúc nhiều với Úc Lễ, trước mắt như thế lại càng hay tránh được anh ta bao nhiêu tốt bấy nhiêu.

Tuy nói là chỗ ở dành cho người làm, nhưng vật dụng cũng khá đầy đủ, mà cho dù có tồi tàn đi chăng nữa cô đòi hỏi cái gì?

Khương Ái khịt khịt mũi, nước mắt gắng gượng đổ xuống như mưa. Cô có muốn khóc đâu, chẳng qua bụi rơi vào mắt đấy chứ.

Cô ngửa mặt nhìn lên trần nhà, đem dòng lệ đổ ngược vào trong.

"Cốc... cốc."

Lúc cô chuẩn bị đi vào phòng tắm, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa. Khương Ái nghĩ là bác quản gia tìm mình có việc, tới khi ra mở cửa nhìn người đàn ông đeo mắt kính, có hơi khựng lại.

"Nghe nói ở đây có người bị thương?" Đối với dáng vẻ ngốc nghếch của Khương Ái, người kia nở nụ cười nhạt.

Khương Ái theo phản xạ sờ vào cổ mình, sau đó đứng nép sang một bên nhường chỗ cho anh ta vào phòng.

Ngô Giang đặt hộp dụng cụ y tế lên giường, lấy ra một vài loại chuyên dùng xử lý vết thương.

Ngoài vết cắt ở cổ ra, trên người Khương Ái còn có thêm chi chít các loại trầy xước, thâm tím. Ngô Giang không dám đụng lung tung, trước khi đi để lại cho cô thuốc bôi ngoài da cùng trị sẹo.

"Cậu ta cũng quá không biết thương hoa tiếc ngọc rồi."

Anh ta đi ra tới cửa, tự lẩm bẩm một mình. Khương Ái nghe câu được câu chăng, cúi đầu nhìn lại bản thân, phát hiện trên người cô là bộ quần áo ngủ ai đó thay cho lúc ngất đi kia.

Cô không có đồ để thay, thử tìm trong tủ được bộ đồng phục người làm, mang theo đi vào phòng tắm.