Thiên Kim Thất Thế Trở Thành Đầy Tớ Cho Ông Trùm

Chương 24: Thân mật trước khi từ biệt (H nhẹ)




Đêm nay Úc Lễ cần phải tham dự cuộc họp kín với các lão đại hàng đầu trong giới Mafia, buổi tối sau khi cùng Khương Ái ăn cơm xong liền rời đi, cho tới tận khuya mới trở lại.

Úc Lễ sợ làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của Khương Ái, mọi động tác đều trở lên hết sức nhẹ nhàng.

Khương Ái vốn không có ngủ, từ lúc anh bước vào cửa đã phát hiện ra, nhưng lại nằm yên bất động giả vờ như đã say giấc.

Phần nệm bên cạnh lún xuống, ngay sau đó là nụ hôn nhẹ nhàng nơi trên mái đầu. Úc Lễ cẩn thận luồn tay xuống gáy Khương Ái, kéo cô ôm vào ngực.

Mùi rượu thoang thoảng nơi đầu mũi, Khương Ái chưa bao giờ thấy Úc Lễ uống rượu, phải chăng hôm nay tâm trạng anh không được tốt? Vì vấn đề mỏ quặng hay còn việc gì khác khiến anh bận lòng?

Chờ tới khi nghe được hơi thở đều đặn, Khương Ái mới dám ngẩng đầu lên nương theo ánh trăng nhìn ngắm gương mặt đến cả ngủ say vẫn cau mày của anh.

Lần đầu nhìn thấy những vết thương chằng chịt trên cơ thể anh, cô đã phải lặng người trong vài giây, tự hỏi anh đã phải trải qua những gì mới ngồi lên được vị trí như ngày hôm nay.

Tuổi thơ, cuộc sống của Úc Lễ trước năm anh ba mươi tuổi là một ẩn số đối với Khương Ái.

Thực ra Khương Ái cũng chẳng biết cô đang giận dỗi Úc Lễ vì cái gì nữa, anh chưa từng nói yêu cô thì sao có thể gọi là lừa gạt được.

Phải chăng cô thích người đàn ông ngoài lạnh trong ấm áp này không chỉ một chút như cô từng nói? Cho nên khi biết anh đến với mình vì mục đích riêng mới đau lòng.

Khương Ái đưa ngón tay lên định chạm vào trán anh sau cùng lại thu về, điều chỉnh tư thế chôn chặt mặt vào ngực anh.

Một đêm trăng sáng ru ngủ người trong phòng bằng những nỗi buồn khó nói thành lời.

Sau lần bị Khương Ái từ chối, Úc Lễ không làm ra việc gì quá phận nữa, ngoài đôi lúc không nhịn được ôm chặt lấy cô mà thôi.

Dần dần Úc Lễ cũng phát hiện ra Khương Ái có điểm kỳ lạ, nụ cười vô tư ngày nào thay bằng thẫn thờ mất tập trung.

Úc Lễ và Khương Ái đứng cách nhau không xa là bao, nhưng anh liên tục gọi cô mấy câu vẫn không nhận được hồi âm. Anh bước đến bên cạnh cô, áp tay vào má cô kiểm tra:

“Em sao thế? Mệt à?”

Khương Ái giật mình đưa mắt nhìn Úc Lễ, rồi chậm chạp lắc đầu: “Em không sao?”

Đối với câu trả lời này Úc Lễ không hề tin tưởng, kéo tay cô từ dưới sàn nhà phòng tắm đứng lên.

“Lát anh bảo Ngô Hưng làm, em nghỉ ngơi đi.”

Khương Ái nhìn lại đống quần áo dơ, trong đó có cả đồ lót của cô nữa, sao có thể để Ngô Hưng đụng vào? Cô kiên quyết từ chối, sau cùng Úc Lễ phải trực tiếp ôm người ấn xuống giường người nào đó mới ngoan ngoãn.

“Nóng thế này rồi còn cậy mạnh, tôi cũng đâu chê em?” Úc Lễ đắp kín chăn cho Khương Ái rồi ngồi xuống mép giường, không nhịn được mắng cô vài câu.

Không ngờ lời mắng vừa dứt, hai mắt Khương Ái đã ngấn lệ, tiếp đến cứ thế mất hết mặt mũi òa khóc trước mặt Úc Lễ.

Anh ta không hiểu bản thân sai ở chỗ nào, một bên cuống cuồng lau nước mắt, một bên tìm cách dỗ dành:

“Tôi không nói gì nữa, em nín đi.”

Khương Ái mím môi nấc lên từng tiếng nghẹn ngào: “Ông chủ lát anh phải ra ngoài sao?”

“Em không muốn tôi đi?” Úc Lễ có chút mừng rỡ hỏi lại.

Khương Ái vươn tay ra khỏi chăn, nắm lấy bàn tay Úc Lễ gật đầu.

Đôi mắt Úc Lễ tỏa ra tia sáng, tháo giày vén chăn nằm xuống bên cạnh xoa tóc cô: “Cũng không nhất thiết phải đi, để em ở phòng một mình tôi cũng không yên tâm.”

Hôm nay là ngày cuối cùng tại đảo Tam Á, những vấn đề quan trọng đều đã nói cả rồi, tiệc chia tay này để ba người kia tự đi cũng được.

Khương Ái nghiêng người đối mặt với Úc Lễ, cánh tay chủ động đặt lên hông anh, đoạn sau làm ra hành động khiến anh ta hết sức ngỡ ngàng.

Cô dùng đôi môi nóng ran của mình hôn anh, không những thế chiếc lưỡi thơm ngọt còn cố tình trêu chọc liếm nhẹ hàm răng anh.

Úc Lễ trong lòng có nghi ngờ nhưng đàn ông mà, hơn nữa lại với người con gái mà anh ta thích nữa sao có thể cưỡng lại được?

Anh ta không lưỡng lự nữa, áp sát vào cô gia tăng lực đạo ôm chặt vòng eo mảnh khảnh, cuồng nhiệt đáp lại.

Trong không gian tĩnh lặng tiếng môi lưỡi va chạm, yết hầu Úc Lễ không ngừng chuyển động tham lam nuốt hết tất thảy hương vị ngọt ngào vào bụng.

Khi cánh môi hai người tách ra, Úc Lễ đã trong tình trạng thở dốc, nơi nào đó bị dục vọng nhuốm chàm mà ngẩng cao đầu.

Thế nhưng Úc Lễ không dám đòi hỏi quá nhiều, cúi đầu hôn hít mấy cái trên cổ cô:

“Ngủ đi, tôi ở đây.”

Khương Ái lắc đầu, không an phận làm theo lời anh nói, trong đôi mắt linh động pha chút xấu hổ lôi kéo áo sơ mi ai đó ra khỏi quần, bàn tay mềm mại trườn khắp bụng rồi đến ngực.

“Ông chủ anh có muốn em không?”

Hết kinh ngạc này qua kinh ngạc khác, trước lời dụ hoặc mà anh ta muốn từ lâu đương nhiên là rất cầu còn không được, nhưng nghĩ tới cô đang bị bệnh anh không đành lòng:

“Khương Ái tôi không muốn làm em mệt.”

Khương Ái càng làm ra hành vi lớn mật hơn, chạm tay vào nơi căng phồng giữa hai chân anh ta vuốt ve:

“Em không mệt, em muốn anh.”

Úc Lễ không chịu nổi rít vào một hơi lạnh, lật người đè Khương Ái dưới thân: “Tôi sẽ không phụ bạc em.”

Nói xong anh ta không cố gượng ép bản thân nữa, một mặt cởi nút áo trên người cô, một mặt hôn môi nồng nhiệt.

Khương Ái cũng không chịu thua, đôi bàn tay thành thục cởi đồ Úc Lễ hơn thua xem ai nhanh hơn.

Khi mảnh vải cuối cùng của cả hai rơi xuống sàn nhà, thân thể bóng loáng khít khao chồng lên nhau.

Úc Lễ nhìn người con gái dưới thân một cách đầy si mê, cùng với cánh tay chạy dọc đường cong mềm mại, anh cúi đầu chôn trước ngực cô.

Qua một hồi chạy ngược xuôi, bàn tay Úc Lễ dừng lại ở nơi tư mật thiếu nữ, đưa một ngón tay vào hang động thăm dò.

Sự kích thích này lập tức nhận được thanh âm rên rỉ hưởng ứng, Khương Ái vặn vẹo thân thể, rướn cao hông nghênh đón cùng anh thân mật.

“Ông chủ cho em.”

Úc Lễ rút ngón tay ra khỏi nơi tư mật, thêm một ngón tay nữa vào, bên trên phối hợp chà đạp đôi thỏ trắng nõn. Anh cảm thấy cô vẫn chưa đủ để tiếp nhận vật hùng dũng của mình, sợ nóng vội sẽ làm tổn hại đến cô.

Thời gian đằng đẵng qua đi, cả hai đều đi đến giai đoạn đỉnh điểm, lúc này ngón tay Úc Lễ mang theo dịch mật ướt đẫm thối lui ra ngoài, thay bằng vật nam nhân dũng mãnh.

Hai chân Khương Ái đặt trên hông Úc Lễ, chân thực cảm nhận vật nóng rực huy hoàng kề cận. Đôi môi cô vương nụ cười thê lương, chờ đợi cùng anh hòa làm một.

Úc Lễ nhìn gương mặt đỏ ửng của Khương Ái, cánh môi bao lấy môi cô động thân tiến vào, bắt đầu con đường chiếm hữu.

Dù có dòng suối lênh láng dẫn đường, nhưng Khương Ái quá nhỏ so với Úc Lễ, phải mất khá lâu toàn bộ của anh mới nằm gọn trong cơ thể cô.

Khương Ái đau đến mức nước mắt đầm đìa, móng tay bấu chặt vào da thịt trên lưng anh.

“Hết đau chưa.”

Úc Lễ ở bên tai Khương Ái thì thầm hỏi ý, đợi cô chuẩn bị sẵn sàng mới đưa ra đẩy vào.