"Thẩm Cẩn Vu, cậu có ý gì!"
Tần phu nhân đập bàn hỏi, bởi vì dùng sức quá mạnh mà lòng bàn tay bị đập đến mức tê buốt, bà siết chặt nắm tay, ngực không ngừng phập phồng như thể vô cùng tức giận.
Trên bàn có một tờ báo và một bản thỏa thuận.
Tiêu đề báo được phóng đại: Tập đoàn Tần Thị sẽ đầu tư ba trăm triệu đô la Mỹ, sắp có trí tuệ nhân tạo——
Còn trong bản thỏa thuận là những quy tắc và quy định mà tập đoàn Thẩm Thị đặt ra cho tập đoàn Tần Thị.
Tần phu nhân không biết Thẩm Cẩn Vu đã nói gì với Tần tiên sinh mà ông ta ngày càng trở nên mê muội, cứ nhất quyết nói rằng sau khi phát triển trí tuệ nhân tạo thì tập đoàn Tần Thị sẽ bước vào kỷ nguyên mới.
Lại còn mơ rất đẹp, đến lúc đó mọi nhà đều không thể tách rời trí tuệ nhân tạo, và tập đoàn Tần Thị sẽ độc chiếm thị trường!
Mới bắt đầu thực hiện giấc mơ này thôi mà trước tiên đã ném tiền vào đó như điên, ba trăm triệu đô la Mỹ chỉ là một khoản trong số đó.
Tần phu nhân cảm thấy phẫn nộ vì bị đồng đội heo đào hố chôn cùng.
Người ta đã nghiên cứu trí tuệ nhân tạo bao nhiêu năm rồi, cứ ném tiền vào đó là ra được sao?
Đầu tư càng nhiều, đến lúc đó không thu hồi vốn nổi thì ngã càng đau!
Để làm dự án này, Tần tiên sinh thậm chí còn bán sản nghiệp của mình——
Chỉ như vậy thôi thì chưa đủ để khiến Tần phu nhân tức giận, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, chỉ cần bà còn nắm giữ cổ phần trong tay thì nhà họ Tần vẫn còn cơ hội.
Nhưng Thẩm Cẩn Vu mang đến bản thỏa thuận kia đã hoàn toàn chặn đứt đường lui của bà!
Tập đoàn Tần Thị sẽ thuộc về tập đoàn Thẩm Thị.
Tập đoàn Tần Thị đã có nền tảng hàng trăm năm, há có thể để người khác tùy ý nhìn trộm?
Thẩm Thị...nói cho cùng thì chỉ là nhà giàu mới nổi thôi.
Tần phu nhân biết nguyên nhân chính khiến cho Tần tiên sinh hành động ngang ngược như vậy là do Thẩm Thị đi lên quá nhanh, khiến ông ta ghen tị đỏ mắt.
Cố tình lại đi tin tưởng Thẩm Thị!
Tần tiên sinh đã bao giờ ngu xuẩn đến thế đâu!
Tần phu nhân chợt nhớ đến bác Lai đã qua đời, nếu bác Lai có ở đây thì đã có thể ngăn cản ông ta rồi.
Tần tiên sinh không bao giờ nghe lời bà.
Bây giờ trước mắt bà chỉ có một bản thỏa thuận đã được đóng dấu, chỉ chờ bà đặt bút ký tên thôi.
Một khi bà ký vào rồi, tập đoàn Tần Thị sẽ không còn được coi là tập đoàn Tần Thị nữa, sau này có đưa ra quyết định gì cũng phải kéo theo tập đoàn Thẩm Thị ư?
Tần phu nhân muốn mắng Thẩm Cẩn Vu ảo tưởng, một tiểu bối mà cũng dám tính kế trên đầu bà!
Bà bắt đầu hối hận vì đã đồng ý liên hôn, không ngờ tập đoàn Thẩm Thị lại có dạ dày không đáy như vậy!
Không sợ nghẹn chết à!
Sắc mặt của Tần tiên sinh cũng không tốt lắm, ông lạnh lùng nói: "Cẩn Vu à, con cũng như coi như là đứa nhỏ ta nhìn lớn lên. Con với Miên Miên kết hôn rồi, chúng ta nhất định sẽ chuẩn bị của hồi môn thật hậu hĩnh, nhưng cũng phải để lại cho Tần Hành của chúng ta một ít chứ nhỉ?"
Tần tiên sinh coi Thẩm Cẩn Vu như con rể, còn cho rằng Thẩm Cẩn Vu không đến mức phải lừa ông.
Thẩm Cẩn Vu cũng không muốn khiến mọi chuyện khó coi như vậy.
Cậu nhìn chậu cây trên bàn, trong thời tiết này mà lá cây vẫn xanh tươi, tràn đầy sức sống đến thế.
Cậu không muốn làm cho mọi chuyện trở nên khó coi, với điều kiện Tần Miên Miên phải là đại tiểu thư nhà họ Tần.
Nhưng đại tiểu thư thực sự của Tần gia lại là Giản Ánh An——
Ngay từ khi chào đời Thẩm Cẩn Vu đã được đính hôn với Tần gia đại tiểu thư, cậu vẫn còn nhớ lúc mới hiểu chuyện, cậu đã rất không vui khi biết mình có một vị hôn thê.
Lúc đó cậu cảm thấy cuộc sống của mình đang bị người khác thao túng, cho nên muốn đi tính sổ với Tần Miên Miên.
Sau đó ở trong hoa viên nhà họ Tần, cậu nhìn thấy Tần Miên Miên đang mỉm cười hái hoa.
Đó là vị hôn thê của cậu.
Từ đó trở đi, Thẩm Cẩn Vu thường xuyên đến nhà họ Tần. Cậu rất thích tính cách ngoan ngoãn, mềm mỏng của Miên Miên.
Thẩm Cẩn Vu ngước mắt nhìn vợ chồng Tần gia.
Bọn họ tuyên bố với bên ngoài Tần Miên Miên mới là đại tiểu thư thật sự của Tần gia, Giản Ánh An chỉ là con gái nuôi của họ, nhưng rốt cuộc trong lòng họ đang nghĩ gì?
Thẩm Cẩn Vu không tin bọn họ, cậu ta chỉ tin vào bản thoả thuận mà mình mang đến.
Chỉ khi tập đoàn Tần Thị bị cậu khống chế thì mới có thể yên tâm.
Sau khi ký bản thỏa thuận này rồi thì sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra nữa, Tần Miên Miên sẽ là đại tiểu thư thực sự của Tần gia, là vợ sắp cưới của cậu.
Về phần Giản Ánh An, cậu sẽ xử lý chuyện đó sau.
Thẩm Cẩn Vu nghĩ tới đây, nở nụ cười giả tạo: "Chỉ cần Tần Hành vẫn gọi con một tiếng anh rể thì con sẽ luôn chăm sóc em ấy, xin cô chú đừng lo lắng về chuyện này."
Tần tiên sinh mặt lạnh như tiền, ai mà lo lắng chuyện này!
Điều ông ta quan tâm chính là tập đoàn Tần Thị! Tập đoàn Tần Thị chỉ có thể thuộc về ông ta!
Tần tiên sinh: "Lúc trước con nói chỉ cần có đủ kinh phí, những người đứng đầu được mời từ nước ngoài về nhất định sẽ có đột phá về công nghệ, khắc phục được vấn đề và để cho chúng ta chứng kiến ​​trí tuệ nhân tạo thực sự!"
Nhưng bây giờ thì sao! Chẳng thấy bóng dáng đâu!
Không chỉ có như vậy, bởi vì chuỗi vận chuyển đứt đoạn nên hàng hóa bị ứ đọng, không thể kịp thời tiêu thụ.
Ngày nay mọi ngành nghề đều có sản phẩm thay thế, chỉ cần tập đoàn Tần Thị rút khỏi thị trường thì sẽ có người tranh giành chiếm đoạt.
Tần tiên sinh gần đây bận đến sứt đầu mẻ trán, ông hẹn riêng với Mạnh Nhã Nhiên, nhờ người phụ nữ kia tiếp tục vận chuyển trong thời gian sớm nhất.
Nếu không phải thời gian quá eo hẹp, Tần tiên sinh sao có thể đi tìm người phụ nữ kia!
Tập đoàn Tần Thị hiện tại đang trong tình thế khó khăn, ông tin rằng chỉ cần trí tuệ nhân tạo làm nên chuyện thì ông sẽ có thể lật lại thế cờ.
Nhưng chờ đợi ông lại là một bản thỏa thuận mà Thẩm Cẩn Vu mang đến!
Thẩm Cẩn Vu: "Việc nghiên cứu và phát triển cũng cần có thời gian, bởi vì con nghe chú nói Tần Thị đang gặp khó khăn nên con mới muốn đề nghị giúp đỡ. Nhưng tập đoàn Thẩm Thị đâu phải chỉ có một mình con quyết định, chú nói có đúng không?"
"Chỉ cần ký kết thỏa thuận này thôi, tập đoàn Thẩm Thị sẽ hỗ trợ chú giải quyết vấn đề của tập đoàn Tần Thị."
Tần tiên sinh quả thực chỉ muốn chửi ầm lên, thỏa thuận cái con mẹ nó!
Một khi thỏa thuận này được ký kết thì chính là tập đoàn Thẩm Thị của mi kề dao vào cổ ta! Tập đoàn Tần Thị có thể có ngày lành sao?
Thẩm Cẩn Vu cũng không vội: "Đương nhiên là con chỉ đề nghị giúp đỡ, chú không ký cũng không sao."
Tần tiên sinh nhìn thấy cậu ta thực sự thu lại thoả thuận bèn thở phào nhẹ nhõm.
Đúng vậy, Miên Miên là hôn thê của thằng bé, sao nó có thể công kích gia đình hôn thê của mình chứ.
Chỉ sợ là vì không gặp Miên Miên, tâm trạng không tốt nên muốn cảnh cáo mà thôi, khi cần giúp thì vẫn sẽ giúp.
Ưu tiên hàng đầu bây giờ là phải bắt Miên Miên phối hợp với Tần gia, đi dỗ dành Thẩm Cẩn Vu.Miên Miên vẫn luôn rất ngoan ngoãn, đều là tại Giản Ánh An dạy hư con bé!
Nghĩ đến Giản Ánh An, Tần tiên sinh còn ước gì mình chưa từng sinh ra đứa con gái này, chỉ biết gây rắc rối cho người khác!
Tần tiên sinh: "Con yên tâm, chúng ta nhất định sẽ cử người đi đón Miên Miên về. Hôn ước của hai đứa sẽ được thực hiện như đã định, đến lúc đó chúng ta sẽ là người một nhà!"
Nụ cười của Thẩm Cẩn Vu không chạm đến đáy mắt: "Được vậy thì tốt quá rồi ạ."
Cậu cầm bản thỏa thuận, lời nói lại vòng trở về."Nếu chú không ký thì cháu cũng không có biện pháp thuyết phục tập đoàn Thẩm Thị giúp đỡ. Đến lúc đó chỉ có thể vất vả cho chú phải tự mình giải quyết rồi."
***
Giản Ánh An vẫn chưa biết Thẩm Cẩn Vu đang nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Cô và Tô Nam vừa vội vàng bổ sung các học phần còn thiếu của mình, vừa nghĩ mọi cách để thu mua cổ phần của Tần Thị.
Lần này tập đoàn Tần Thị bán cổ phần với số lượng rất lớn, nhưng do năng lực có hạn nên họ không thể thu mua lại hết, còn phải tìm cách bán ra thật nhanh.
Tô Nam hỏi Giản Ánh An: "Cậu thật sự không định lấy số cổ phần này quay về nói chuyện với Tần tiên sinh sao?"
Giản Ánh An lắc đầu.
Kiếp trước cô đã đi theo con đường này, lúc Tần tiên sinh còn đang mơ mộng hão huyền thì cô đã bắt đầu mua lại cổ phần, trong lúc đó còn tìm thấy mấy vị lão làng khác của tập đoàn Tần Thị, sau "một vài cuộc trò chuyện" thì cô đã mua được một số cổ phần nhỏ lẻ từ họ.
Đoán chừng mấy vị lão tướng đó cũng không ngờ rằng cô đang bí mật thu mua cổ phần.
Mấy cổ phần linh tinh nhỏ lẻ kia của Giản Ánh An cộng lại, không ngờ còn lớn hơn số cổ phần trong tay vợ chồng nhà họ Tần.
Nói thì có vẻ rất thuận lợi nhưng cũng không thể thiếu yếu tố may mắn. Đúng lúc Tần tiên sinh bán cổ phần, đồng thời còn có thể nhờ vào thân phận của mình mà tiếp cận với những cổ đông lão làng kia, khiến cho bọn họ không suy nghĩ nhiều.
Kiếp trước dự định của cô là tiếp quản Tần gia, trở thành người thừa kế của Tần gia, đồng thời công bố thân phận của mình với bên ngoài.
Cô đã lấy lại được những gì thuộc về mình...nhưng cũng bỏ lỡ rất nhiều thứ.
Giản Ánh An cô khi được sống lại thì không muốn lặp lại sai lầm như trước đây, cô chỉ muốn sống cuộc sống của riêng mình với Tần Miên Miên.
Tập đoàn Tần Thị, cô không quan tâm nữa.
Liên hệ với Mạnh Nhã Nhiên, gây rắc rối cho Tập đoàn Tần Thị vào lúc này chỉ là vì muốn khiến cho vợ chồng Tần gia hoảng sợ mà thôi.
Về số cổ phần đã thu mua.
Giản Ánh An: "Sẽ có người ra giá cao, đến lúc đó cứ bán đi."
Chuyện kiếm tiền, sao lại không làm.
Tô Nam: "Cho dù là đối thủ của tập đoàn Tần Thị sao?"
Giản Ánh An: "Thì sao? Cản trở chúng ta kiếm tiền à?"Không cản trở...
Chỉ là nếu tập đoàn Tần Thị không có biện pháp nào để giải quyết thì e rằng sẽ không tồn tại được nữa.
Tô Nam nhún vai, cô cũng không phải người nhà họ Tần, quan tâm nhiều như vậy làm gì.
Chỉ là nghĩ đến chuyện chiếm tiện nghi của nhà họ Tần xong thì đến lượt nhà họ Tô, cô cảm thấy có chút cảm khái.
Tô Nam: "Thế lỡ như là Thẩm Cẩn Vu mua lại, sau đó Tần gia được một phen hữu kinh vô hiểm thì sao?"
Giản Ánh An nhìn cô đầy ẩn ý: "Cậu cho rằng tại sao Tần tiên sinh lại mơ mộng hão huyền?"
Bọn họ không ai là người tốt.
Vợ chồng nhà họ Tần, Thẩm Cẩn Vu, bao gồm cả chính cô.
Cho dù Thẩm Cẩn Vu có giúp đỡ tập đoàn Tần Thị thì cũng không phải làm không công, khả năng lớn nhất là khiến cho Tần tiên sinh ép Tần Miên Miên gả cho cậu ta, sau đó áp chế thân phận bố vợ của Tần tiên sinh.
Tần Miên Miên sẽ không gả cho cậu ta, Tần Miên Miên chỉ thuộc về cô.
Tuy vậy Giản Ánh An vẫn phải cảnh giác, nếu Tần tiên sinh thật sự bất chấp tất cả thì cô cũng phải tìm cách đối mặt mới được.
Tập đoàn Tần thị, sắp lụi tàn rồi.
***
Thỏa thuận này không thể ký!
Tần phu nhân mệt mỏi quay về Tần gia, lúc Thẩm Cẩn Vu rời đi rõ ràng là đang uy hiếp.
Câu ta muốn làm gì?
Chẳng lẽ còn muốn bỏ đá xuống giếng sao?
Tần phu nhân cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi, bà nhìn về phía lầu hai, để tập đoàn Tần Thị có thể sống sót qua kiếp nạn này thì Tần Miên Miên nhất định phải kết hôn!
Tần Miên Miên nên về nhà rồi.
Bà trở về phòng ngủ, đúng lúc đi ngang qua phòng của Tần Hành.
Tần phu nhân dừng bước: "Tần Hành còn chưa về sao?"
Người hầu sợ hãi nói: "Đã gần một tháng rồi ạ..."
Đã hơn một tháng chưa về, chúng nó định cắt đứt quan hệ với Tần gia sao?
Vốn đã bị sỉ nhục ở chỗ Thẩm Cẩn Vu rồi, về nhà lại còn phải chịu đựng lửa giận của con trai con gái, Tần phu nhân quay người đi về phía cửa lớn, chuẩn bị đi gọi người về.
Đầu tiên bà nhờ người kiểm tra lịch sử thẻ ngân hàng của Tần Hành, bà muốn biết gần đây Tần Hành đi đâu. Kết quả là, ngoại trừ lần chuyển khoản cách đây một tháng thì không có khoản tiêu dùng nào cả.
Và một lần chuyển khoản đó đã chuyển toàn bộ số tiền của Tần Hành đi ra ngoài!
Quan trọng nhất là tháng này bọn họ chưa chuyển tiền vào thẻ, tháng này Tần Hành dựa vào cái gì mà sống đây?
Về phương diện sinh hoạt, Tần gia trước giờ chưa bao giờ bạc đãi ai.
Đặc biệt là Tần Hành, từ nhỏ đến lớn, cơ bản là cậu muốn cái gì đều sẽ được thỏa mãn.
Tần phu nhân nhìn khoản tiền được chuyển đi kia: "Đã chuyển cho ai?"
Người đi điều tra tài khoản ngân hàng cảm thấy bối rối: "Liên quan đến quyền riêng tư của khách hàng, ngân hàng sẽ không cung cấp thông tin cho chúng ta đâu."
Tần phu nhân cau mày: "Là tài khoản chưa giao dịch bao giờ sao? Một tài khoản hoàn toàn xa lạ?"
Người đàn ông trả lời: "Đúng vậy."
Sau đó Tần phu nhân bắt đầu phỏng đoán, có khi nào đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi không?
Kẻ bắt cóc đe dọa phải chuyển hết tiền sang cho hắn, sau đó ra tay giết chết con tin.
Một tháng này đều không có tin tức gì.
Nếu là như vậy!
Tần phu nhân hoảng hốt, Tần Hành là con trai duy nhất của bà, là người thừa kế tương lai của tập đoàn Tần Thị!
Nếu thằng bé xảy ra chuyện!
Tần phu nhân: "Báo cảnh sát đi!"
Bà nói trong vô thức.
Sau đó lại gọi người lại: "Đợi đã, đừng báo cảnh sát vội, chuyện này không thể đưa lên bản tin được."
Tập đoàn Tần Thị đang ở nơi đầu sóng ngọn gió rồi, không thể chịu đựng thêm bất kỳ tin tức tiêu cực nào nữa.