Thiên Kim Thật Chăn Trâu Ở Tinh Tế

Chương 42




Luận văn vừa mới được đăng tải, quân đoàn 2, 3, 5, 6 đã biết mình bị chơi.

Bản vẽ mẫu của hoa văn đôi chiều nghịch thuận trong luận văn giống y như đúc với bản mà bọn họ nhận được. Bài luận văn này những người khác đều có thể đọc miễn phí, bọn họ lại mất trắng 5000 vạn.

Trong khoảnh khắc tức giận không thôi ấy còn nhận được thông báo của Quân đoàn 13.

“Thiếu tướng!” Cảnh vệ vội vàng chạy vào, “Quân đoàn 13 nói là người của chúng ta nhập cảnh phi pháp, hiện tại đã bị bắt. Bọn họ muốn chúng ta mang tiền phạt đi chuộc người, tiền chuộc mỗi người là 100 vạn tinh tệ!”

“Cái gì!” Thiếu tướng cắn răng, cái gì gọi là nhập cảnh phi pháp? Sao người của bọn họ lại nhập cảnh phi pháp! Thiếu tướng tính nhẩm trong lòng, con mẹ nó, hay là mấy tên gián điệp xếp vào Quân đoàn 13 bị tóm được rồi!

Cùng lúc đó, người của ba quân đoàn lớn cũng giật nảy mình, vội vàng liên hệ gián điệp nhưng không có tin tức.

“Đồ chó chết!” Thiếu tướng tức giận đến quăng mạnh cốc trong tay đi, hai mắt đỏ đậm, gián điệp xếp vào lâu như vậy đã bị nhổ mất.

“Thiếu tướng.” Cảnh vệ nơm nớp lo sợ, nhỏ giọng hỏi: “Chúng ta có cần phải đi chuộc người không?”

Không cần nghĩ cũng biết gián điệp bị bắt lại sẽ trải qua cái gì?

Đi qua phòng thẩm vấn, áp dụng mỗi biện pháp một lần, cái gì nên nói, cái gì không nên nói đều sẽ bị tiết lộ sạch.

Thiếu tướng cắn răng phun ra một chữ, “Chuộc!”

Rõ ràng gián điệp đã không còn giá trị lợi dụng, nhưng lại không thể không đi chuộc lại. Tuy mười ba quân đoàn bằng mặt không bằng lòng, nhưng vẫn cần phải nể nang nhau chút.

Ai mà chẳng cài gián điệp vào phe đối địch. Nhưng nhỡ có bị bắt thì phải tự nhận xui xẻo thôi, nên đổ máu thì đổ máu, nên bồi thường thì bồi thường.

Bốn quân đoàn lớn xám xịt giao tiền chuộc để nhận gián điệp của mình về

Giờ thì hay rồi, ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, mặt mũi trong ngoài đều mất cả.

“Thiếu tướng.” Cảnh vệ thấy sắc mặt của thiếu tướng nhà mình thật sự không tốt, lấy tay làm đao ra dấu ở cổ, “Có muốn làm cho đứa nhóc con kia bay màu luôn không?”

Thiếu tướng hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới nói: “Tạm thời không cần động đến cô ta.”

Cảnh vệ không hiểu lắm.

Thiếu tướng cười lạnh: “Cậu cho rằng một con nhóc 15 tuổi có gan đối đầu với cả mấy quân đoàn lớn sao?”

Cảnh vệ: “Chẳng lẽ sau lưng còn có nguyên do gì khác sao?”

“Là chúng ta không cẩn thận.” Thiếu tướng nói “Chỉ sợ ngay từ đầu, bom dị năng này đã chính là cái bẫy mà quân đoàn 13 thiết lập cho chúng ta rồi.”

“Kẻ thuyết phục được Công Lương Ủy giao đồ ra để bẫy chúng ta cũng chỉ có quân đoàn 13 mang mối quan hệ không cạn với ông ta thôi.”

Cảnh vệ: “Chẳng lẽ quân đoàn 13 làm như vậy là bởi vì buổi nghị sự quốc hội ư?”

Thiếu tướng cười lạnh, “Tám phần là vậy.”

Lần trước phe thế gia nêu ra việc bầu cử lại thống soái trong hội nghị quốc hội, quân đoàn thứ 2, 3, 5, 6 đều gửi phiếu tán thành. Quân đoàn thứ 1 thuộc phe hoàng thất, thái độ của hoàng thất không rõ nên đã chọn bỏ quyền. Quân đoàn thứ 4 thuộc phe thế gia nhưng đã từng nhận ân huệ của thống soái, vậy nên cũng chọn bỏ quyền.

Tuy rằng cuối cùng đề nghị này đã bị bác bỏ vì nhiều phiếu phản đối hơn, nhưng nhất định phe thống soái sẽ không tình nguyện cứ thế bỏ qua.

Cảnh vệ: “Vậy chẳng lẽ mặc kệ con nhãi ranh kia sao ạ?”

“Ngu xuẩn, không phân rõ được nặng nhẹ sao. Vở kịch lớn hiện nay đang ở quốc hội, chờ...” Thiếu tướng hàm hồ nuốt lại mấy chữ, nói: “Đến lúc đó làm gì cũng dễ.”

Mục Tinh Thần còn không biết, trời xui đất khiến, cô đã tránh thoát được một ít phiền toái.

Có điều từ sau khi biết được Mục Phong là dị năng giả cấp S, Mục Tinh Thần đã yên tâm hơn chút về độ an toàn của nhà mình rồi.

Trong nhà có một dị năng giả cấp S, một chiến sĩ cấp A, còn có hơn bốn mươi con trâu chiến có chiến lực ngang với cấp A, chẳng lẽ còn không chăm sóc được tốt cho một người?

Trừ khi những quân đoàn đó có thể để một người cấp S dẫn mấy chục chiến sĩ cấp A tới, nếu không, ai đến đây cũng chỉ có tác dụng tặng tiền cho cô. Một tên gián điệp giá 50 vạn, cô sẽ thu hết không bỏ sót một ai.

Kỳ nghỉ bảy ngày này Mục Tinh Thần định dành ra bốn ngày sau ở lì trong nhà không ra khỏi cửa, đặc biệt là đánh chết cũng sẽ không đi tìm Công Lương Ủy.

Đều do ông lão Công Lương Ủy kia.

Luận văn vừa đăng lên đã gây ra chấn động vô cùng lớn cho giới học thuật ngành dị võ. Học giả nhạy bén đã nhận thấy sự ra đời bản vẽ mẫu của bốn loại song văn này rất có thể sẽ khiến toàn giới thiết kế dị võ thay đổi cách chế tạo.

Nhưng người viết ra bài luận văn gây oanh động lớn như vậy lại là một con nhóc vô danh 15 tuổi, mà tên của Công Lương Ủy đại sư thế nhưng chỉ nằm ở vị trí thứ hai!

Phóng viên đi phỏng vấn Công Lương Ủy đều bị từ chối cả, chỉ nhận được một câu, “Không biết, không rõ, không hiểu lắm. Học sinh của tôi viết luận văn, đi mà phỏng vấn con bé đó đi.”

Lúc ấy phóng viên chỉ muốn cười ha hả, chửi thầm trong lòng, ngài muốn nói là tác phẩm mang tính vượt thời đại này là do cô học trò mới vừa 15 tuổi, còn chưa thành niên viết cả sao?

Ngài cảm thấy lời này có ai tin được không?

Công Lương Ủy kiên trì với cách nói này, còn đắc ý khoe khoang trong bất cứ trường hợp nào, “Tôi già rồi, tài sáng tạo khô kiệt, không có cái gì để khoe ra, còn sắp bị người ta lãng quên mất. May mà tôi còn thu được một học trò như vậy, ké chút hào quang, khiến mọi người nhớ ra còn có ông già này.”

Được lắm, Công Lương Ủy trốn đến nơi thanh tĩnh rồi. Tất cả mọi người quay sang nhìn chằm chằm Mục Tinh Thần. Ai mà chẳng tò mò? Người học trò được Công Lương Ủy khen như vậy, đến cùng là tài năng như thế nào?

Ngày đó, Mục Tinh Thần vừa đi khỏi chỗ của Công Lương Ủy đã bị một đám phóng viên vây quanh.

Đám phóng viên này đều có kinh nghiệm bao vây bám đuôi người khác quanh năm, chỉ trong chốc lát không cắt đuôi được. Mục Tinh Thần không dám về nhà, sợ bị lộ địa chỉ, quấy rầy người nhà, chỉ đành chạy loạn khắp thành phố. Cô đổi phương tiện giao thông ba bốn lần, trèo mấy bức tường, suýt nữa bị người ta tưởng là ăn trộm rồi đuổi theo. Mãi đến hơn ba giờ sau mới hoàn toàn thoát khỏi những phóng viên cuồng nhiệt đó.

Mục Tinh Thần sợ, quyết định không ra khỏi cửa, mấy ngày nay ru rú trong nhà chờ kỳ nghỉ kết thúc sẽ trực tiếp về trường.

Nhưng vào ngày thứ năm của kỳ nghỉ, Mục Tinh Thần nhận được cuộc gọi từ Công Lương Ủy, nói là cuối cùng việc cô nhờ Công Lương Ủy tìm bác sĩ dị năng đã có thông tin.

Nói thật, tâm tình của Mục Tinh Thần khi nhận được cuộc gọi này có chút vi diệu.

Cô đã nhờ Công Lương Ủy tìm bác sĩ dị năng giúp cô từ hơn nửa năm trước rồi. Suốt nửa năm, các bác sĩ dị năng đều không hồi âm gì, lại ngay lúc vừa đăng luận văn, khi Công Lương Ủy chạm tay là bỏng lại có người đồng ý.

Mục Tinh Thần không muốn nghĩ nhiều, nhưng thời cơ này...

Thật ra lúc trước Công Lương Ủy mãi vẫn không mời được bác sĩ dị năng, Mục Tinh Thần đã nghĩ tới chuyện này rồi. Cô không cảm thấy là Công Lương Ủy có lệ cô, cô vẫn khá hiểu tính cách của ông lão này. Là người trâu bò hàng đầu trong giới thiết kế dị võ như ông ấy mà không mời được nổi một vị bác sĩ dị năng, chuyện này chỉ có thể chứng minh —— khả năng là tình trạng của Công Lương Ủy hiện tại có chút xấu hổ.

Mục Tinh Thần đoán, khả năng khiến thân phận này của Công Lương Ủy rơi vào tình cảnh xấu hổ chỉ có: Một là, bối cảnh chính trị và chỗ dựa của Công Lương Ủy gặp vấn đề. Hai là, Công Lương Ủy có một đối thủ mạnh, hơn nữa rất có thể chỗ dựa chính trị của đối thủ này đang vô cùng nổi bật, cháy hừng hực như lửa đổ thêm dầu.

Vậy mới có thể làm cho tình cảnh Công Lương Ủy xấu hổ đến thế

Nếu Công Lương Ủy biết suy đoán của Mục Tinh Thần, nhất định sẽ rất khiếp sợ. Bởi vì cô đoán không sai chút nào.

Chỗ dựa chính trị của ông ta là thống soái đã mất tích bảy năm, không biết sống chết. Đối thủ của ông ta theo phe thế gia đang được tung hô vô cùng, nổi bật như mặt trời ban trưa, chèn ép ông ta khắp nơi khắp chốn.

Ông ta nghỉ hưu sớm như vậy, sao có thể thiếu sự ảnh hưởng bởi các nhân tố này?

Mục Tinh Thần đi đến Hiệp Hội Thợ Săn đón Công Lương Ủy và bác sĩ dị năng. Điều khiến cô ngạc nhiên chính là, cửa Hiệp Hội Thợ Săn không có phóng viên nào. Vậy cũng tiện hơn không ít.

Vị bác sĩ dị năng này là một người đàn ông trung niên có dáng người tầm trung, tên là Diệp Khâu, dị năng giả cấp B hê chữa khỏi.

Tuy rằng chỉ cấp B, nhưng xét giữa bao người hệ chữa khỏi đã là vô cùng không tồi. Nghe nói dưới tay vị bác sĩ này, cho dù là gãy chi cũng có thể khôi phục như lúc ban đầu.

Thật ra bác sĩ Diệp Khâu khá khách khí với Công Lương Ủy, cũng không kênh kiệu trước mặt Mục Tinh Thần. Dáng vẻ ông ta rất dễ nói chuyện, hoàn toàn không có thái độ cao ngạo như bên ngoài đồn đãi về bác sĩ dị năng.

Mục Tinh Thần nghe xong dị năng của bác sĩ Diệp Khâu vẫn có chút không yên tâm. Dù sao vết thương của Mục Xuyên là vết thương cũ, không biết có thể hốt thuốc đúng bệnh không.

Bác sĩ Diệp Khâu nghe xong chỉ cười nhẹ, “Bản thân thân thể cũng có năng lực tự lành, tốc độ chữa khỏi của khoang trị liệu còn nhanh hơn khi tôi dùng dị năng, nhưng vì sao bác sĩ dị năng vẫn quan trọng vậy chứ?”

Mục Tinh Thần lắc đầu.

Bác sĩ Diệp Khâu nói: “Bởi vì công kích dị năng thường còn có chứa thuộc tính dị năng. Những dị năng lượng chứa các loại thuộc tính này lưu lại trên miệng vết thương, ngăn cản thân thể tự lành, khoang trị liệu cũng không có thể giải quyết hết. Mà tác dụng lớn nhất của bác sĩ dị năng giả là giúp người bệnh thanh trừ dị năng lượng có hại tàn lưu trong thân thể, tiếp theo mới là trị liệu.”

Mục Tinh Thần đã hiểu, nói cách khác, bác sĩ Diệp Khâu chỉ cần giúp Mục Xuyên thanh trừ dị năng lực trong thân thể đã tra tấn anh bấy lâu nay. Vậy thì cho dù là dựa vào năng lực tự lành của bản thân hay là vào nằm khoang trị liệu cũng đều có thể.

Mục Tinh Thần chân thành nói: “Vậy làm phiền bác sĩ Diệp rồi.”

Mục Tinh Thần dẫn người vào nhà, mang đồ uống lên cho ông ấy, sau đó đi ra vườn hoa hồng tìm Mục Xuyên, “Anh, lại đây một chút!”

Mục Xuyên quay đầu lại nhìn Mục Tinh Thần, nhặt gậy chống ở một bên lên, đi sang hồ nước bên cạnh rửa tay rồi mới mang theo cả người nồng nàn hương hoa hồng đi tới, “Em đi ra ngoài à? Chẳng phải em nói mấy ngày nay sẽ không ra khỏi cửa sao?”

Mục Tinh Thần kéo Mục Xuyên vào nhà, “Em tìm cho anh một bác sĩ dị năng.”

Động tác của Mục Xuyên khựng lại, đôi mắt giấu dưới hàng mi có cảm xúc phức tạp không nhìn rõ nổi chợt lóe rồi biến mất. Mục Tinh Thần vừa lúc quay đầu mà không chú ý thấy, chỉ là không nghe được Mục Xuyên nói gì mới ngoảnh lại: “Làm sao vậy?”

Mục Xuyên lắc đầu cười cười, “Bác sĩ dị năng không dễ mời, em tìm ở đâu vậy?”

Mục Tinh Thần: “Em nhờ thầy em mời giúp.”

Mục Xuyên khựng lại, “Thầy em cũng tới à?”

Mục Tinh Thần gật gật đầu.

Bàn tay lơ lửng của Mục Xuyên hơi rung lên, không khỏi chạm vào mặt mình. Đến nửa đường lại dừng lại, nhìn về phía gậy chống của chính mình, “Anh đi thay quần áo đã...”

Mục Tinh Thần kéo cánh tay không cho Mục Xuyên đi, “Không cần đâu, bác sĩ đang chờ rồi.”

Mục Xuyên bị Mục Tinh Thần kéo vào phòng khách. Anh vừa ngước mắt đã nhìn thấy Công Lương Ủy và bác sĩ dị năng ngồi trên sô pha, bàn tay vô thức nắm chặt.

Công Lương Ủy cũng nhìn về phía Mục Tinh Thần và Mục Xuyên. Ông ta dời mắt lên khuôn mặt Mục Xuyên, không hề tạm dừng mà xẹt qua rồi dừng lại trên mặt Mục Tinh Thần, chỉ chỉ đồ uống, “Đồ uống không tồi, mua ở...”

“!” Trái tim của Công Lương Ủy đột nhiên đập nhanh, tầm mắt đổi về phía gậy chống trong tay Mục Xuyên, đó là...

Đó là Nhân Diệt Chi Thương!

Đồng tử Công Lương Ủy co chặt lại, vẻ mặt hoàn toàn không thể tin được. Hốc mắt nháy mắt đã đỏ, tay cầm đồ uống cũng run nhè nhẹ. Dị võ mà ông ta tự tay làm, cho dù hóa thành tro ông ta cũng nhận ra được!

Công Lương Ủy nhìn về phía Mục Xuyên, chỉ cảm thấy người này tuy lạ mặt lại rõ ràng mang đến cảm giác quen thuộc khó tả. Sao cậu ta có thể, sao lại có Nhân Diệt Chi Thương của thống soái!