Thiên Kim Thật Chăn Trâu Ở Tinh Tế

Chương 33




Mục Tinh Thần vào phó bản hình thức ghép nhóm mà như vào chỗ không người, giết điên rồi.

Sau khi được Mục Tinh Thần đồng ý, Trác Dương Nhứ mở một phó bản lớn 20 người, mời tất cả những người cạy cửa sổ trốn vào trong đêm nay vào đội.

Tổng cộng 17 người, lần lượt xuất hiện trong căn phòng màu lam.

“Làm gì vậy, suýt nữa là tôi chọc chết được con dị thú kia rồi mà lại bị cậu kéo đến đây.”

“Phó bản 20 người, vậy độ khó sẽ nhân lên tận 10 lần hả? Điên rồi à?”

“Nhiều người thật đấy.”

“Tôi chưa bao giờ chơi thử phó bản 20 người đâu, chơi vui không?”

Trác Dương Nhứ tự quen thuộc mà vỗ tay, “Các anh em, đêm nay gánh cả team!”

Một trận cười vang truyền đến từ trong đám người, “Cậu ấy hả?”

“Vượt đến ải mấy rồi?”

“Qua gọi bố đi, bố suy xét gánh con leo rank!”

Trác Dương Nhứ cười mắng một tiếng: “Này, không phải tôi, là bố tôi.”

“Cút đi, tự cậu nhận bố, đừng có lôi kéo cả bọn tôi?”

“Thứ gì, ông nội cậu còn ở đây, nói chuyện khoe khoang cái gì?”

Trác Dương Nhứ vỗ vỗ tay, “Được rồi, thời gian có hạn, đừng có nói nhảm nữa, anh em tôi có chỗ lợi còn nghĩ đến các cậu, kéo các cậu vào ké win của cao thủ, bớt tranh cãi còn có thể cày thêm được mấy chục điểm.”

Mấy chục điểm là khái niệm gì, đối với người bình thường mà nói chính là tổng điểm sau khi vượt tròn 2 phó bản.

“Làm như cậu có thể, thời gian nói mấy câu mà có thể vượt hai ải à?”

Trác Dương Nhứ giơ tay làm động tác im lặng, các bạn học lúc này cũng có chút tò mò người này muốn làm cái quỷ gì, phối hợp mà không nói nữa.

Mục Tinh Thần đứng ra, mở giao diện cho mọi người xem, “Vượt 14 ải, thành tích trên mỗi đầu thú 10 điểm, tổng cộng 4795.6 điểm.”

Phía dưới đồng thời vang lên một mảnh “mẹ nó”.

Mục Tinh Thần nói: “Biết các cậu tò mò tôi làm thế nào mà được 10 điểm, một lát nữa tôi cũng sẽ mang các cậu đi trải nghiệm thử xem.”

“Bí quyết bậc này cũng có thể nói cho chúng tôi à?”

“Ôi mẹ ơi, thật không?”

Mục Tinh Thần: “Có thể, nhưng các cậu phải làm theo lời tôi nói, nếu không làm theo yêu cầu khiến cho điểm trung bình không được 10 thì xin lỗi, tôi sẽ mời các cậu ra khỏi căn phòng này.”

Lời này nói không hề nể mặt chút nào, nhưng mọi người cũng không phải cây pháo đốt mà vừa châm là nổ. Hơn nữa, trong lúc người ta truyền thụ bí quyết, giọng điệu cứng rắn một chút thì sao?

Có bạn học nhấc tay, “Cậu thật sự có thể giúp bọn tôi đạt điểm trung bình 10 sao? Chính cậu làm được không có nghĩa là chúng tôi cũng có thể làm được.”

Mục Tinh Thần bảo Trác Dương Nhứ, Kha Văn Hiên, Đổng Tiến, Mao Giai Thụy cho những người này xem chiến tích trận vừa rồi.

“Điên rồi, nếu tôi không nhìn nhầm, điểm thưởng của hệ thống cho là 30 điểm à?”

“Mẹ nó, nửa tiếng đã qua màn, mỗi người đều có thể được 200 điểm?”

“Đây là gặp cao thủ thật rồi à?”

Mục Tinh Thần nói: “Hiện tại, điều thứ nhất tôi muốn nói là, trong lúc công kích dị thú không được sử dụng dị năng.”

“Không sử dụng dị năng?”

“Vậy làm sao mà giết dị thú?”

“Không được đâu.”

Mục Tinh Thần: “Các cậu tin tôi, vừa rồi đội viên của tôi cũng đã làm như vậy, các cậu có thể xem chiến tích trận này của bọn họ, không có bất kỳ sát thương dị năng hữu hiệu nào.”

“Thật thế này.”

“Rốt cuộc là làm như thế nào vậy?”

“Đừng nói là hack nhé?”

Mục Tinh Thần nói: “Giờ chúng ta thống kê lại một chút, người vượt được phó bản nhất trong đội chúng ta là ai?”

Mười mấy người mồm năm miệng mười báo tiến độ phó bản của mình, người vượt nhiều ải nhất là Đường Âu, là lớp trưởng lớp chỉ huy số 7, tổng điểm 6875, xếp hạng thứ 745.

“Xếp hạng trong top 1000 sao?”

“Giỏi nha.”

“Đây mới là cao thủ thật này.”

Mục Tinh Thần nói: “Vậy cửa ải của đội chúng ta lần này hẳn là cửa ải thứ 26. Tôi xem trong giáo trình, ải thứ 26 có 25 con hoàn mãng cấp B và 25 con cuống chiếu gai. Đội 20 người có độ khó khăn nhân 10, cũng chính là 250 con hoàn mãng và 250 con cuống chiếu gai.”

“Nhược điểm của hoàn mãng nằm ở vòng tròn thứ 13 trên đuôi nó, cắt một dao là đứt, hoàn mãng sẽ mất mạng ngay lập tức.”

“Nhưng đừng dùng dị vũ khí công kích các bộ phận khác của hoàn mãng, sẽ bị trừ điểm.”

“Nhược điểm của cuống chiếu gai ở râu của nó, chặt đứt râu cuống chiếu gai sẽ khiến nó rơi vào trạng thái hỗn loạn. Trạng thái này kéo dài liên tục 10 giây sẽ tiến vào trạng thái cuồng bạo, nhất định phải đánh chết nó trong vòng 10 giây. Chỉ được dùng dị vũ khí trong tay, cắm nghiêng vào chỗ giao giữa đầu cuống chiếu gai với vòng trong thứ nhất như này, đó là não của nó.”

Mười mấy bạn học nghe mà sửng sốt.

Đường Âu nghe xong tự hỏi một hồi, tuy rằng không biết cô lấy những nhược điểm đó từ đâu ra, cho dù những gì Mục Tinh Thần nói là thật, nhưng nhiều người như vậy cũng không thể bảo đảm mỗi lần đều một chiêu tất trúng.

Đường Âu đưa ra nghi vấn, “Vòng tròn thứ 13 của hoàn mãng cũng không thể phân biệt ngay được, rất dễ làm bị thương bộ phận khác của hoàn mãng.”

Mục Tinh Thần: “Vậy không lấy được 10 điểm.”

“Cái này khó quá.”

“Hoàn mãng đâu có đứng im bất động cho chúng ta chém, chờ bọn tôi đếm đến vòng thứ 13 chắc nó cũng đã chạy rồi, chẳng lẽ lại phải đếm lại?”

Mục Tinh Thần nói: “Việc này tôi sẽ giải quyết, các cậu chỉ cần nhớ kỹ, đừng nhắm đến các bộ phận khác, cũng đừng dùng dị năng.”

Mục Tinh Thần bảo Trác Dương Nhứ chia những người này thành ba đội dựa theo cường độ lực lượng thân thể.

Mục Tinh Thần: “Nhiệm vụ của đội 1 đội 2 là săn giết hoàn mãng, đội 3 giết cuống chiếu gai cùng tôi.”

17 người bước vào phó bản, đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi về phía sân chiến đấu, vừa bắt đầu đã là 50 con hoàn mãng và 25 con cuống chiếu gai.

Mục Tinh Thần nói: “Thấy không, vòng tròn thứ 13 của hoàn mãng hơi khác so với những chỗ khác, màu sắc tối hơn một chút, vảy cũng không bóng bẩy bằng.”

Mọi người nhìn kỹ, thật đúng là vậy.

Mục Tinh Thần: “Bắt đầu đi.”

Nói sao nhỉ, bình quân năng lực tổng hợp của 17 người kéo độ khó xuống càng thấp hơn so với Mục Tinh Thần, vì thế, độ khó của trận chiến đấu này trở nên càng nhỏ.

Mục Tinh Thần quả thực giết đến điên rồi. Thậm chí giai đoạn sau, Mục Tinh Thần đơn thương độc mã xông lên phía trước, vung roi dài, vung đao, mấy con dị thú lập tức mất mạng. Những người còn lại trong tiểu đội chỉ cần dọn dẹp những con còn rải rác chung quanh là được.

13 người mới vừa vào thấy cảnh tượng này, cả người đều đã đờ ra, cô thật sự không hack hệ thống sao?

Sao có thể đáng sợ như vậy được chứ?

Cả đêm, bọn họ dùng tốc độ mượt mà đến mức tận cùng này vượt qua 5 ải, từ cửa thứ 25 đánh đến tận cửa thứ 30.

Đoàn 17 người tổng cộng đạt được 17600 điểm, bởi vì là phó bản 20 người, cho dù không đủ người cũng cho điểm theo nhân số 20. Chia ra, mỗi người được 880 điểm, còn 2640 điểm chia theo biểu hiện cá nhân, cộng kèm với điểm thưởng cho mỗi người.

Dù sao điểm của Mục Tinh Thần cũng là 880 thêm 528+250 điểm thưởng điểm, tổng cộng 1658 điểm, thêm 250 điểm lúc trước, đêm nay tổng cộng thu hoạch 1908 điểm. Hiện tại, tổng điểm tích lũy của Mục Tinh Thần đã là 6453.6 điểm, xếp hạng thứ 879.

Hai ngày, từ top ngoài 10000 cày đến top 1000, có thể nói là sáng lập ký lục.

Tất cả thành viên trong đội 17 người đêm nay đều thu hoạch được hơn 1100 điểm.

Lúc kết toán điểm, tất cả đội viên đều điên rồi, nhảy nhót lung tung, chạy ngược chạy xuôi, đấm ngực hoan hô, quả thực là hiện trường toàn bộ nhân loại tìm được về tổ tông.

“Cả đêm cày 1000 điểm, nói ra ai tin chứ.”

“Thắng đến đần người rồi.”

“Hú hú hú hú ~”

Trác Dương Nhứ ôm ngực nói chuyện với Đổng Tiến bên cạnh, “Nhìn dáng vẻ chưa hiểu việc đời của đám này kìa, chậc chậc.”

Đổng Tiến xấu hổ gãi đầu, “Ngay từ đầu hẳn là chúng ta cũng không như vậy đâu nhỉ?”

Động tác của Trác Dương Nhứ khựng lại, “Hẳn, hẳn là không đâu.”

Nhóm người này chơi điên rồi, hoàn toàn quên mất thời gian, may mà Kha Văn Hiên đột nhiên nhớ tới, nhìn giờ, “Đã 5 giờ 58 rồi!”

“Cái gì!”

“Mẹ nó, xong đời xong đời.”

“Offline nhanh!”

“Nút thoát ở đâu vậy?”

Mục Tinh Thần: “Tập hợp chỗ cũ.”

Một đám người vội vội vàng vàng chạy về phía phòng có cửa sổ mở dưới tầng một, tốc độ như gặp chuyện sinh tử, 5 giờ 59 phút, 17 người đã xuất hiện ở phòng tầng một, 6 giờ 1 phút, bạn học thứ 17 thuận lợi bò từ trong cửa sổ ra ngoài.

Mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng ngay lúc này, một tiếng quát chói tai vang lên:

“Các cô các cậu đang làm gì!”

Mọi người hoảng sợ, quay đầu lại nhìn, là bảo vệ đến sớm mở cửa.

“Ôi mẹ ơi! Đen vậy sao?”

“Làm gì bây giờ?”

Mục Tinh Thần đã sớm nhanh chân chạy, còn hỏi làm gì bây giờ, không chạy nhanh đi?

Đám người thấy Mục Tinh Thần chạy, theo bản năng theo sau, bảo vệ vừa đuổi vừa tức giận mắng: “Dừng lại! Dừng lại ngay!”

Mục Tinh Thần cắn răng: “Ai bị đần mới dừng lại!”

Mục Tinh Thần tức giận mắng 16 người phía sau dưới đáy lòng, đám người này bị đần hết rồi sao? Không biết lúc chạy trốn phải tách ra à?

Cô cắn răng, hai chân nhanh đến gần như xuất hiện tàn ảnh, muốn cắt đuôi đám người phía sau. Nhưng 16 người lại đều bám sát, căn bản là không cắt được.

Đùa gì vậy, mỗi ngày đeo hơn trăm cân phụ trọng chạy huấn luyện là trò đùa sao?

Dù sao bảo vệ cũng chỉ là binh lính bình thường, không so được với tốc độ của đám quan quân tinh anh tương lai này. Lao lực đuổi theo hơn nửa trường học, cuối cùng vẫn để người chạy trốn.

Mục Tinh Thần quay đầu lại đã không còn nhìn thấy bóng dáng của bảo vệ, nhưng sợ bị lừa, Mục Tinh Thần vẫn tiếp tục chạy thêm một đoạn, mãi đến khi xác nhận thật sự không có ai mới thả chậm tốc độ.

Cái đám đồng đội heo kia lại không dừng lại, từng người đụng vào nhau liên tục.

Mục Tinh Thần trốn sang bên cạnh nhìn đám người ngã hình chữ X đè lên nhau.

Mục Tinh Thần ngồi xổm xuống quan sát cận cảnh đám đồng đội heo này, lại lần nữa xác nhận đây là một đám ngốc.

Đoàn người bò từ trên mặt đất lên, nhìn bốn phía, “Đây là chỗ nào?”

Mục Tinh Thần: “Trong núi phía sau trường học.”

Thật ra chỗ này ở ngay cạnh viện Nông nghiệp bọn họ, cũng không phải một ngọn núi rất cao, chỉ là một ngọn đất mọc ít cây rừng, dưới ngọn đất có một hồ nước nhỏ, cảnh sắc cũng không tệ lắm, Mục Tinh Thần thường xuyên tới đây thả dê chăn trâu ( →4849).

Mục Tinh Thần: “Có đói không?”

Cô vừa nói xong một câu này liền có vài người bụng réo vang lên, lăn lộn cả đêm, đã sớm đói rồi.

“Hì hì, hơi đói.”

“Gì cơ, có đồ ăn à?”

“Đi thôi ” Mục Tinh Thần đi dạo về phía sườn núi, 16 người cũng đi theo sau.

“Chỗ này khá tốt đấy, sao trước kia tôi không biết nhỉ.”

“Còn đẹp nữa, dưới kia có một cái hồ nhỏ.”

“Ây, ở đây còn xem được cả mặt trời mọc thì phải?”

Mục Tinh Thần xách nửa sọt khoai lang đỏ từ phía đằng sau gốc cây tối cao trên sườn núi: “Có ai có dị năng hệ hỏa không? Lại đây nướng khoai lang đỏ.”

“…”

Đường Âu và Mao Giai Thụy yên lặng đứng dậy từ trong đám người.

Sau khi thức suốt đêm, bị bảo vệ đuổi hơn nửa trường học, một đám người ngồi bên sườn núi vừa xem mặt trời mọc vừa ăn khoai nướng.

“Tinh Thần, cậu lấy đâu ra khoai lang đỏ vậy? Nóng quá, nhưng mà ngon.”

“Tôi giấu ở đó, ngày thường tôi chăn dê, đói bụng sẽ đến đây nướng củ khoai lang đỏ.”

“Chăn dê gì cơ?”

“Tôi học ngành Chăn nuôi nuôi dưỡng, khoai lang đỏ này là do tôi tự trồng đấy.”

“Cậu đỉnh thật đấy, khoai lang đỏ này ăn ngon thật sự, chỉ có điều hơi quá lửa chút.”

“Này, cái cậu gì kia lúc nướng nhớ chú ý mức lửa đấy nhé.”

Cái cậu gì kia, Đường Âu:… Cảm giác mình giống như con nợ của bọn họ.

Lúc giáo quan Lăng đến đây, thấy bọn học sinh mới gây họa đang ngồi sung sướng ăn khoai nướng ngắm mặt trời mọc, tức đến bật cười, “Các cô các cậu thoải mái quá nhỉ.”

Mục Tinh Thần: “!”

Mục Tinh Thần nhanh chóng bò từ trên mặt đất dậy, đứng nghiêm: “Huấn luyện viên!”

Giáo quan Lăng: “Trường học vừa mới ban hành quy định mới, em đã kéo bè kéo cánh đi cạy cửa sổ? Bị bảo vệ đuổi đến hơn nửa trường học, còn dám chạy đến đây đắc ý nướng khoai ăn. Hệ thống bắt chước tác chiến không có ghi chép à? Trong trường không có theo dõi chắc? Mục Tinh Thần, tôi nên nói em thông minh hay là ngu ngốc đây?”

Mục Tinh Thần: “!”

Quả nhiên người không nên thức xuyên đêm, sau khi thức trắng đêm đầu óc sẽ trở nên không quá thông minh, rốt cuộc vẫn là tính sai rồi!

Mục Tinh Thần: “… Thưa thầy em sai rồi.”

Giáo quan Lăng: “Nếu mấy cô mấy cậu không muốn ngủ thì cũng đừng ngủ. Viết bản kiểm điểm 8000 chữ, 8 giờ tối nay đến hội trường đọc cho toàn thể giáo viên và học sinh trong trường nghe.”

Mục Tinh Thần: “Huấn luyện viên, vậy không tốt lắm đâu, chuyện của riêng mấy đứa bọn em, cần gì phải quấy rầy thời gian người khác nghỉ ngơi chứ.”

Giáo quan Lăng không dao động: “9000 chữ.”

Mục Tinh Thần yên lặng ngậm miệng.

“….”

Diễn đàn sinh viên quân đội —— Mục thảo luận của riêng trường quân đội Tinh Lập B612 sáng sớm ngày ra đã vô cùng náo nhiệt.

# ha ha ha, chuyện gì xảy ra vậy, mới vừa tỉnh ngủ đã thấy thông báo, 8 giờ tối nay có đại hội phê bình ở hội trường lớn à?

1L: Ha ha ha ha, mẹ nó buồn cười chết mất

2L: Hàng phía trước chờ xem kịch vui đi.

3L: Đã lâu chưa náo nhiệt như vậy, đám nhỏ này thật vui vẻ.

…..

Mục Tinh Thần uể oải về ký túc xá, kiểm điểm 9000 chữ, dài cỡ đó có thể viết một bài luận văn rồi, TAT.

Ngự Kỳ Kỳ mới vừa rửa mặt xong, trên tóc trắng còn mang theo vệt nước, ngáp một cái, “Tối hôm qua lại không về à?”

Mục Tinh Thần uể oải gật đầu.

Ngự Kỳ Kỳ cho rằng Mục Tinh Thần chỉ là buồn ngủ, “Nhanh đi ngủ đi, tối nay có trò hay để xem.”

Mục Tinh Thần: “?”

Ngự Kỳ Kỳ: “Tối nay hội trường lớn trường mình tổ chức đại hội phê bình, trò vui này không thể bỏ lỡ được.”

Mục Tinh Thần đã chịu một đòn ngay tim, vẻ mặt chết lặng mà chọc vào ngực mình, gằn từng chữ một nói: “Người bị phê bình chính là sư muội ruột thịt của anh, là em, Mục Tinh Thần.”

Ngự Kỳ Kỳ dừng một chút, điên cuồng cười to ra tiếng, “Ha ha ha ha, vậy sư huynh càng phải đi.”

Ngự Kỳ Kỳ vuốt vuốt tóc trắng, thong thả ung dung chạy lên tầng, “Ui cha, tối hôm nay nên mặc quần áo gì đây?”

Mục Tinh Thần: “….”

Tôi không có sư huynh như anh!

Mục Tinh Thần về viết kiểm điểm 9000 chữ, chưa viết được một hồi đã thấy thầy Giả gọi điện thoại tới đây.

Hình chiếu thực tế ảo phóng ra khuôn mặt nhã nhặn tuấn tú của thầy Giả.

Mục Tinh Thần yếu ớt chào hỏi: “Thầy Giả ạ.”

Thầy Giả cười cười, “Tối hôm nay em sẽ bị phê bình ở hội trường trường học đó hả?”

Mục Tinh Thần: “…?”

Giả lão sư: “Không có gì, thầy chỉ định quan tâm đến cảm xúc của học sinh một chút thôi.”

Mục Tinh Thần nửa tin nửa ngờ, “Thật không?”

Sau đó có hai cái đầu chen vào phạm vi hình chiếu, là viện trưởng và thầy Trang.

Đại khái là phát hiện mình lọt vào ống kính, sau đó vội lùi về. Thầy Giả xấu tính nghiêng màn ảnh, Mục Tinh Thần thấy được thầy Trang Chính Cảnh và viện trưởng đang tránh ở một bên cười trộm.

Mục Tinh Thần: “!”

Hóa ra ba người bọn họ đến đây để hóng hớt chuyện vui của cô đấy hả?

Đây là việc con người làm được à?

Biết việc mình ở bên cạnh nhìn lén Mục Tinh Thần đã bị phát hiện, viện trưởng vuốt râu, ho nhẹ một tiếng rồi một lần nữa xuất hiện trong màn ảnh, “Tinh Thần à, tối hôm nay các thầy đều đến, không cần lo lắng em nhé, cứ lên sân khấu bình thường là được.”

Mục Tinh Thần: “…”

Em tình nguyện các thầy đừng đến.

Cúp điện thoại, Mục Tinh Thần nhìn tờ giấy mình đã viết được một nửa, bỗng nhiên tức giận xé bản kiểm điểm đi. Nếu mọi người đều không làm người, vậy cũng đừng có trách cô!

…..

Muốn nói về chỗ xịn nhất trong trường quân đội Tinh Lập, không phải thư viện, không phải khu dạy học, không phải tòa nhà hành chính, lại càng không phải ký túc xá học sinh hay phòng thí nghiệm, mà là hội trường lớn.

Hội trường trường quân đội Tinh Lập nằm trên một mảnh đất lớn, xây lên trên xuống dưới ba tầng, dùng thiết bị âm thanh tiên tiến nhất, thiết bị ánh sáng thông minh nhất, máy chiếu loại đắt đỏ nhất, ghế ngồi công thái học phù hợp nhất, đội lao công chăm chỉ chịu khó nhất, thế cho nên mỗi một sợi tóc rơi trên mặt đất đều rất đáng chú ý.

Điều này khiến cho hội trường lớn trường quân đội Tinh Lập không kém cạnh gì so với thính phòng nhạc cổ điển nổi danh nhất tinh tế.

Con người đều thích hóng chuyện, bất kể là nam hay nữ, người thời xưa hay người thời tinh tế. 7 rưỡi tối, hội trường lớn trường quân đội Tinh Lập đã chật kín người, từ tầng một đến tầng ba đều hết sạch chỗ ngồi.

Mục Tinh Thần và 17 người kia đã sớm bị xách đến hậu trường đứng phạt, nghe thấy động tĩnh phía bên ngoài, biểu cảm trên mặt Mục Tinh Thần như thể hết biết nói gì. Rốt cuộc những người này bình thường nhàm chán đến mức nào cơ chứ.

Góc cô đứng vừa vặn có thể nhìn thấy cửa vào số một của hội trường, sao người đang đi vào kia trông quen mắt vậy nhỉ.

À, là thầy giáo thân ái của cô, thầy Giả.

Thầy Giả cố ý thay thành một bộ quân trang thẳng đứng, gỡ mắt kính, để lộ gương mặt như minh tinh, tóc cũng đã chải vuốt tỉ mỉ, hẳn là còn dùng không ít keo xịt tóc, vừa nhìn là biết đã cẩn thận xử lý ngoại hình.

Thầy Giả đi đến cửa, vừa lúc gặp thầy cô mấy môn tự chọn khác của Mục Tinh Thần, giảng viên thiết kế dị vũ khí gật đầu chào hỏi thầy Giả, “Thầy cũng tới ạ.”

Thầy Giả cười nói: “Lần đầu tiên đứa nhỏ kia tham gia sự kiện kiểu này, sao có thể không tới.”

Các thầy cô khác cười phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy.”

Các thầy cô đều mặc quần áo mới, ai không biết còn tưởng rằng bọn họ đến tham gia lễ trao giải quan trọng gì, nhưng rõ ràng đây chỉ là đại hội phê bình học sinh của bọn họ, bạn học Mục Tinh Thần.

Mục Tinh Thần: “….”

Các thầy cô làm sao vậy???

Đúng 8 giờ tối, đại hội phê bình chính thức bắt đầu. Giáo quan Lăng làm chủ trì, xách Mục Tinh Thần và 17 người kia lên trên sân khấu, xếp thành một hàng ngang đứng phạt phía sau lưng.

Giáo quan Lăng lên đài, “Chắc mọi người đều biết tầm quan trọng của môn Bắt chước chiến đấu đối với mỗi một sinh viên quân đội phải không? Trường học không quy định cụ thể thời gian huấn luyện cho môn này chính là vì hy vọng và tin tưởng học sinh có thể tự giác. Nhưng mà, biểu hiện của một số bạn học đã khiến cho nhà trường và các thầy cô vô cùng thất vọng. Các bạn này chỉ đơn giản coi môn bắt chước chiến đấu thành một kiểu bài thi, ngày thường không nỗ lực, sát thi rồi mới học.”

“Trường học luôn cường điệu, hệ thống bắt chước tác chiến gây ra áp lực rất lớn đối với thân thể, không thể liên tục đăng nhập quá 12 giờ, nhưng hiện đã sắp tới tuần thi, có một số lượng lớn học sinh không quan tâm, làm trái với quy định trường học…”

“…..”

“… Hôm nay triệu tập mọi người đến buổi đại hội này chính là hy vọng tất cả học sinh có thể ý thức được tính nghiêm trọng của việc này, từ đó cảnh tỉnh bản thân.”

Giáo quan Lăng nói xong, nhìn 17 người đang đứng phía sau, phát hiện trừ Mục Tinh Thần vẫn còn như bình thường ra, 16 người còn lại đều mang vẻ mặt xấu hổ, mặc dù vai lưng vẫn đứng thẳng, nhưng mặt lại cúi thấp như sắp vùi vào trong đất rồi, nhìn qua còn xem như có lòng ăn năn.

Chỉ có cái đứa nhức đầu Mục Tinh Thần này, vẫn đang tùy tiện chớp mắt nhìn quanh khắp nơi.

Mục Tinh Thần đang nhìn người ngồi dưới đài, cô thấy viện trưởng, chủ nhiệm, thầy Giả, đại sư huynh, nhị sư huynh, mấy người này ngồi ở ngày hàng một hàng hai hàng ba tầng một.

Hàng phía trước còn có một số thầy cô giáo khác, Mục Tinh Thần không quen biết hết. Người ở giữa hình như là phó hiệu trưởng, lại nhìn sang bên phải, có một người lớn lên rất đẹp, khí thể hơi lưu manh, hình như là đối thủ một mất một còn của giáo quan Lăng bọn họ,a giáo quan Tiêu.

Sau đó, Mục Tinh Thần liền đối diện với khuôn mặt đen sì của giáo quan Lăng.

Mục Tinh Thần: “….”

Cô lại làm gì sai rồi à?

Giáo quan Lăng cắn răng, “Hiện tại mời đại biểu các học sinh phạm lỗi lên đọc bản kiểm điểm.”

“Mục Tinh Thần.”

Mục Tinh Thần: “Có ạ!”

Giáo quan Lăng rời khỏi microphone, thấp giọng nói: “Còn không cút lại đây đọc đi.”

Mục Tinh Thần vội vàng chạy chậm tới, trên tay cầm bản kiểm điểm 9000 chữ, dày chừng 12 trang.

Mục Tinh Thần đứng trước microphone, dưới đài trên tầng là hơn 10000 thầy trò trong trường, ánh đèn chiếu vào chỗ đứng bên cạnh microphone vô cùng sáng, Mục Tinh Thần không hề rụt rè chút nào, ngẩng đầu bước đi, không giống như là đến đọc bản kiểm điểm, ngược lại có phần giống như là đến đọc lời cảm ơn khi nhận giải thưởng.

Mục Tinh Thần hắng giọng rồi nói: “Bởi vì giáo quan Lăng yêu cầu em viết bản kiểm điểm 9000 chữ, cho nên bản kiểm điểm này có khả năng sẽ hơi dài chút xíu, dưới đây là nội dung kiểm điểm của em:

Kính thưa các thầy cô, các bạn học thân ái, chào mọi người, chúc mọi người buổi tối tốt lành!

Hôm nay, em cảm thấy vô cùng áy náy, hối hận và thấp thỏm khi phải đứng ở đây đọc bản kiểm điểm. Em không nên bỏ qua tầm quan trọng của môn bắt chước tác chiến, không nên ngày thường không nỗ lực, sát thi mới học ngày học đêm.

Chính là em, không nhận thức được tầm quan trọng của môn bắt chước tác chiến;

Chính là em, không tự giác tích cực luyện tập, cô phụ sự kỳ vọng của trường học và thầy cô;

Chính là em, đã coi thường sự nỗ lực cày điểm của những bạn học cố gắng hằng ngày….”

Đến đây, cho dù nội dung có chút kỳ quặc, nhưng ít nhất còn xem như một bản kiểm điểm, nhưng từ đây về sau, phong cách dần dần trở nên quỷ dị.

Mục Tinh Thần: “Để bày tỏ lòng xin lỗi, em, Mục Tinh Thần, sẽ công khai cho mọi người ở đây bộ Phương pháp cày điểm nhà họ Mục, hy vọng có thể đền bù được phần nào cho những thương tổn em đã gây ra cho các bạn học.”

“Các bạn ơi, các cậu có đang buồn rầu khi phải cày điểm cuối kỳ không?

Các cậu có đang ưu phiền vì nhiệm vụ thì nặng mà thời gian thì có hạn không?

Học được bộ Phương pháp cày điểm nhà họ Mục này, không bao giờ phải thức đêm cày điểm rụng tóc, không bao giờ phải trèo tường bị bắt bị phê bình!

Các bạn học, các đồng bào! Các chiến hữu!

Hiện tại, cầm vở trong tay các cậu lên, ghi lại Phương pháp cày điểm nhà họ Mục này! Điểm 10 trên mỗi đầu thú không còn chỉ là giấc mơ, thành viên toàn đội cùng nhau bay!”

Người xem dưới đài đều nghe mà choáng váng, hôm nay bọn họ tới đây để làm gì vậy?

Mục Tinh Thần: “Điều thứ nhất trong Phương pháp cày điểm nhà họ Mục, nghiên cứu quy tắc cẩn thận.”

Mục Tinh Thần như hóa thân thành giáo viên chủ nhiệm đang cầm thước dạy học, tha thiết giúp học sinh ôn kiến thức trọng điểm trước thềm kiểm tra cuối kỳ. Nếu trong tay thật sự có thước dạy học, cô đã bắt đầu gõ bảng đen, “Tầm quan trọng của việc nghiên cứu quy tắc chắc không cần tôi cường điệu nữa đâu phải không? Sao lại có người chưa nghiên cứu quy tắc xong đã xông lên đi giết quái? Hửm?”

“Liều sống liều chết giết một con quái, kết quả thì sao? Mới được có năm điểm?”

“Vì sao trên bảng xếp hạng có người giết 4500 con dị thú là hạng hai, có người giết 4000 con dị thú là hạng nhất?”

Có người đáp: “Bởi vì điểm thành tích trên mỗi đầu thú có chênh lệch.”

Mục Tinh Thần: “Không tồi!”

Mục Tinh Thần dùng trí não của mình chiếu ra hai phần số liệu ra không trung của hội trường lớn, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy.

Mục Tinh Thần nói: “Đây là số liệu của tôi và một bạn học nặc danh, có thể thấy, tôi vượt 13 ải được 4500 điểm, mà bạn học này đã vượt 18 ải cũng chưa cao điểm bằng tôi. Phải biết là 5 cửa ải chênh nhau đến 250 con dị thú? Tại sao vậy?”

Mục Tinh Thần lại chiếu ra một nhóm số liệu, “Bởi vì điểm trên mỗi đầu thú của tôi là là 10 điểm, mà của bạn học này, là 5 điểm.”

Dưới đài vang vọng tiếng ồ lên.

Mục Tinh Thần như là dùng PowerPoint tiến hành tọa đàm, không ngừng liệt kê số liệu luận chứng chứng minh cho bản thân, thông qua việc so sánh với sự khác biệt trước và sau khi sử dụng “Phương pháp cày điểm nhà học Mục” của các bạn học khác, chứng minh bộ Phương pháp này của mình thật sự hữu hiệu.

Cảm xúc của người xem dưới đài đã hoàn toàn bị dẫn dắt, ai lấy vở thì lấy vở, ai mở bản ghi nhớ thì mở bản ghi nhớ, ai quay video thì quay video, ai ghi âm cũng đã ghi âm, nghe đến như si như say, độ tập trung tâm có thể so với khi thức đêm nghiên cứu giáo trình trò chơi.

Mà có lẽ bọn họ cũng đã sớm quên mất, vị này đang nói đến tràn đầy kích động trên đài vốn đến đây để đọc bản kiểm điểm chịu phê bình.

Mục Tinh Thần: “Nhớ kỹ, phàm là điểm trung bình dưới 9 đều là không đạt tiêu chuẩn!”

“Lạch cạch”, không biết dưới đài đã rớt bao nhiêu bút và cằm. Bởi vì nói như vậy, vị số một trên bảng xếp hạng kia cũng không đạt tiêu chuẩn à?

Mục Tinh Thần nói: “Điều thứ hai trong Phương pháp cày điểm nhà họ Mục, trong lúc đánh quái không được dùng dị năng, cố gắng hết sức nâng cao điểm sát thương vật lý hữu hiệu…”

“Điều thứ ba tròn Phương pháp cày điểm nhà họ Mục, không thể làm tổn thương bộ phận có giá trị nhất trên thân thể dị thú…”

“….”

Bục giảng nhỏ đã không còn đủ cho Mục Tinh Thần phát huy. Cô túm microphone xuống cầm trong tay, vừa giảng vừa đi tới đi lui trên đài, thỉnh thoảng còn khoa tay múa chân. Cô nói đến tình cảm mãnh liệt dâng trào, người nghe phía dưới cũng vô cùng hưng phấn.

Xét từ góc độ nào đó mà nói Mục Tinh Thần cũng là người có khả năng làm công tác cổ động.

Sau khi Mục Tinh Thần nói xong Phương pháp cày điểm nhà họ Mục, người xem còn chưa hoàn toàn tỉnh hồn, còn có người đang cầm notebook nghiên cứu, có người nhấc tay, “Tôi có câu hỏi.”

Mục Tinh Thần gật đầu, giọng có chút khàn, “Xin hỏi.”

Dưới đài có bạn học tinh tế lập tức chân chó đưa cho Mục Tinh Thần một chai nước chưa mở, cô nhận lấy rồi gật đầu, “Cảm ơn.”

Bạn học đặt câu hỏi nói: “Rốt cuộc là hình thức ghép đơn nhanh hơn hay hình thức ghép đội nhanh hơn?”

Mục Tinh Thần uống một ngụm nước nhuận giọng đỡ khát, “Câu hỏi này rất hay, phải nói, mỗi kiểu có lợi và hại riêng…”

……

Biểu cảm của 16 người trên đài phía sau Mục Tinh Thần đều thống nhất: Ôi mẹ ơi trâu bò vậy! Thao tác này chất chơi người dơi quá rồi đấy?!

Mà dưới đài, mặt giáo quan Lăng đã đen như là đáy nồi.

Giáo quan Tiêu ngồi bên người giáo quan Lăng, ngay từ khi Mục Tinh Thần vừa mới bắt đầu nói ‘Phương pháp cày điểm nhà họ Mục’ đã cười đến giật giật cả người, vừa vỗ bả vai giáo quan Lăng vừa cười đến đau bụng, nói: “Ha ha ha, lão Lăng, học sinh này của thầy thú vị thật đấy, ha ha ha, đang yên lành là đại hội phê bình lại bị cô nhóc biến thành buổi toạ đàm cá nhân ha ha ha ha.”

Có điều đến phần sau, khi Mục Tinh Thần bắt đầu liệt kê số liệu, ý cười trên mặt giáo quan Tiêu dần dần thu lại, đến cuối cùng, khi Mục Tinh Thần lần lượt liệt kê bảy điều nội quy mình tổng kết ra, thêm cả những chứng cứ thuyết phục nghiệm chứng cho lời nói của mình, sắc mặt giáo quan Tiêu đã trở nên vô cùng nghiêm túc.

Trong lòng giáo quan Tiêu ít nhiều có chút hối hận, một học sinh thông minh như vậy mà lại phải đặt chung với đám đơn binh đầu óc đơn giản kia, thật sự lãng phí.

Ngay cả phó hiệu trưởng ngồi một bên ban đầu cũng mang sắc mặt quái dị, đến lúc sau lại bắt đầu giơ trí não quay video cho Mục Tinh Thần.

Chỉ có mấy thầy giáo của viện Nông nghiệp đang khe khẽ nói nhỏ.

Viện trưởng: “Cô nhóc này lăn lộn ra không ít chuyện ở bên ngoài đấy nhỉ.”

Thầy Giả cười cười: “Cũng được, mới đến trình độ này thôi.”

Thầy Trang còn cười cười, “Có phong thái của tôi năm đó.”

Ngự Kỳ Kỳ đang nhỏ giọng nói chuyện với Ứng Tây, “Em biết ngay tiểu sư muội không thể an phận đọc bản kiểm điểm.”

Ứng Tây liếc mắt nhìn Ngự Kỳ Kỳ một cái, lười nói gì.

……

Buổi đại hội phê bình vốn định kết thúc sớm từ 9 giờ, nay lại kéo dài đến hai tiếng đồng hồ, mãi cho đến 10 giờ mới kết thúc.

Chờ đến khi Mục Tinh Thần khom lưng nói lời cảm ơn, tiếng vỗ tay dưới đài vang như sấm dậy.

Mục Tinh Thần lại lần nữa khom lưng: “Cảm ơn cảm ơn.”

Sau đó, Mục Tinh Thần liền thấy khuôn mặt đen như đáy nồi của giáo quan Lăng.

Mục Tinh Thần: “…”

Hỏng rồi, hơi chút đắc ý vênh váo, buổi này hình như có chút quá đà so với dự đoán của cô…

Thôi xong…



Ngày hôm sau, toàn bộ diễn đàn trường đều đang thảo luận về bộ Phương pháp cày điểm nhà họ Mục, toàn diễn đàn đều spam.

# có ai thử Phương pháp cày điểm nhà họ Mục chưa, rốt cuộc có tác dụng không?

# mẹ ơi!!! Phương pháp cày điểm nhà họ Mục chất! hôm nay tôi dùng Phương pháp cày điểm nhà họ Mục, điểm trung bình đã lên đến 8 điểm!

# có ai có ghi chép không? Tối hôm qua bé không nhớ hết, cầu xin mọi người đăng lại đi!

# ghi chép đầy đủ nhất về Phương pháp cày điểm nhà họ Mục!

# xin hỏi! Điều thứ ba trong Phương pháp cày điểm nhà họ Mục, làm thế nào để tìm được bộ phận có giá trị nhất?

# xin hỏi! Điều thứ bảy trong Phương pháp cày điểm nhà họ Mục, gia nhập đội có trình độ thấp hơn sẽ dễ vượt ải hơn là thật hay giả?



Diễn đàn giao lưu tổng của các trường quân đội cách vách không biết B612 đang ở điên cuồng nén lực, còn đang thấy kỳ quái sao gần đây B612 yên tĩnh như vậy.

# gần đây sao B612 yên tĩnh vậy? Không thấy bọn họ đăng bài gì cả. Ngày thường đều hung hăng lắm mà

1L: Đúng thật, đợt này bọn họ yên tĩnh quá, ngày thường bọn họ chính là đám ầm ĩ nhất.

2L: tôi có đứa bạn học ở B612, nghe nói năm nay B612 có một học sinh cá biệt, làm cho B612 mỗi ngày có kịch vui xem.

3L: Mẹ nó, thích thế, vì sai trường chúng tôi không có ai dẫn dắt chúng tôi quậy phá, việc học thật là nhàm chán.

4L: Mẹ nó, không phải là muốn nén thành vụ lớn gì đi?

……

B612 nén lực được 90%…