Thiên Kim Thật Chăn Trâu Ở Tinh Tế

Chương 14: C14: Chương 14




“Muốn gặp tôi?” Mục Tinh Thần có chút ngạc nhiên hỏi.

“Đúng vậy,” nhân viên công tác khách khí nói: “Mong ngài vui lòng đi theo tôi.”

Mục Tinh Thần nhìn nhìn bốn phía, nơi này là Hiệp Hội Thợ Săn, quang minh chính đại mời cô như vậy, hẳn là không phải muốn làm ra chuyện gì thương tổn cô.

Chỉ là cô xưa nay không quen biết vị đại sư chế tạo vũ khí này, sao ông ta lại muốn gặp cô?

Trong lòng Mục Tinh Thần ít nhiều cũng có suy đoán, rất có thể là có liên quan đến Chuột Gigi. Lý do duy nhất đại sư chế tạo vũ khí muốn gặp mình, Mục Tinh Thần chỉ có thể nghĩ đến cái này.

Mục Tinh Thần không từ chối, theo nhân viên công tác vào sảnh lớn của hiệp hội, đi thang máy công nhân bên trong lên tầng hai, vào một căn phòng làm việc ở đây gặp vị đại sư chế tạo vũ khí này.

Đây là một ông lão gầy gò, đầu tóc bạc phơ, đeo một đôi kính mắt gọng tròn, mí mắt hơi sụp xuống vì già nua, che khuất nửa đôi mắt khôn khéo. Mục Tinh Thần chú ý tới tay phải dị dạng của ông lão này, cánh tay phải to khỏe hơn cánh tay trái rất nhiều, làn da mang màu đen không ánh sáng, ngón tay dài, nhọn hoắt. Cánh tay này giống như bị xé từ một thân hình khác xuống rồi ghép vào vậy.

Mục Tinh Thần chỉ liếc mắt một cái rồi thu hồi tầm mắt khỏi cánh tay ông lão, cô nghi ngờ cánh tay kia chính là dị năng của ông ta.

Ông lão thấy cô tới, tay trái đỡ mắt kính, ghé mắt qua phía trên mắt kính liếc cô một cái. Ông ta không nói gì mà đánh giá Mục Tinh Thần, Mục Tinh Thần cũng đánh giá ông lão, ánh mắt không hề lùi bước sợ hãi.

Ông lão hừ cười một tiếng, “Cô nhóc còn rất bình tĩnh đấy, cô không hỏi xem tôi tìm cô đến vì cái gì à?”

Mục Tinh Thần: “Bởi vì Chuột Gigi?”

Ông lão tức giận đến dựng râu, “Cô nhóc, ông đây nuôi tổng cộng 80 con Chuột Gigi trong Rừng Yên Lặng, suýt chút bị cô bế luôn cả ổ đi! Sao cô lại dốc hết sức nhằm vào Chuột Gigi như thế chứ hả!”

Mục Tinh Thần ngạc nhiên, “Chuột Gigi là ông nuôi sao? Bảo sao mật độ Chuột Gigi quanh cửa vào số 13 cao như vậy.”

Mục Tinh Thần không hề có cảm giác ngại ngùng khi bị lên án, ngược lại đúng lý hợp tình nói: “Ông nuôi Chuột Gigi để lấy bột phá ma đúng không? Vậy cũng phải bắt về mới có thể nghiền thành bột, vừa lúc tôi giúp ông bắt chúng lại, ông tức giận cái gì chứ.”

Ông lão bị ý nghĩ của Mục Tinh Thần thuyết phục, sau một lúc lâu mới tỉnh lại được, tức giận đến dựng thẳng râu: “Đó mà là bắt về cho tôi sao? Đó là cô cầm đi đổi tiền!”

Mục Tinh Thần buông tay, “Phí dịch vụ bình thường thôi mà, lại nói, ông là người của Hiệp Hội Thợ Săn, nhà kho Hiệp Hội thì khác gì nhà kho của ông cơ chứ?”

Cô nói như vậy hình như cũng rất có lý, nhưng ông lão vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào, thổi râu giận dỗi.

Mục Tinh Thần nói sang chuyện khác, cũng là vì tò mò, “Ông muốn nhiều bột phá ma như vậy nhiều làm gì? Tác dụng của bột phá ma không phải để gia tăng thuộc tính phá ma cho vũ khí dị năng sao?”

Những lời này có ý là, gia tăng thuộc tính ma pháp cho đạo cụ ma pháp rất thừa thãi, hiếm có người làm thế.

Vấn đề này hỏi đúng chỗ ngứa của ông lão, ông ta cười một tiếng, “Ai nói bột phá ma chỉ có thể gia tăng thuộc tính cho vũ khí dị năng?”

Mục Tinh Thần hiểu, ngạc nhiên nói: “Ông muốn dùng bột phá ma cho vũ khí bình thường? Khiến cho vũ khí bình thường có được thuộc tính phá ma?”

Tuy rằng cô chưa từng học sâu về chế tác vũ khí dị năng, nhưng từ sau khi thức tỉnh dị năng, cô cũng tranh thủ thời gian rảnh để học không ít tri thức về dị năng, cũng biết một chút.

Mục Tinh Thần lắc đầu, “Cơ chế năng lượng không đúng, cho dù ông dùng bột phá ma, không có dị năng lượng chống đỡ cũng không thể phát huy tác dụng của thuộc tính phá ma, giống như ký túc xá trường lắp điều hòa mà không cho dùng điện cao áp vậy, vẫn không thể dùng.”

Ông lão có chút ngoài ý muốn, “Cô có nghiên cứu về chế tạo vũ khí dị năng sao?”

Mục Tinh Thần lắc đầu, “Không, tôi cũng không quá hiểu, nhưng tôi biết một chút về dị năng lượng.”

Có thể nối từ góc độ của dị năng lượng vào góc độ của vũ khí dị năng, hơn nữa giải thích độc đáo. Ông lão cảm thấy cô nhóc này thông minh có tiềm năng, là một nhân tài đáng bồi dưỡng, ông ta nổi lòng yêu quý người tài, dẫn đường: “Vậy nếu lắp đặt máy biến áp cho ký túc xá thì sao?”

Mục Tinh Thần cảm thấy vẫn không quá đáng tin, bởi vì “máy biến áp” này không chỉ đơn giản là thay đổi điện áp, mà phải thay đổi hai loại năng lượng thuộc hệ thống khác nhau.

Mục Tinh Thần vẫn lắc đầu, “Cho dù có thứ trái ý trời như vậy tồn tại, ứng dụng trong vũ khí bình thường, không nói là phí phạm của trời thì cũng quá mức đắt đỏ. Thà rằng trực tiếp sử dụng vũ khí dị năng. Hiện tại, thị trường nguyên liệu dị năng lớn như vậy, giá cả của vũ khí dị năng tính ra đã không cao như xưa.”

“Nếu thật sự muốn thêm thuộc tính phá ma vào vũ khí bình thường, không bằng đổi một cách nghĩ,” Mục Tinh Thần vừa suy tư vừa nói: “Đối tượng bột phá ma nhằm vào đương nhiên là thứ có thuộc tính ma, không bằng nghĩ cách lấy dị năng lượng từ trên người đối tượng vũ khí công kích rồi dùng nó để kích phát thuộc tính phá ma trên vũ khí.”

Ánh sáng trong mắt ông lão càng ngày càng chói, biểu cảm khi nhìn Mục Tinh Thần giống như đang nhìn một viên đá quý sáng rọi rạng rỡ. Sắc mặt ông ta ửng hồng, đôi tay kích động nắm chặt, lại không dám lên tiếng gián đoạn ý nghĩ của Mục Tinh Thần.

Mục Tinh Thần tiếp tục nói: “Trong nháy mắt vũ khí đánh trúng đối phương, dùng chút ít dị năng lượng trên người đối phương kích hoạt thuộc tính phá ma, từ đó tạo thành tổn thương. Như vậy, cho dù là người thường cũng có thể khống chế vũ khí dị năng.”

“Bốp bốp bốp!”

Mục Tinh Thần vừa dứt lời, ông lão liền vỗ tay cười to, “Ha ha ha!”

“Không ngờ, vấn đề ông già tôi đây mất mười năm mới nghĩ cẩn thận được, thế mà lại bị một đứa nhóc như cô dễ dàng nói ra! Kỳ tài ngút trời! Kỳ tài ngút trời!”

Mục Tinh Thần da mặt dày như vậy cũng bị ông lão khen đến mức đỏ mặt, “Khoa trương, khoa trương.”

Hai mắt ông lão sáng quắc nhìn Mục Tinh Thần: “Nhóc con! Có hứng thú nhận tôi làm thầy, đi theo tôi học tập chế tác vũ khí dị năng không?”

Mục Tinh Thần sửng sốt, “Hả?”

“Hả cái gì?” Ông lão bất mãn nói: “Cái con bé không kiến thức này, cô biết tôi là ai không?”

Mục Tinh Thần: “Ông là ai cơ?”

Ông lão bị tức giận đến ngã ngửa, “Con nhóc thúi không kiến thức.”

Ông lão hừ một tiếng, vô cùng tự đắc, lại ra vẻ khiêm tốn sờ râu, cười ha hả nói: “Ở cái đế quốc này, tay nghề của ông già ta đây dám nói thứ hai, không ai dám nói thứ nhất.”

“Òa.” Mục Tinh Thần: “Thật là lợi hại, cho nên ông tên gì?”

Ông lão đang nín thở chờ cô, “Đã nghe nói Quỷ thủ Công Lương Ủy chưa?”

Mục Tinh Thần móc cái trí não đểu second-hand, “Chờ một chút, tôi lên Tinh Võng tra một cái.”

Ông lão sắp bị con nhóc không kiến thức này làm cho tức chết rồi.

Mục Tinh Thần cũng không sợ xấu hổ, thật sự lên trên mạng tra tên này, thật sự thấy một trang bách khoa, Mục Tinh Thần đọc từng hàng một, “Giảng viên danh dự Đại học Hoàng gia Đế Đô, tiền viện trưởng viện Chế tạo Vũ khí trường Quân đội Hoàng Gia Đế Đô, cựu hội trưởng Hiệp hội Vũ khí Đế Quốc...”

Mục Tinh Thần vừa đọc vừa tấm tắc cảm thán đầy ngạc nhiên, “Ông lão, ông lợi hại vậy cơ à.”

Giọng điệu Mục Tinh Thần ngạc nhiên cảm thán khiến trong lòng ông lão cực kỳ thoải mái, trên mặt rất đắc ý, râu cũng dựng lên, “Thế nào, nhanh chóng bái sư đi. Sau khi bái sư liền đến bên này, cùng học việc với tôi. Sư môn chúng ta đặt nặng quy củ, muốn học chế tạo vũ khí, đầu tiên phải hiếu kính thầy giáo...”

Mục Tinh Thần: “Tôi từ chối.”

Ông lão sung sướng gật gật đầu, sau đó mới phản ứng lại: “Cái gì?!”

Mục Tinh Thần: “Chí tôi không ở đây.”

Ông ta thế mà bị từ chối! Công Lương Ủy thế mà lại bị từ chối!

Chờ đã, chắc chắn là vừa rồi ông ta chọn sai cách bắt đầu, trên mặt Công Lương Ủy treo nụ cười hiền hoà, “Nhóc con, sư môn chúng ta cũng không khắc nghiệt đến thế, nếu đã vào được cửa cũng có thể nới lỏng quy củ một chút...”

Mục Tinh Thần: “...”

“Cô nhìn tay phải của hai ta này, đều đen tuyền, giống nhau không? Hai ta thật là có duyên thầy trò…ơ?”

Công Lương Ủy đột nhiên dừng lại, đôi mắt nhìn về phía bao tay màu đen của Mục Tinh Thần híp lại, sao chất liệu của thứ này nhìn quen mắt như vậy.

Mục Tinh Thần: “Làm sao vậy?”

Công Lương Ủy chính sắc, “Nhóc này, cho tôi xem bao tay này được không?”

Mục Tinh Thần không cảm thấy có gì không ổn, người chế tạo vũ khí cảm thấy hứng thú với vũ khí là bình thường. Huống hồ bao tay mà Mục Xuyên đưa cô này, cô vẫn luôn không hiểu rốt cuộc có cái gì đặc biệt, vì thế liền đưa tay phải cho Công Lương Ủy xem.

Công Lương Ủy đeo kính, cẩn thận quan sát chất liệu của chiếc găng tay tay phải này, chờ thấy rõ hoa văn, Công Lương Ủy đột nhiên run lên, đôi mắt vốn bị mí mắt che khuất giờ phút này hoàn toàn lộ ra, cảm xúc kịch liệt phập phồng trong mắt làm thân hình ông ta run nhè nhẹ, hốc mắt cũng đỏ.

“Nhóc con.” Đôi mắt ông lão là cảm xúc quay cuồng không thể đè ép, âm thanh run nhè nhẹ nói: “Găng tay này cô lấy được từ nơi nào?”

Đời này ông ta cũng không thể quên được loại chất liệu kỳ lạ này, mười lăm năm trước, ông ta dùng chất liệu quý hiếm này chế tạo ra tác phẩm hoàn hảo nhất đời này, cho dù đã mười lăm năm trôi qua, ông ta vẫn sẽ không quên hướng đi của mỗi một loại hoa văn của nó, càng sẽ không quên, tác phẩm hoàn mỹ nhất này là khẩu súng của ai.

Mà chiếc găng tay này rõ ràng là đến từ tác phẩm kia!

Trên đời này chỉ có máu của người nọ có thể phân giải làm mềm chất liệu kia, cách bảy năm, một lần nữa nhìn thấy chất liệu này ông ta liền biết, người nọ còn sống.

Mục Tinh Thần thấy phản ứng của ông lão có chút không tầm thường, hơi chút lưu ý, chưa nhắc đến Mục Xuyên, chỉ nói tình cờ mua được ở một hàng vũ khí trong chợ đen, “Găng tay này có tác dụng gì sao?”

Ông lão biết cô nhóc này đang nói dối, có thể dùng chất liệu này chế thành vũ khí để tặng, chắc cô nhóc này phải là người mà vị kia thật sự coi trọng.

Ông lão liếc mắt nhìn Mục Tinh Thần một cái, áp cảm xúc kích động trong lòng xuống, không biết là nghĩ cái gì, “Về hỏi người cho nhóc găng tay đi, ông lão đây không biết.”

Mục Tinh Thần nhướn mi, chưa nói gì.

Tuy rằng cô chưa nói Mục Xuyên tồn tại, nhưng nhìn biểu cảm của ông này không giống như là có thù oán với Mục Xuyên, hẳn là sẽ không sinh ra uy hiếp gì với anh.

Ông lão lại nói: “Cô nhóc, tôi đặt lời nói ở đây sẽ không thay đổi. Chờ cô hiểu rõ về chế tạo vũ khí dị năng sẽ biết sức quyến rũ của nó, chừng nào thì nghĩ thông lại đến tìm tôi là được.”

Mục Tinh Thần không từ chối, cũng không đồng ý.

Sau khi Mục Tinh Thần rời đi, ông lão nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nước mắt tung hoành.

“Thống soái, bảy năm, quả nhiên ngài còn sống...”

-

Mục Tinh Thần luôn luôn biết Mục Xuyên có một ít bí mật giấu cô, cô không hỏi. Ai mà chẳng có bí mật, ai mà chẳng có quá khứ không muốn nói ra?

Mục Tinh Thần không muốn tìm tòi nghiên cứu, sợ sẽ đụng tới vết sẹo nào đó không khép lại được của anh, tựa như cô cũng có chút ký ức đến nay không cẩn thận chạm vào vẫn sẽ đau vậy.

Có một số việc cô không đi hỏi, nhưng có một số việc cô phải nhắc nhở Mục Xuyên.

Lúc chạng vạng hôm nay Mục Tinh Thần trở về, đi đường vòng qua trung tâm thương mại khu mười hai mua một thùng dịch dinh dưỡng cao cấp vị trái cây về.

Dịch dinh dưỡng cao cấp 135 tinh tệ một lọ, một thùng có 20 lọ, tổng cộng hết 2700 tinh tệ. So với bình thường, chỗ tiền này cũng đủ hai người bọn họ ăn một tháng rưỡi.

Mục Tinh Thần đặt dinh dưỡng dịch xuống, đi lòng vòng khắp nơi, Mục Xuyên ra ngoài chăn trâu còn chưa về, cô lại đi sang phòng nuôi giống để xem xét tình hình đám chuột bạch.

Hôm nay đã khác những hôm trước, chuột bạch thực nghiệm đã xuất hiện tình huống.

Nhóm chuột bạch nuôi bằng cỏ dị năng đã chết, cách chết đáng sợ, như là… nổ tan xác mà chết.

Mục Tinh Thần vội vàng kiểm tra theo dõi trong lồng thí nghiệm, phát hiện sau khi chuột bạch ăn hết cỏ dị năng hôm nay, đột nhiên đau khổ giãy giụa, tiếp theo không bao lâu, bùm một tiếng, nổ tung.

Mục Tinh Thần tắt theo dõi, nhăn mi, quả nhiên hàm lượng dị năng trong cỏ quá cao, chuột bạch không thừa nhận được nên ngược lại thành thứ nguy hại.

Hai nhóm chuột bạch còn lại nuôi bằng thức ăn bình thường và cỏ được dị năng ủ chính cũng đã có xuất hiện sự khác biệt ở hình thể. Nhóm sau có thân hình lớn hơn nhóm trước một chút, lúc trước chọn lựa hàng mẫu thực nghiệm, ba nhóm chuột bạch có thân hình và trọng lượng gần như không hề khác nhau.

Mục Tinh Thần đưa số liệu quan sát chuột bạch mấy ngày nay vào máy phân tích, thông qua tính toán phỏng theo và suy đoán, cho ra kết quả nếu muốn dùng cỏ ủ chín để nuôi dê bò, hàm lượng dị năng trong cỏ ủ chín cho bò nên rơi vào khoảng 0.8-0.9%, còn cỏ ủ chín cho dê nên có hàm lượng dị năng khoảng 0.5-0.6%.

Máy phân tích biểu hiện hàm lượng dị năng trong cỏ cho chuột bạch ăn hẳn là khoảng 0.1%, tiếp tục cho ăn theo tỉ lệ hiện tại, đến ngày thứ bảy thời, nhóm chuột bạch thứ hai cũng sẽ nổ tan xác, vì thế Mục Tinh Thần ngừng thực nghiệm với chuột bạch.

Mục Tinh Thần đã từng tìm kiến thức về vấn đề dị năng lượng ảnh hưởng đến động vật như thế nào trên trang web học thuật tinh tế, nhưng lại không tìm thấy phát biểu nào hữu dụng.

Mục Tinh Thần không tin không có người nghiên cứu, đoán có thể là do quyền hạn của cô không đủ, không tra được đến các tri thức liên quan đến dị năng lượng.

Dựa vào thân phận dị năng giả, có thể mở thêm một bậc quyền hạn trong thư viện khu mười hai, Mục Tinh Thần chạy một chuyến đến thư viện thăng cấp quyền hạn, nhưng tư liệu hữu dụng mà cô tìm được vẫn không nhiều lắm.

Người quản lý thư viện nói cho cô, quyền hạn của thư viện thành phố không cao, khả năng tìm được tư liệu hữu dụng sau khi thăng cấp quyền hạn cũng thấp. Thư viện đại học có quyền hạn càng cao, mà quyền hạn tối cao chính là trường quân đội Tinh Lập.

Tạm thời Mục Tinh Thần không tra được nhiều tư liệu hơn, chỉ có thể thông qua một ít tài liệu về ảnh hưởng của dị năng lượng đối với thân thể con người đã tìm thấy được, dựa vào lý thuyết tương tự để thử một chút, đại khái là ảnh hưởng đối với động vật cũng không khác lắm.

Mục Tinh Thần nghĩ qua nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định bắt đầu dùng dị năng ủ chín cỏ để chăn nuôi dê bò, vì thế bắt đầu điều phối thức ăn chăn nuôi.

Muốn vừa ủ chín thực vật vừa khống chế chuẩn hàm lượng dị năng trong cơ thể mỗi cây thực vật là một sự khiêu chiến cực lớn đối với khả năng khống chế dị năng lực.

Mục Tinh Thần chỉ có thể thông qua việc liên tục luyện tập, mang cỏ ủ chín cầm đến cho máy phân tích kiểm tra đo lường, nhận được số liệu, sau đó lại tiếp tục điều chỉnh lượng dị năng phóng thích.

Từ lúc ban đầu là 3.9%, chậm rãi sau đó đến 0.1%, cỏ Mục Tinh Thần ủ chín đã xếp thành một đống, số 49 ghé vào đống cỏ kia ngủ gà ngủ gật, thỉnh thoảng bị một đống cỏ mới rải đến khiến cho bừng tỉnh, sau đó lại mơ mơ màng màng ngủ, lặp đi lặp lại.

Lúc Mục Tinh Thần đã gần như ép khô dị năng và tinh thần lực, trên cơ bản đã có thể khống chế lượng dị năng ở vào khoảng 0.3%.

Mục Tinh Thần duỗi người, xoa xoa huyệt Thái Dương, sử dụng dị năng và tinh thần lực quá độ khiến đầu óc cô như căng ra, huyệt Thái Dương đau nhức, cô móc ra một chai dịch dinh dưỡng cao cấp, uống hai ngụm là hết, ngáp một cái rồi nằm ngay xuống đống cỏ, gối lên số 49 mà ngủ say.

Lúc Mục Xuyên tìm đến đã là 10 giờ tối, phòng nuôi giống chỉ bật một bóng đèn hơi tối, không gian yên tĩnh, thú con bên ngoài như là biết chủ nhân đang ngủ say, cũng ngoan ngoãn không kêu.

Mục Xuyên vào trong phòng nuôi giống, nhìn đến cảnh tượng trước mắt thì sửng sốt.

Mục Tinh Thần cuộn tròn thành một vòng nằm nghiêng trên đống cỏ, nghé con số 49 đang nằm cạnh Mục Tinh Thần ngủ ngon lành, dị năng lượng màu xanh lục toát ra từ đống cỏ dưới thân Mục Tinh Thần, từng điểm từng điểm vờn quanh bên người cô, chậm rãi đi vào trong cơ thể.

Mục Xuyên nhẹ nhàng đến bên người Mục Tinh Thần, quan sát gần hướng đi của những năng lượng này.

Tuy rằng nhìn có vẻ hỗn loạn, thật ra lại vận hành dựa theo quỹ đạo nhất định, cuối cùng tiến vào trong thân thể Mục Tinh Thần. Loại quỹ đạo này giống như là quỹ đạo vận hành của năng lượng ở trong cơ thể nhưng hiện lại ở bên ngoài... hiện tượng này không khỏi làm Mục Xuyên nghĩ tới...

—— dị năng phụng dưỡng ngược lại!

Mục Xuyên cũng chỉ từng đọc qua giả thuyết lý luận này trong sách vở, là một vị giảng viên nghiên cứu dị năng lượng nêu ra trong một bài luận văn.

Dựa vào định luật bảo toàn năng lượng, năng lượng sẽ không tự nhiên sinh ra, dị năng lượng trong cơ thể nhân loại sinh ra từ một tế bào tên là ngụy tuyến viên thể chuyển hóa thành.

Cụ thể là chuyển hóa vật chất gì thành dị năng lượng, các nhà khoa học ban đầu còn tưởng là đường, mỡ và axit amin, sau lại phát hiện không phải, mà hẳn là một loại vật chất không biết tên tồn tại trong không khí.

Tốc độ chuyển hóa dị năng lượng, thậm chí là cả chất lượng chuyển hóa tùy vào mật độ vật chất không tên mà tinh thần lực có thể nắm giữ trong không khí.

Có người tốc độ chuyển hóa nhanh, có người tốc độ chậm, nhưng tốc độ chuyển hóa dị năng lượng của mọi người đều không thể so được với tốc độ sử dụng, nhưng cũng may khi không sử dụng, dị năng lượng sinh ra sẽ lại được chứa đựng trong cơ thể.

Trạng thái của người sử dụng dị năng giống như một cái hồ chứa, vừa xả nước vừa đổ đầy, dị năng tích trữ trong cơ thể là nước trong hồ chứa, xả nước nhanh hơn tích trữ nhiều, sau khi lượng nước xả đạt tới mức nhất định, dị năng lượng trong cơ thể bị cạn kiệt, người sẽ cảm thấy mỏi mệt, ngụy tuyến viên thể muốn hoạt động cũng cần dị năng lượng, vì thế lúc này, tốc độ chuyển hóa cũng sẽ giảm xuống.

Sau đó sẽ cần thời gian dài hơn mới có thể lại chứa đầy.

Mà cách nói của giảng viên kia là, trong cơ thể dị năng giả có một thiết bị chuyển hóa, trong cơ thể dị thực và dị thú cũng có thiết bị chuyển hóa. Khi thiết bị chuyển hóa trong cơ thể dị năng giả hoạt động sẽ sinh ra một tần suất, tần suất này sẽ ảnh hưởng đến tinh thần lực.

Nếu tinh thần lực đủ mạnh mẽ sẽ vô thức để tần suất này ảnh hưởng đến dị thực, dị thú xung quanh, khiến thiết bị chuyển hóa trong cơ thể chúng hoạt động trên cùng một tần suất, như vậy sẽ sinh ra một vòng tuần hoàn dị năng lượng lớn.

Bởi vì hàm lượng dị năng trong cơ thể dị năng giả quá thấp, trong khi đó hàm lượng dị năng trong cơ thể dị thực dị thú lại cao hơn, cho nên theo vòng tuần hoàn, dị năng lượng sẽ chảy vào trong cơ thể dị năng giả, giúp nhanh chóng bổ sung dị năng lượng.

Nếu là trong chiến đấu, vậy tương đương với bản thân mang theo cục sạc đánh nhau với phía đối diện, đây thật sự giống như bật hack.

Lúc lý luận này mới vừa đưa ra đã gây ra rất nhiều cuộc thảo luận, nhưng lại nhanh chóng bị lật đổ.

Có học giả nêu ra, tần suất hoạt động của ngụy tuyến viên thể đã được khắc vào gien, dựa theo tần suất hoạt động của chính tổ tiên cảm nhiễm nguyên.

Nói cách khác, dị năng giả chỉ có thể ảnh hưởng dị thực và dị thú có chung cảm nhiễm nguyên với chính mình.

Chưa nói đến việc số lượng dị thực và dị thú có thể bị ảnh hưởng quá ít, chỉ riêng việc tần suất vận động của ngụy tuyến viên thể phải mạnh mẽ đến có thể ảnh hưởng tinh thần lực cũng có yêu cầu cực kỳ hà khắc đối với số lượng, chất lượng và cường độ tinh thần lực.

Trong hiện thực, căn bản là không thể hình thành vòng tuần hoàn, cho nên lý luận này không có ý nghĩa thực tế chỉ có thể là một lý luận có thể trong điều kiện lý tưởng thôi.

Lúc ấy Mục Xuyên cũng chỉ ngẫu nhiên đọc qua lý luận này trong sách, phản ứng của anh ngay lúc đó cũng là cười cho qua, trong hiện thực sao có thể có điều kiện lý tưởng như vậy, căn bản là không thể.

Nhưng hiện tại, điều không thể đã xảy ra, ngay ở trước mắt anh.

Nói không chấn động là giả, nhưng cẩn thận nghĩ lại, Tinh Vân Thảo quả thật thỏa mãn điều kiện khó nhất, hơn nữa xét đến mức độ phân bố rộng khắp của Tinh Vân Thảo ở tinh tế, Mục Tinh Thần giống như là đi đến đâu cũng mang theo một nguồn năng lượng bổ sung.

Việc này thật sự là có chút thái quá.

Ai có thể nghĩ loại ô nhiễm nguyên phế vật này thế nhưng có ưu thế trái lẽ trời như vậy, cho tới nay, đế quốc vẫn còn quá xem nhẹ ưu thế của Tinh Vân Thảo.

Mục Xuyên không đánh thức Mục Tinh Thần, đắp cho một cái chăn rồi chuẩn bị lặng lẽ rời đi, không ngờ Mục Tinh Thần lại tỉnh.

Mục Tinh Thần xoa xoa mắt, “Anh.”

Mắt phải còn hoàn hảo của Mục Xuyên toàn là ý cười mềm mại, “Ài, sao lại ngủ ở đây?”

Mục Tinh Thần bò dậy, nhìn nhìn bốn phía mới nhớ ra, gãi tóc, “Không có việc gì, hơi mệt. Đợi lát nữa em về.”

Số 49 đang ngủ say bên cạnh cũng đột nhiên giật mình tỉnh lại, đôi mắt to tròn nhìn Mục Tinh Thần lại nhìn Mục Xuyên, dáng vẻ ngây ngô giống y hệt Mục Tinh Thần vừa mới ngủ dậy.

Mục Tinh Thần ấn đầu nó lại để nó tiếp tục ngủ, số 49 liền nằm bò trở về.

Mục Tinh Thần nhìn về phía Mục Xuyên, “Hôm nay em gặp được một ông lão kỳ quái, nói tên là Công Lương Ủy.”

Lúc Mục Xuyên nghe được tên này, con ngươi hơi hơi động một chút, Mục Tinh Thần thấy Mục Xuyên có phản ứng liền hỏi, “Anh quen ông ta à?”

Mục Xuyên chỉ cười cười, nói câu, “Chắc là quen, lớn tuổi rồi, không nhớ rõ. Ông ấy làm sao vậy?”

Mục Tinh Thần liếc mắt nhìn Mục Xuyên một cái, câu trả lời này của anh lạ thật, rốt cuộc là quen hay không quen?

Mục Tinh Thần không tiếp tục truy vấn, chỉ nói: “Ông ta nói ông ta là một đại sư chế tạo vũ khí, muốn nhận em làm đệ tử.”

Mục Xuyên: “Em nghĩ như thế nào?”

“Em có chút hứng thú với vũ khí chế tạo vũ khí, nhưng cũng không muốn về sau chỉ chuyên một mảng này.” Mục Tinh Thần: “Chỉ sợ sẽ làm ông ấy thất vọng, cho nên em định từ chối.”

Mục Xuyên: “Em có thể hỏi suy nghĩ của ông ấy, có lẽ là em nghĩ nhiều.”

Mục Tinh Thần nghĩ nghĩ, gật đầu.

“Ông ta còn hỏi em cái găng tay này dùng thế nào, em bảo không biết,” Mục Tinh Thần liếc mắt một cái: “Đừng nói là anh cũng không biết nhé?”

“À, anh quên nói cho em.” Mục Xuyên nói: “Trước tiên em nhỏ một giọt máu lên găng tay, sau đó dùng dị năng bao bọc lấy găng tay.”

Mục Tinh Thần làm theo chỉ dẫn của Mục Xuyên, “Sau đó thì sao?”

Mục Xuyên: “Sau đó em có thể tháo ra.”

Mục Tinh Thần không thể hiểu nổi, “Vậy là về sau mỗi lần tháo găng tay đều phải chảy máu phải không?”

Mục Xuyên cười nói: “Không phải, chỉ lúc này thôi, thứ này nhận chủ.”

Mục Tinh Thần tháo găng tay, lúc này mới phát hiện tay phải của mình có chút không thích hợp, không nói đến móng tay toàn màu đen, lòng bàn tay còn có một biểu tượng màu đen cực lớn, “Đây là cái gì? Nhân lúc em ngủ anh xăm hình cho em à?”

Biểu cảm trên mặt Mục Xuyên không còn ấm áp như trước, thêm chút phức tạp, “Nghe nói đây là dấu ấn gien.”

Mục Tinh Thần đương nhiên biết dấu ấn gien là cái gì, cô lặng im lại, một lát sau mới nhìn về phía Mục Xuyên, “Anh, là bởi vì dấu ấn gien này nên anh mới đeo găng tay này cho em sao?”

Mục Xuyên dùng một loại ngữ điệu đùa giỡn nói, “Đúng rồi đó, anh luyến tiếc em, anh sợ em bỏ rơi anh.”

Mục Tinh Thần chưa nói gì, chỉ nhìn dấu ấn trên tay, “Có thể xóa cái này đi không?”

Mục Xuyên sửng sốt, từ đáy mắt Mục Tinh Thần, anh thấy được sự lạnh nhạt của cô đối với dấu ấn gia tộc kia, “Tạm thời hình như không có cách nào.”

Mục Tinh Thần ồ một tiếng, có chút thất vọng, cô đeo găng tay lại, “Món quà này tặng thật là đúng lúc hợp thời.”

Mục Xuyên: “Cái găng tay này thật ra còn có thể dùng dị năng làm thay đổi hình dạng.”

Mục Tinh Thần dùng dị năng bao bọc lấy găng tay, dưới sự tác động của dị năng lực, nó thế mà biến thành hình dao găm như Mục Tinh Thần muốn.

“Ngầu vậy sao?” Mục Tinh Thần ngạc nhiên cực kỳ, không ngừng dùng dị năng biến hóa hình dạng vũ khí trong tay, lúc thu dị năng, vũ khí lại biến trở lại hình găng tay.

Mục Tinh Thần quá thích thứ vũ khí này, “Lần này anh tiêu tiền thật sự xứng đáng.”

Mục Xuyên cười nói: “Chứ sao.”

Mục Tinh Thần chơi trong chốc lát, nhìn dấu ấn gia tộc trên tay phải của mình, đột nhiên nói: “Mục Xuyên, anh nghĩ liệu em có thể có hai dị năng không?”

Không chỉ là bởi vì biết dị năng từ gia tộc đã ruồng bỏ cô tuyệt đối không phải là loại ôn hòa hệ thực vật, còn là vì Mục Tinh Thần có dự cảm mãnh liệt. Loại dự cảm này chỉ xuất hiện sau khi cô tháo găng tay, giống như cái găng tay này đã phong ấn một dị năng khác của cô vậy.

Mục Xuyên lặng im nhìn Mục Tinh Thần không nói chuyện.

Mục Tinh Thần thử dùng tay phải của mình phóng thích dị năng, ngạc nhiên phát hiện tay phải xuất hiện một sợi ánh sáng màu đen.

Tia sáng màu đen mang hơi thở cực kỳ bá đạo và nguy hiểm, cảm giác mà nó đem lại hoàn toàn khác so với tay trái, dường như có hơi thở tử vong lan tràn từ đầu ngón tay cô đến tận trái tim, khiến cả cõi lòng cô đều lạnh lẽo.

Mục Tinh Thần có chút kinh hãi, cô thế mà thật sự có hai dị năng?

Hơn nữa dị năng này còn nguy hiểm như vậy, Mục Tinh Thần trơ mắt nhìn những nơi ánh sáng đen bao phủ, một mảnh cỏ cây bên dưới nháy mắt khô héo, biến thành tro bụi.

Mà Mục Tinh Thần cảm nhận được sức sống tràn đầy truyền từ đầu ngón tay đến toàn thân.

Cũng trong nháy mắt này, Mục Tinh Thần đột nhiên hiểu, thật ra không phải cô có hai dị năng, từ đầu đến cuối cô chỉ có một dị năng này bên tay phải, toàn bộ thuộc tính của thứ dị năng đáng sợ và tham lam này có thể khái quát trong ba từ —— cắn nuốt, học tập, tiến hóa.

Lúc trước cô rơi xuống vách núi, vì đạt được đủ sức sống mà cắn nuốt quá nhiều Tinh Vân Thảo, vì thế dị năng của cô phục chế lại năng lực của Tinh Vân Thảo, tiến hóa ra dị năng thứ hai.

Mục Tinh Thần thậm chí cảm thấy có chút sợ hãi, cô không xác định sau khi thứ dị năng tham lam này cắn nuốt hết nhiều sinh mệnh hơn có thể tiến hóa ra dị năng thứ ba, thứ tư không, như là quái vật...

Cô còn không biết thân thể của cô có thể thừa nhận nhiều gien dị năng như vậy hay không, liệu có thể vì vậy mà hỏng mất.

Sắc mặt Mục Tinh Thần trở nên hơi trắng, cô đeo lại găng tay, quyết định không phải tình huống đặc thù sẽ không dùng dị năng lực này.

Mục Xuyên thấy thế, “Làm sao vậy?”

Mục Tinh Thần: “Em có chút sợ hãi.”

Mục Xuyên sờ sờ đầu cô, “Đừng sợ Thần Thần, anh sẽ không để em có việc gì.”

Mục Tinh Thần cúi đầu nhìn tay phải của mình, “Em không định dùng dị năng này.”

Mục Xuyên cười nói: “Không cần thì thôi, một dị năng đã rất lợi hại.”

Mục Tinh Thần: “Không có dị năng em cũng rất lợi hại.”

“Ha ha ha, đúng đúng, em lợi hại nhất,” Mục Xuyên nhìn thời gian, nói: “Không còn sớm, về ngủ nhanh đi.”

Mục Tinh Thần lắc đầu, “Anh đi về trước đi, đợi lát nữa rồi em đi ngủ.”

Mục Xuyên: “Được rồi, đừng muộn quá.”

Mục Xuyên đi rồi, Mục Tinh Thần lại bắt đầu luyện tập khống chế độ chính xác của dị năng, nếu quyết định không dùng dị năng tay phải, vậy dị năng bên tay trái nhất định phải luyện được đủ mạnh mới có thể hết sức tránh tình huống cần sử dụng tay phải.

Như vậy, Mục Tinh Thần càng không thể chậm trễ.

Suốt cả đêm, Mục Tinh Thần đều đang áp bức dị năng của mình đến cực hạn, không ngừng dùng dị năng ủ chín mầm cây, ép khô dị năng liền ngủ, ngủ một giấc tỉnh lại thấy dị năng khôi phục một ít lại tiếp tục ép khô, như thế mãi cho đến sáng ngày hôm sau, cỏ xanh trong phòng nuôi giống đã chất thành hai tòa núi nhỏ.

Lúc Mục Tinh Thần mơ mơ màng màng ngủ, dê con số 48 đi đến, nó vòng quanh Mục Tinh Thần hai vòng, sau đó be một tiếng, đặt đầu nhỏ lên đầu Mục Tinh Thần, tia sáng trắng chợt lóe, trong lúc ngủ say, Mục Tinh Thần đã mơ mơ màng màng thấy một giấc mơ.

Cảnh trong mơ là ở nông trường của mình, Mục Tinh Thần mơ thấy mình đang đánh nhau với một đám trâu.

Mục Tinh Thần ở trong mơ cũng cảm thấy kỳ cục, vì sao đám trâu này đánh giỏi và bạo lực như vậy?

Lúc Mục Tinh Thần tỉnh lại, chính mình cũng cảm thấy buồn cười, sao cô lại đánh nhau với một đám trâu chứ, đây là kiểu giấc mơ kỳ lạ gì vậy trời.

Mục Tinh Thần ngáp một cái, nghe thấy tiếng “be be” vừa mềm mại vừa nũng nịu mới phát hiện là dê con số 48 đang làm nũng bên người, Mục Tinh Thần xoa xoa đầu nó, “Mày vào từ bao giờ vậy?”

Số 49 cũng thò tới liếm tay trái Mục Tinh Thần, hẳn là đói bụng.

Mục Tinh Thần ngồi dậy, thuận tiện cọ hết nước miếng trong lòng bàn tay lên bộ lông mềm mại của số 49, nó ghét bỏ đến kêu mu mu, Mục Tinh Thần cười haha, “Nước miếng của chính mày mà cũng ghét bỏ à?”

Bất hạnh là lương thực của số 49 bị cô nắm trong tay, chịu ức hiếp cũng không dám làm gì, chỉ đành uất ức dùng sừng trâu nhỏ đẩy chậu cơm của mình đến bên chân Mục Tinh Thần, sau đó đi vòng vòng quanh người Mục Tinh Thần, trong đôi mắt màu hổ phách tràn ngập vẻ ấm ức.

Mục Tinh Thần sờ sờ đầu số 49, nghĩ nghĩ, dùng dị năng ngưng kết cho nó hai phần cỏ dị năng, một phần vẫn mang hàm lượng dị năng 60% như trước, một phần khác lại mang hàm lượng dị năng 70%.

Hiện tại, khả năng khống chế dị năng của Mục Tinh Thần cho dù là ủ chín cỏ với hàm lượng 0.005% dị năng cô cũng có thể làm ra không sai chút nào, đối mức dung lượng lớn như 70% càng dễ như trở bàn tay.

Hai phần cỏ dị năng đặt trước mặt số 49, đầu tiên nó tiến đến trước phần cỏ có hàm lượng dị năng 60%, còn chưa hạ miệng lại giống như ngửi được hương vị gì, động tác của nó bỗng dừng lại, rồi sau đó chậm rãi tiến đến trước phần cỏ có hàm lượng 70% dị năng.

Hình như Mục Tinh Thần thấy đôi mắt số 49 cũng sáng lên, lỗ tai nhẹ nhàng vỗ vỗ, nước miếng cũng sắp chảy xuống, không thèm liếc mắt nhìn cỏ dị năng 60% một cái, thỏa thích mà ăn cỏ dị năng 70%.

Mục Tinh Thần nhéo lỗ tai đang hưng phấn vỗ vỗ của số 49, “Rốt cuộc là mày muốn ăn cỏ, hay là muốn ăn dị năng hả?”

số 49 không để ý tới cô, vẫy vẫy cái đuôi, xoay người, chổng mông vào Mục Tinh Thần.

Mục Tinh Thần vỗ xuống cái mông chắc nịch của số 49, mắng câu vô tình, sau đó cảm thấy xúc cảm cũng không tệ lắm, lại vỗ bạch bạch hai cái.

Số 48 cũng thèm ăn, tiến đến chỗ cỏ cỏ hàm lượng dị năng 60% ăn.

Mục Tinh Thần híp mắt nhìn hai đứa nhỏ này, không thích hợp, động vật khác cũng không dám ăn cỏ mang hàm lượng dị năng cao như vậy, hai đứa nhỏ này là chuyện như thế nào?

Lúc Mục Tinh Thần rời khỏi phòng, Mục Xuyên đã dắt trâu đi ra ngoài, thông báo tuyển dụng treo trên mạng ba ngày, một người cũng chưa tuyển được, hiện tại việc chăn trâu chủ yếu vẫn dựa vào người máy chăn thả và Mục Xuyên.

Mục Tinh Thần mở tủ lạnh, phát hiện 19 chai dịch dinh dưỡng hôm qua mình bỏ vào chưa ít đi một lọ nào, ngược lại là dịch dinh dưỡng trung cấp tích trữ lúc trước đã ít đi một lọ, Mục Xuyên không nỡ uống.

Dịch dinh dưỡng trung cấp chỉ còn lại hai chai, Mục Tinh Thần dứt khoát lấy cả hai chai ra, bữa sáng uống một chai, còn lại một chai để giữa trưa uống.

Mục Tinh Thần đi đến khu vực đặt thức ăn chăn nuôi của bãi săn, dùng cả nửa ngày làm ra đủ cỏ ủ chín cho bò và dê nuôi thịt, sau đó xuất phát đi Rừng Yên Lặng.

Cô phải nhanh chóng luyện giỏi cái dị năng gọi là phụ trợ gieo trồng này.

Hôm nay Mục Tinh Thần không chăm chăm nhắm vào Chuột Gigi của ông lão Công Lương Ủy nữa, cô sửa lại mục tiêu, bắt đầu nhắm vào rắn đuôi bẹp.

Rắn đuôi bẹp là dị thú cấp C, thích hoàn cảnh âm u lạnh ướt, tập trung ở gần một thác nước bên sườn phía Tây Nam của Rừng Yên Lặng.

Mục Tinh Thần còn chưa đến gần dòng nước đã nghe được phía trước có tiếng đánh nhau truyền lại, là một đoàn đội nhỏ đang săn giết một con heo sư tử cấp B.

Đội ngũ có bốn người, chủ công là một người đàn ông cầm hai lưỡi rìu, một người đàn ông có dáng người nhỏ gầy khác ở phía sau phụ trách dùng súng để kiềm chế lối đi của heo sư tử, có hai người khác phụ trách công kích phụ từ mặt bên.

Lần đầu tiên Mục Tinh Thần thấy kiểu hợp tác theo đoàn đội này, tò mò, nhìn nhiều một lát.

Lúc này, một đội viên công kích phụ ở bên cạnh phán đoán sai lầm, heo sư tử làm động tác giả, chịu nhận một rìu của người tấn công chính vào đuôi rồi hung hăng phá tan đòn đánh của phụ công.

Phụ công bị đâm bay hơn 10 mét, chủ công giật mình hô một tiếng, tiết tấu tấn công bị quấy rầy, rìu lớn trên tay bổ thẳng vào đuôi heo sư tử. Tức khắc, máu tươi vẩy ra từ đuôi heo sư tử.

Nó đau đớn mà gào một tiếng, tròng mắt từ ửng đỏ biến thành đỏ đậm, thuộc tính khát máu bị kích phát, tiến vào trạng thái phát cuồng. Sức chiến đấu và lực phòng ngự cả người đều nâng cao, trực tiếp phá giải công kích của chủ công, phát cuồng công kích lung tung.

Tiết tấu của tiểu đội bị quấy rầy, còn thiếu một người phụ công, trong lúc nhất thời rơi vào thế yếu trong chiến đấu, bị công kích cuồng bạo của heo sư tử đánh đến liên tiếp bại lui.

Chủ công có kinh nghiệm phong phú, nhìn ra vấn đề của cả đội, vừa hấp dẫn chú ý chịu đựng bị heo sư tử tấn công, vừa chỉ huy tiểu đội tìm lại tiết tấu.

Chỉ là thiếu một người phụ công, dù sao cũng có chút cố hết sức, bị heo sư tử ép lùi về sau từng bước, mắt thấy chuẩn bị mất khống chế, chủ công thấy được Mục Tinh Thần cách đó không xa.

Tên chủ công này cũng là người quen, chính là tên đại ca đứng phía sau cô hôm đầu tiên Mục Tinh Thần xếp hàng trước cửa vào Rừng Yên Lặng.

Hẳn là tên đại ca kia cũng nhận ra Mục Tinh Thần, thấy một cô gái nhỏ đứng bất động tại chỗ, cho rằng cô bị dọa choáng váng, lúc này lại có chút bất lực trước việc ngăn cản heo sư tử tiến công, trong lòng sốt ruột, hô to với Mục Tinh Thần, “Em gái! Né tránh đi, nơi này nguy hiểm!”

Lời tên chủ công còn chưa dứt, heo sư tử đã đột nhiên gào một tiếng, phá tung phòng tuyến của anh trai chủ công, đánh tới phía Mục Tinh Thần, nó muốn uống cạn máu cô.

Dị thú có thuộc tính khát máu thường có hai loại đặc thù, chịu đau đến mức độ nhất định sẽ kích phát thuộc tính khát máu, tiến vào trạng thái phát cuồng; hai là sau khi tiến vào trạng thái phát cuồng, uống máu người có thể nhanh chóng khôi phục thể lực và năng lực.

Heo sư tử trực tiếp lao thẳng về phía Mục Tinh Thần, muốn mượn máu của nhân loại nhỏ yếu này khôi phục thể lực, giết ngược đám thợ săn đang muốn bắt giết nó.

“Hỏng rồi! Lão đại, nó muốn hút máu cô bé kia để hồi máu!”

“Không thể để nó thành công, nếu không mọi nỗ lực nãy giờ chả chúng ta đều sẽ uổng phí.”

Đội viên trong lòng sốt ruột, thầm hận sao đúng lúc này lại đột nhiên có một em gái nũng nịu chạy đến làm rối, không thấy đây là địa phương nào à!

Chủ công cũng muốn ngăn chặn, nhưng căn bản là không kịp. Mắt thấy heo sư tử đã bổ nhào đến trước mặt, cô gái nhỏ vẫn không nhúc nhích như là bị dọa choáng váng, trái tim anh ta nặng trĩu xuống.

Heo sư tử nhắm thẳng vào Mục Tinh Thần, hai tròng mắt đỏ như máu tràn đầy vẻ tham lam và thèm nhỏ dãi. Có điều, trong nháy mắt heo sư tử bổ nhào vào trước mặt Mục Tinh Thần, răng nanh thật dài nhắm ngay cần cổ non mịn của thiếu nữ, đang lúc chuẩn bị máu bắn tung tóe.

Mục Tinh Thần nắm thật chặt nắm tay, đấm thẳng một quyền thật mạnh vào mũi heo sư tử.

“Rầm!”

Trong không khí như là có dư âm chấn động, giây tiếp theo thân hình khổng lồ của heo sư tử bay ngược ra ngoài như viên đạn pháo to, đâm đổ một cái cây cổ thụ ở 10 mét phía sau thì rơi xuống, hôn mê.

Trong nháy mắt kia, toàn trường rơi vào sự yên tĩnh kỳ cục.