Thiên Kim Ta Là Người Tệ Bạc

Chương 4: Mê đắm




Nhưng quanh đi quẩn lại, Bình Ngọc vẫn đáng thương nhất. Nếu nữ chính chung thủy thì chỉ có mỗi mình hắn rồi. Mang tiếng là chính thất nên phải có lòng vị tha. Vì quá yêu nữ chính nên thành ra chấp nhận cái nết "hãm" này của nàng.

Mà thật ra, nếu đổi lại Yên Chi là nữ chính, cô cũng sẽ cưới nhiều chồng thôi mà. Con người ai mà chẳng tham lam. Dù sao đây chỉ là thế giới truyện tranh, muốn bao nhiêu chồng mà chẳng được. Hãy cứ chìm đắm trong sắc dục bẩn thỉu này, dẫu sao kiếp trước cô sống tốt với người ta quá mà cuối cùng cũng được gì đâu.

Yên Chi ngồi đàng hoàng lại, hai tay đặt lên đầu gối rồi niềm nở nhìn hai người nam nhân trước mặt mình.

- Đứng lên cả đi. Quỳ như vậy làm tôi tổn thọ lắm đó.

- Vâng tiểu thư.

Trần Mặc Uyên là anh nên xung phong đứng dậy trước rồi mới đến người em là Trần Đình Uyển. Hai người khép nép cúi đầu không dám nhìn thẳng về phía cô. Dáng vẻ này của họ khiến cô bất giác muốn chửi thề, "chết tiệt! Ăn gì mà đáng yêu quá vậy?" - Đó là những ý nghĩ trong đầu cô ngay lúc này. Yên Chi rất ham vui, còn rất mê nét đẹp kiểu hiền hòa ấy nữa. Nhìn nét vẽ trong truyện tranh đã đủ làm người ta si mê rồi, huống hồ còn ra đến tận đời thực.

- Tôi hơi khát nước.

- Để tiểu nhân rót nước cho tiểu thư ạ.

Mặc Uyên nhanh chóng chạy ra chỗ bàn rồi rót cốc nước đưa đến trước mặt cô. Yên Chi cầm lấy rồi uống cạn, sau đó lại đặt ly nước lên trên giường, làm Mặc Uyên hơi ngạc nhiên.

Ai mà ngờ được, cô sẽ nắm lấy tay Mặc Uyên rồi kéo người ta ngồi xuống giường cùng mình. Đình Uyển đang đứng đó cũng bất ngờ kêu lên:

- Tiểu thư!

- Cậu cũng qua đây ngồi chung với tôi đi.

- Tiểu nhân...

- Hai người ngồi hai bên tôi nào. À phải xưng ta chứ nhỉ? Nói chung là cứ ngồi xuống đi. Để ta hưởng thụ cảm giác có trai vây quanh một chút. Một chút thôi là được rồi!

Hai người họ ngẩn ngơ ra. Dù vậy, sau vài lời liên tục hối thúc và dụ dỗ của Yên Chi, họ cũng chịu ngồi xuống bên cạnh cô, nhưng dáng vẻ vẫn rất khép nép và giữ cho mình một khoảng cách nhất định.

Yên Chi thì khác, thoải mái khoác tay lên vai hai người. Vui vẻ cười lớn.



- Ha ha ha. Ai dám bảo ta ế nữa! Giờ có tận hai mỹ nam đang ngồi bên cạnh ta này! Ta quả là có số đào hoa mà.

- Tiểu thư à...

- Hi hi, sau này ba chúng ta sẽ làm bạn tốt của nhau nhé! Hãy cùng sống chung một cách hoà thuận. Thêm A Manh và Bình Ngọc nữa. Năm tụ thì không chơi tiến lên được, nhưng chơi xì dách thì dư sức!

- Tiểu thư, người đang nói gì thế ạ?

- Không cần quan tâm ta đâu. Mới tỉnh dậy rồi nhớ ra mình chết thảm hại thế nào khiến tâm trạng ta rối bời với cả còn kinh hãi chút thôi.

- Tiểu Thư, ai chết chứ? - Mặc Uyên hoảng hốt.

- À không... Ta, ta đói rồi. - Cô vỗ mạnh vào lưng hai người bọn họ.

- Vậy để tiểu nhân đem thiện lên cho người nhé? - Mặc Uyên chau mày khó hiểu, nhưng vẫn nhanh chóng đứng dậy cúi đầu.

- Không cần, cùng ta xuống nhà bếp đi. A Manh chắc đang đợi ở dưới.

- Vâng.

Yên Chi mệt mỏi đứng lên. Đình Uyển lấy áo ngoài khoác lên cho cô. Còn cô thì mải mê lo nghĩ, tự nhủ trong lòng phải bình tĩnh lại. Từ nãy đến giờ, đầu óc Yên Chi cứ để ở đâu ấy. Tất cả đều tại kí ức kinh khủng đó, dù có đang ở cạnh hai mỹ nam mình yêu thích, cô cũng không tự đánh lừa bản thân được.

Môi cô cố gắng nhếch lên để nở một nụ cười thật tươi, nhưng hai bàn tay lại nắm chặt lấy nhau rồi run lẩy bẩy vì sợ hãi. Yên Chi vốn yếu đuối nhưng cứ thích thể hiện mình là người mạnh mẽ.

Chỉ là chuyện ngã lầu thôi mà, có gì đâu phải sợ chứ. Chết thì cũng chết rồi. Giờ phải nhanh chóng vui vẻ sống thật hạnh phúc. Trong lòng cô đang nghĩ như vậy để tự trấn an và điều chỉnh cảm xúc của mình. Nhưng thực tế thì mọi thứ đang tệ hơn.

Mới đi được mấy bước, Mặc Uyên đã nhận ra điều bất thường từ cô. Bàn tay to lớn quyến rũ ấy nhanh chóng nắm lấy đôi tay nhỏ bé đang run rẩy kia, ánh mắt đầy lo lắng.

- Sao tay người lại run quá vậy?

- Hả? - Cô ngạc nhiên. - Có sao? À,... chắc là, nhớ đến chuyện bị người ta đẩy ngã xuống nên...



Nghe vậy, Mặc Uyên liền ôm chầm lấy cô vào lòng. Yên Chi không khỏi kinh ngạc. Chẳng lẽ đến khúc này tình cảm giữa cô và hai anh em nhà họ đã phát triển đến mức này rồi sao. Mặc Uyên là người biết điều, luôn giữ chừng mực với chủ tử. Hành động ôm như vầy có chút không phải phép. Thái độ của họ thay đổi nhanh thật, ban nãy còn chẳng dám ngồi gần cô mà.

- Tiểu thư, mọi chuyện đều đã qua rồi. Người còn có hai chúng nô tài mà. Còn có hôn phu của người, và phụ thân người nữa.

Giọng nói trầm ấm cứ vang vảnh bên tai, làm Yên Chi không khỏi mềm lòng. Cô tự dưng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Đình Uyển đứng ngơ ra đó. Cậu ấy không biết nên làm gì khi ca ca mình tự tiện ôm lấy tiểu thư. Cảm giác ghen tị phút chốc nổi lên, nhưng sau đó Đình Uyển vội xấu hổ cúi đầu vì ý nghĩ xấu xa của mình.

Yên Chi đẩy nhẹ Mặc Uyên ra rồi cười thật tươi.

- Cảm ơn huynh.

Hai người nắm lấy tay nhau một lúc, Yên Chi chợt nhớ ra còn có người khác ở đây nữa. Cô đưa một tay ra nắm lấy tay Đình Uyển, một tay vẫn nắm lấy Mặc Uyên.

- Đi thôi, cùng nhau ăn cơm nào.

- Vâng.

Cô chỉ cần làm chút gì đó thôi, cũng đủ khiến cậu bé bằng tuổi mình phải xuýt xoa rồi.

- Đình Uyển, cậu xinh đẹp thật.

- Đa tạ tiểu thư. - Đình Uyển vui vẻ trở lại, cảm thấy vinh hạnh vì được nắm lấy tay tiểu thư.

Yên Chi tiếp tục quay sang Mặc Uyên.

- Huynh cũng rất đẹp trai.

- Tiểu thư quá lời rồi.

- Không, ta nói thật đấy. Vì hai người quá xinh đẹp nên ta mới nạp hai người làm thiếp kia mà.