Cô đang cầm máy chơi game, ngón tay nhỏ nhắn nghịch mấy nút bấm.
" Không...không có gì " Chu Xung Thiên ấp úng nói.
Chu Phong Thanh mới lười hỏi tiếp liền với người qua, kéo áo xuống.
Mấy vết bầm tím lộ ra, nổi bật trên làn da trắng nõn.
Chu Phong Thanh cũng không lộ ra biểu cảm gì khác, vẫn là khuôn mặt cưng đơ đó nói:" Vậy anh nói xem mấy cái này là như thế nào?"
Chu Xung Thiên ngồi im không nhúc nhích, không biết nên giải thích thế nào.
" Anh tự mình ---- "
" Đừng nói với em là tự ngã tự cắn mình thành nông nỗi này " Chu Phong Thanh ngắt lời anh.
Sao anh ta lại cảm thấy khí thế của em gái mình hung dữ thế!!
Nhìn vào ánh mắt lạnh như băng kia, đáy lòng Chu Xung Thiên bất giác run rẩy, cái khí thế này giống y hệt mấy ông lớn trong tổ chức.
Anh biết mình không thể lừa được cô.
Đừng hỏi vì sao, có những thứ chỉ có thể dựa vào cảm giác.
Em gái anh lúc tỉnh lại thì đã rất khác, lúc này mà bịa chuyện sợ sẽ không qua mặt được cô, cô còn đi nói cho cả nhà biết là toi cơm.
Chu Xung Thiên hít sâu một hơi:" Anh bị người ta đánh ".
" Ai? " Tên chó nào lại dám đánh anh hai như vậy chứ.
Cô chắc chắn trên người anh còn có vết thương khác, cô phải bảo vệ Chu gia đây là điều trong tiềm thức mãnh liệt trỗi dậy.
Là ước muốn duy nhất của nguyên chủ, có mấy người mà cô cũng không bảo vệ được thì cô mất mặt lắm.
Nhìn gương mặt của Chu Phong Thanh càng ngày càng tối đi, Chu Xung Thiên xoa tay nói:" Em bình tĩnh cái đã, từ từ anh kể cho em ".
Chu Xung Thiên tham gia một tổ chức lính đánh thuê quốc tế, anh nói là muốn trau dồi thêm kĩ năng.
Lời anh nói ra nhẹ tựa như bông, Chu Phong Thanh nghe xong sắc mặt trầm xuống:" Anh biết chuyện của anh cả rồi? "
Không thể nào một công tử bột sống trong nhung lụa lại nghĩ tới con đường này.
Trong cả ngàn tình huống phản ứng của Chu Phong Thanh mà Chu Xung Thiên nghĩ ra tất cả đều trật lất, anh không ngờ câu đầu tiên cô nói lại là câu này.
" Ừm, tình cờ biết thôi " Anh đáp.
Hỏi anh câu này không lẽ em gái cũng đã biết rồi sao?
" Ừ, anh đợi chút " Nói xong liền đứng dậy, bước ra ngoài.
Cửa đóng vừa trước mặt anh, Chu Xung Thiên liền thở dài.
Em ấy giận anh sao? Nghĩ tới đây liền lắc đầu với tính cách của Phong Phong bây giờ sẽ không như vậy.
Chu Phong Thanh đi cũng không lâu lắm, lúc quay về trên tay đã cầm theo hòm thuốc.
Cô đi tới trước anh nhìn xuống nói:" Anh vén áo lên đi ".
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, không biết là do ngược sáng hay do thế nào mà anh cảm thấy cô như tiểu thiên sứ bé nhỏ, khóe miệng không tự chủ giương lên.
Được em gái quan tâm, vui mừng!
" Nhìn cái gì, nhanh lên " Chu Phong Thanh lạnh giọng nói, dáng vẻ không có chút gì gọi là kiên nhẫn.
Chu Xung Thiên vén áo lên, quả thật không chỉ có từng đó vết bầm tím mà còn rất rất nhiều vết thương khác chất chồng lên nhau.
Chu Phong Thanh mở hòm thuốc lấy thuốc ra cẩn thận bôi lần lượt từng cái cho anh vừa bôi vừa hỏi:" Anh tham gia từ khi nào rồi? ".
" Khoảng 1 tháng trước " Chu Xung Thiên thành thật khai báo.
" Cẩn thận vào, lỡ đâu em không tới hốt xác cho anh kịp " Chu Phong Thanh nửa đùa nửa thật.
Tham gia vào đoàn lính đánh thuê, từng phút từng giây đều phải giành giật.
" Có bị người ta bắt nạt không? "
" Không có, những cái này đều là huấn luyện bị thương "
" Có thì nói em "
" Sao thế, em bảo kê cho anh à? " Chu Xung Thiên chỉ nghĩ em gái mình nói đùa.
" Ừm, em bảo kê cho anh " Chu Phong Thanh không chần chừ nói như đó lẽ đương nhiên.
Chu Xung Thiên sửng sốt, em gái anh có vẻ rất nghiêm túc.
" Anh nhất định sẽ sống " Lời khẳng định này có trọng lượng rất nặng.
Người ta thường nói vật sao đổi dời, tương lai ai biết trước chuyện gì.
Chu Phong Thanh cũng ừ một tiếng rồi cụp mặt xuống mà tiếp tục bôi thuốc.
Vết thương lớn nhỏ đủ cả, da anh hai cô rất trắng, cái loại mà phơi nắng 12 giờ trưa cũng không đen ấy.
Bôi thuốc xong Chu Phong Thanh về phòng, Chu Xung Thiên thì ê ẩm cả người mà leo lên giường đi ngủ, quên mất cả việc hỏi cô tại sao lại biết chuyện của anh cả.
Chu Phong Thanh đóng cửa phòng lại gọi điện cho nhân viên của mình.
Cô mở máy tính lên, đầu ngón tay lướt nhanh trên mặt phím.
' Rừ rừ ' Tiếng chuông điện thoại kêu lên.
" Bà chủ, cô muốn tự mình đến đó thật à? " Duy Tâm ân cần hỏi cô.
Trước mặt anh là màn hình vi tính cỡ bự, trên đó còn hiện thị danh sách của các tổ chức lính đánh thuê trong và ngoài nước.
Danh sách thành viên rất chi tiết, Hách Hách ở bên canh đang hì hục mà gõ phím.
" Ừ, để Hách Hách chuẩn bị một chút rồi đi cùng tôi đến đó ".
" Chị gái ơi, chúng ta vẫn còn nhiệm vụ đua xe đó ~ "
Hệ thống lại ngoi lên nhắc nhờ kí chủ.
Mém tí lại quên mất nhiệm vụ này.
Chu Phong Thanh lúc này mới mở wechat qua, thông báo nhận tiền vang lên, 9 con số 0 đã được chuyển qua.
Chu Phong Thanh mở cuộc đối thoại ra gửi cho người kia một tin nhắn.
" Muốn vào câu lạc bộ thì làm những gì? "
Ava người kia vẫn xám ngoét, cho nên Chu Phong Thanh cất điện thoại đi.
Cô thay một bộ quần áo khác rồi thuần thục leo cửa sổ rời đi.
Hách Hách và Duy Tâm đã đứng chờ ở dưới chân núi.
" Bà chủ, tôi đã hack được vị trí của ông chủ đoàn lính đánh thuê, tới thẳng đó hay sao ạ? " Duy Tâm lên tiếng báo cáo.
Hách Hách vẻ mặt không cảm xúc ngồi ghế lại phụ, trên tay còn có mấy thứ đồ hình thù kì quái.
...----------------...