A Phong vì cô mà trở thành người thực vật, lúc cô tỉnh lại biết tin Phong Thanh che chắn cho mình mà trở thành người thực vật còn mình chỉ chấn động não nhẹ, nhìn người con gái cười đùa rạng rỡ giờ nằm im một chỗ sắc mặt nhợt nhạt như thể chỉ cần sơ sẩy là tan biến , Thời Yên không quấy không khóc chỉ lẳng lặng đứng nhìn người nằm giường bệnh, lúc đó A Thiên và mọi người lo lắng nhìn cô :” Tiểu Phong , sao cậu ngốc thế, sao lại chắn cho mình”. Thời Yên ngay lúc đó chỉ hận không thể biến thành Phong Thanh.
‘’ Nhóc con, ơn này sao mình trả nổi đây” ánh mắt Thời Yên dịu dàng thầm nói.
“ Hả? Cậu nói gì?” “Không có gì. Mình nói là may mắn cậu đã tỉnh lại, nếu không mình cũng không biết ăn nói thế nào” Thời Yên mỉm cười một cách rất soái.
“Dạo này hai bác có khỏe không?”Phong Thanh hỏi Thời Yên. Chu gia và Thời gia có mối quan hệ rất tốt, 2 gia đình đều quen biết lẫn nhau.
‘’ Ba mẹ mình vẫn vậy thôi, hai người họ đòi đến thăm cậu nhưng mình đã cản lại đợi cậu khỏe hơn thì mới có sức đón tiếp họ”.
Hai người vừa đi vừa nói bỗng có một người chạy đến tay thì vẫy vẫy chạy đến chỗ bọn cô rồi đứng dựa gốc cây bên cạnh thở:” Tiểu Phong, sao em ra ngoài không nói cho anh biết, làm anh lo muốn chết”
Ban nãy Xung Thiên đi mua đồ cho em gái về mở cửa phòng bệnh không có bóng người nào, anh hốt hoảng gọi điện cho bác sĩ, bác sĩ kêu Phong Thanh xuống sân đi hóng mát rồi.
“ Em báo với bác sĩ rồi” Phong Thanh mặt không cảm xúc đáp.
‘’ Tiểu Phong !! Em không có tim à, tổn thương anh trai của em rồi “ Chu XungThiên giả vờ ôm tim đau đớn, vẻ mặt mếu máo trông rất có tính giải trí.
‘’ Em mới không có người anh trai ngốc như anh” Hàn Sơ trề môi khinh bỉ trêu trọc tiếp.Cô thích nhìn biểu cảm của Thời Yên và Thẩm Thiên trông họ rất phong phú. Cô đột nhiên nhớ ra gì đó, vẻ mặt hung dữ nói :" Mà này, ai cho anh gọi em là Tiểu Phong"
Vì nguyên chủ nhỏ nhất nhà nên ba mẹ hay anh đều gọi cô là Tiểu Phong nhưng đến lúc nguyên chủ có nhận thức và chính kiến riêng của mình thì không cho người khác gọi mình như vậy, chỉ có ba mẹ thi thoảng gọi cô như vậy thôi nhưng ông anh trời đánh này suốt ngày trêu trọc cô, 2 người họ rượt nhau ầm ầm quanh nhà, cô chạy không lại nên cô méc mẹ thế là thắng.
Thời Yên thấy anh em họ nói chuyện cũng nhường lại không gian riêng cho họ:” A Thiên cậu liệu hồn mà chăm sóc A Phong cho cẩn thận, mình đi về trước hôm sau lại đến chơi với cậu, hỏi thăm hai bác và anh Nhất Phi giúp mình’’ câu trước là nói với Chu Xung Thiên câu sau là nói với Chu Phong Thanh rồi cô liền rời đi.
~ Phòng giám đốc – Chu Nhất Phi ~
‘’ Bên Tần gia như thế nào rồi ?" Chu Nhất Phi lạnh giọng hỏi
" Dạ giá cổ phiếu đang có xu hướng đi xuống " tiếng nói thông qua điện thoại rè rè vang lên trong phòng
" Tiếp tục làm theo kế hoạch"
"Ok. boss"
"Còn nữaTôi không biết là dùng cách nào, phải tìm ra thầy Nam Tông Ninh’’ ánh mắt sát phạt, giọng nói máu lạnh truyền qua phía bên kia điện thoại khác hẳn với lúc anh ở cùng với gia đình. Cúp điện thoại anh ngồi dựa ghế có vẻ mệt mỏi xoa xoa mi tâm. Anh cầm bức ảnh gia đình luôn đặt trên bàn làm việc lên, vuốt ve mặt em gái bé bỏng trong hình ánh mắt không tự chủ mềm đi , không thể giấu được tình yêu thương hiện trong khóe mắt.
‘’ Tiểu Phong, em muốn đi hóng mát tiếp hay là về phòng nghỉ. Lát nữa ba mẹ và anh cả tới cả nhà chúng ta ăn đại tiệc’’ Thẩm Thiên vừa đẩy xe lăn đi vừa nói.
Phong Thanh nghe thấy hai chữ đại tiệc mắt liền sáng lên liền bỏ qua hai chữ "Tiểu Phong" kia :’’ Đại tiệc? Ăn gì thế anh?’’
‘’Có tôm hùm đất, sườn xào chua ngọt, canh xương sườn hầm,…. dì Tạ nấu đấy”. Dì Tạ là quản gia lâu năm của Chu gia, món ăn dì nấu không thể chê đi đâu được’’. Phong Thanh sắp được ăn đồ ăn ngon vui vẻ la lên một tiếng :” ú yeah, em muốn về phòng. Right! Now!”
‘’La cái gì mà la , em cũng không được ăn em chỉ được húp canh thôi’’ anh hai Chu trêu trọc trả thù vụ hồi nãy.
‘’ Không thể nào, tại sao tại sao’’ Phong Thanh tức giận như con mèo nhỏ nắm áo anh mình lắc lắc.
Chu Xung Thiên vừa đẩy xe trở về phòng vừa cười vừa trêu trọc em mình :’’ Lêu lêu nhóc con không được ăn sườn xào chua ngọt’’ ‘’Ai là nhóc con, anh trêu ai đấy hả, em nhất định phải ăn sườn!!!” Hai anh em cãi nhau chí chóe tới lúc về tận phòng.
Mở của phòng bệnh, ba mẹ anh cả đều ngồi ở trong , nhìn thấy người có quyền lực nhất trong nhà cô liền mở miệng cáo tội:’’ Mẹ, anh hai bắt nạt con’’
Dạ Tinh Lam trừng mắt nhìn Chu Xung Thiên, ba Chu trực tiếp tiến lên gõ đầu Xung Thiên:’’ Thằng nhóc quỷ, có thôi đi không’'
‘’ Ba, mẹ con là con ghẻ đúng không ?’’ Chu Xung Thiên vừa xoa chỗ bị đánh đầu vừa nhìn từng người mà anh gọi tên rồi mếu máo nhìn sang anh trai quý hóa của mình :" Anh, em cũng là em ghẻ đúng không ?"
‘’ Đúng vậy’’ Ba Chu lạnh mặt nghiêm túc đáp nhưng trong mắt có ý cười rõ ràng.
Ba thì đánh anh , mẹ thì đá anh, anh trai em gái đều cười anh ngôi nhà này thực chất là bạo lực gia đình !!!! phải kiện!!
Mẹ Chu, Chu Nhất Phi và Chu Phong Thanh nín cười nhưng cuối cùng cũng thành tiếng khục khục vang lên trong phòng bệnh , Chu Xung Thiên còn nhỏ suy nghĩ gì cũng hiện hết lên mặt, biểu cảm của A Thiên thật phong phú.
Cả nhà cười ầm lên, không khí trong phòng dường như ấm ấp, sinh động hơn.Tim Phong Thanh đập nhanh hơn một nhịp. Ánh mắt dịu đi, cô thích cảm giác này trái tim tưởng như đã chết cóng bây giờ giống như có lò sưởi đặt cạnh giúp nó sống lại lần nữa .
Thì ra đây là cái gọi là nhà, là gia đình . Thật tốt!