"Phong Phong, người này là ? " Lục Nhất Quang đã nghiêm chỉnh lại nhưng cũng hơi nao núng.
Người muốn có danh sách này ai mà không có lí lịch kinh hoàng cơ chứ. Anh ta chỉ mong đừng ai đến thêm nữa.
" Anh tên gì " Chu Phong Thanh hỏi anh chàng đeo kính râm kia, cô chỉ biết anh ta là tên điên lắm tiền chứ cô còn không biết tên anh ta là gì.
" Họ Hạ, tên Tuyết " Người kia lịch sự nói.
Chu Phong Thanh gật đầu xem như đã biết.
Lục Nhất Quang đứng dậy bắt tay chào hỏi: " Hạ tiên sinh ".
Tay hai người vừa chạm nhau liền lập tức tách ra, cả hai ngồi xuống.
" Hai vị đến đây vì cái gì, giữa chúng ta đều hiểu vậy nên phiền Lục tiên sinh và Hạ tiên sinh sẽ tự quyết định nhé "
Chu Phong Thanh nói với tốc độ không nhanh không chậm, thong thả thưởng thức chén bạch trà trong tay.
Ánh mắt Lục tiên sinh lóe lên, em gái Chu còn dùng kính ngữ, nghĩa là sẽ không nể tình anh ta quen biết mà thiên vị.
Khóe miệng Hạ Niên hơi nhếch lên, anh nói :" Gần đây có khu vực đua ngựa cho thực khách, cũng thuộc quản lí quán trà này, Lục tiên sinh có hứng thú so tài không ? "
" Hạ tiên sinh khá quen thuộc nơi này nhỉ "
" Lục tiên sinh quá lời, tôi thường hay tới đây thư giãn một chút thôi "
" Tôi cũng muốn tham gia, không biết có làm phiền Chu tiểu thư và các vị ở đây hay không " Một cô gái gương mặt khá đáng yêu, dễ thương dễ gần, cô ta đứng ở cửa cười tươi nói.
Chưa đợi Chu Phong Thanh hỏi, nữ sinh đã tự bước tới cúi đầu 1 góc 90 độ rồi giới thiệu :" Chu tiểu thư, ta là họ Ngụy, thật thất lễ khi đột ngột xông vào, mong Chu tiểu thư rộng lượng không chấp tiểu nhân ta "
" Ừm " " Hai vị thấy thế nào ? "
Haha, hên cho nữ chính đã đến, không thì cô tính bán cho người khác luôn, cô cất công vất vả mò theo cốt truyện cụt ngủn đến đây, còn phải ngăn chặn Thẩm Giao Giao cho nữ chính, có nhân viên biên chế nào mà hao tổn tâm sức như ta không cơ chứ.
" Nếu Chu tiểu thư không có vấn đề gì thì tôi cũng không có ý kiến " Hạ Niên bày tỏ ý kiến trước.
Lục Nhất Quang cũng tỏ vẻ không có vấn đề gì, tới đây, đã thêm một người bây giờ thêm một người nữa cũng không sao.
" Được, cứ như vậy đi ".
Ngụy Nguyệt Vũ cũng rất tinh ý, cô ta thấy Chu Phong Thanh đi lại bất tiện liền tiến đến :" Chu tiểu thư, tôi giúp cô nhé "
" Cảm ơn " Chu Phong Thanh cũng không khách sáo, lịch sự nói cảm ơn.
Đua ngựa cũng không phải đến là đua ngay, mọi người cũng phải trang bị đầy đủ, lựa con ngựa để thi đấu.
Chu Phong Thanh ngồi ở nơi thoáng mát, có ô dù, từ vị trí này có thể quan sát rõ mọi hành động ở trên trường đua.
Trong lúc chờ đợi, Chu Phong Thanh suy nghĩ vẩn vơ, tâm hồn treo ngược cành cây.
'Ting' + 20 điểm khen thưởng vào cột giá trị thù hận.
'Ting' khấu trừ 5 điểm khen thưởng hệ thống.
Tiếng thông báo nhẹ nhàng vang lên.
Hả ? Mấy nay hình như cô đâu có xử lí ai đâu nhỉ, lại còn khấu trừ cái gì đây.
" Do mục tiêu nhiệm vụ đầu tiên của cô chết rồi, đến lúc chết vẫn còn nhớ thương cô cho nên được điểm cộng "
" Ký chủ được điểm cộng thì hệ thống chúng tôi sẽ được khen thưởng 25% từ điểm cộng ~~ "
À, khen thì khen mắc gì lấy điểm của ta !!!
" Ký chủ, đừng lo lắng, hệ thống chúng tôi rất nhiều tiện ích, chỉ cần đủ điều kiện, thì việc gì tôi cũng có thể giúp đỡ nha ~~ "
Haha, vậy là cần đủ tiền, à không, đủ điểm thì có thể dùng để sai bảo tùy ý.
Đến cả hệ thống cũng phải bán mình cho tư bản.
Lệ Hương Hương vẫn tới trường, với bộ mặt kia đương nhiên sẽ có người bàn tán, nhưng không bao lâu lại nghỉ học, nói là nghỉ nhưng thật ra giống mất tích hơn, có người nói cô ta có thai phải xin nghỉ học, còn có vì nhà họ Lệ toi rồi nên cô ta bị bán cho ông già nào đó, đủ loại kịch bản tùm lum các thứ của giang cư mận.
Ngày nào cũng thấy đề tài thảo luận trên diễn đàn. Có người tò mò, cũng có người vui vẻ, Lệ Hương Hương cũng bắt nạt không ít người trong trường, trong đó có người còn tự kết liễu đời mình vì bạo lực học đường.
Trong trường mọi người đều bàn tán chuyện của Lệ Hương Hương, Chu Phong Thanh là đối tượng gây sự gần nhất của Lệ Hương Hương, đương nhiên là tâm điểm của vụ việc này, đủ loại đồn đoán xảy ra.
Nhưng bọn họ đều không dám lại gần cô nhiều chuyện, bởi vì cả ngày Chu Phong Thanh đều bày ra bộ dạng lãnh đạm khó gần, bên cạnh còn có Phó Phong Niên trông chừng.
Cô cũng không hứng thú, tò mò với việc mình tự tạo ra.
Lệ Hương Hương tỉnh dậy trong một phòng khám tư nhân, bác sĩ kia thấy gương mặt hù ma của Lệ Hương Hương còn không bỏ cô ta, còn yêu thương sâu đậm nhưng thực chất, bác sĩ kia là tên buôn nội tạng, hắn ta lấy lòng tin của Lệ Hương Hương rồi mổ cô ta như mổ heo đem bán. Giây phút cuối cùng cô ta như không thể chấp nhận được, trong đầu cô hiện lên hình ảnh của thiếu nữ xinh đẹp kia, vừa oán hận vừa sợ hãi.
Tất nhiên đây đều là chuyện sau này.