Thầy chủ nhiệm giáo dục dẫn hai người đi ăn bánh uống trà trong phòng giáo viên, các giáo viên khác cũng tò mò, người thì vừa làm việc, người thì ăn đều dỏng tai lên để hít drama.
Chủ nhiệm hai lớp cũng vội vội vàng vàng mà chạy tới.
Dựa theo đạo lí làm người của bạch liên hoa, chưa gì Lệ Hương Hương đã rơi nước mắt cá sấu cáo trạng Chu Phong Thanh. Cô ta vừa nói vừa khóc đau đớn như ai cào xé tâm can.
"Thầy ơi, là bạn học nhục mạ, bôi xấu, sỉ nhục em "
"Bạn ấy nói em bla bla ... " Lệ Hương Hương đương nhiên chỉ kể phần Chu Phong Thanh nói cô ta xấu ra làm sao, vừa nói vừa tức giận con khốn này dám nói cô như thế, qua vụ này nhất định khiến nó sống không bằng chết.
Nếu là một cô gái nhỏ nhắn trắng trẻo thì còn trông yêu kiều đáng thương, còn cái vẻ đáng thương này của Lệ Hương Hương thật sự chẳng đâu ra đâu.
Chu Phong Thanh hơi cúi đầu cụp mắt xuống che giấu sự lạnh lùng vốn có nơi đáy mắt, một ít tóc mai cũng theo đó mà chuyển động, tóc đuôi dài buộc gọn gàng, cần cổ trắng nõn hiện ra, tay nắm chặt bên hông, chỉ im lặng ngồi yên một chỗ.
Thấy Chu Phong Thanh không nói thêm gì Lệ Hương Hương liền càng đắc ý, khóc lóc tiếp.
Cô chủ nhiệm lớp Lệ Hương Hương sốt ruột, Lệ Hương Hương mà chịu uất ức gì thì cô coi như đi tong.
" Nín đi, có ồn ào quá không thế, cái mồm gào to như vậy sợ cả trường không ai biết cô diễn hả "
Tang Ninh một thần quần áo không nghiêm chỉnh dáng vẻ như vừa đi đánh lộn, cô đang đút một tay vô túi quần, tay kia ngoáy ngoáy lỗ tai, cặp lông mày soái khí nhíu lại lộ vẻ khó chịu, toàn bộ hình tượng bad boy ngầu lòi đều được đặc tả hết.
Chưa làm màu được mấy giây, liền bị cô giáo đeo kính đứng trông có vẻ nghiêm khắc bên cạnh lấy giáo án gõ vô đầu Tang Ninh.
Tang Ninh ôm đầu la một tiếng " a " tượng trưng, tỏ vẻ mình cũng biết đau, rồi vừa cãi tay đôi với giáo viên vừa sải chân đi về góc phòng. Tiếng nói chuyện nhỏ đi, mọi người mới dời sự chú ý về chuyện ban đầu.
Mặt Lệ Hương Hương nóng ran, móng tay siết chặt vào lòng bàn tay, răng cắn chặt nhưng cũng không kiềm chế được sự run rẩy. Lời Tang Ninh nói như tát vào mặt cô ta, làm cô ta mất mặt.
Là do cô ta, tất cả là tại con khốn kia.
Nếu ánh mắt có thể phóng đạn thì Chu Phong Thanh chắc thành cái dép tổ ong rồi.
'Ting' 'Điểm thù hận của Lệ Hương Hương đang tăng chóng mặt +50 điểm.' Dòng thông báo vang lên trong đầu cô.
" Ký chủ à, cô giở trò đồi bại sao "
Chu Phong Thanh cũng rất hỏi chấm. Ta còn chưa làm gì cô ta đâu đấy nhé, đừng có mà vu oan.
"Có lẽ--- là do gương mặt của ta quá đẹp chăng?"
"... " Ký chủ là đồ thần kinh tự luyến.
"Nhiệm vụ phụ này đạt 100 điểm là hoàn thành, ký chủ cố lên "
Tiếng nói được lập trình sẵn phát lên.
Chu Phong Thanh cao hứng, cảm thấy thích loại nhiệm vụ thế này, nhìn vẻ mặt tức tối của cô ta càng lúc càng thấy vui vẻ.
Mỗi loại nhiệm vụ đều tương ứng với một chức năng nào đó, chỉ cần làm nhiệm vụ đủ nhiều thì sẽ sài được, tạm thời thì chưa làm được gì cả.
Nhìn thang tích lũy của nhiệm vụ thù hận và nhiệm vụ ' không thể chối từ ' ít đến đáng thương.
Nhiệm vụ ' không thể chối từ ' là nhiệm vụ nhận lời giúp đỡ hay đề nghị của mọi người.
Càng thấy càng giống máy phân biệt tốt xấu.
Giáo viên chủ nhiệm lớp Lệ Hương Hương, nhìn dáng vẻ có chút na ná bạn học Lệ, tên Diệp Trân.
Diệp Trân lên tiếng trước :" Nếu chuyện đã như vậy rồi thì lỗi là do bạn học Chu này, em phải xin lỗi bạn Lệ "
Rồi mỉm cười quay sang phía Lệ Hương Hương, Lệ Hương Hương được nước lấn tới, vẻ mặt yếu đuối đưa tay quệt mấy giọt nước mắt không có trên mặt đi nói : " Dù gì cậu cũng nói quá đáng với tớ như vậy, tớ nghĩ mình cũng cần được tôn trọng ". Ánh mắt điên cuồng muốn dìm chết Chu Phong Thanh hiện rõ, cô ta muốn con ả này phải trả giá.
Từ cửa phòng, truyền đến tiếng kéo cửa, một người béo, đeo mấy kí vàng trên cổ trừ khác biệt giới tính ra thì còn lại giống Lệ Hương Hương y như đúc.
" Hương Hương đâu rồi "
Thầy chủ nhiệm giáo dục đang nhíu mày nhăn mặt với câu nói của Diệp Trân và Lệ Hương Hương. Ba của Lệ Hương Hương lại tới đúng lúc này. Ông phải đích thân ra tiếp đón, cúi đầu lễ phép chào hỏi.
" Quản lý Lệ "
" Nghe nói con gái bé bỏng tôi bị người ta bắt nạt nhỉ ? " Giọng quản lí Lệ chói tai khiến người nghe cực kì khó chịu.
" Cũng không có chuyện gì lớn đâu ạ quản lí lệ, học sinh xích mích với nhau, Lệ Lệ không sai không sai " Diệp Trân tiến lấy xoa xoa tay cười nịnh bợ, lấy lòng.
Lệ Hương Hương như được tiếp thêm sức mạnh, cô ta gào khóc lao đến chỗ ba cô ta :" Ba ơi, huhuhuh "
" Ôi con gái ba, đã có chuyện gì xảy ra với con thế này , baba lấy lại công bằng cho con ".
Lệ Hương Hương muốn làm lớn chuyện, tốt nhất là để cho con chó đó quỳ dưới chân cô ta, thần phục cô ta, khiến cho nó ngoan ngoãn không dám cựa quậy.
" Xin lỗi đã cắt ngang, nhưng chúng ta chưa hiểu rõ câu chuyện như thế nào, vấn đề nên nghe từ hai phía mới phải, em Chu có lời gì cần nói không ? "
Thầy chủ nhiệm lớp quốc tế điềm đạm bình tĩnh nói, trên môi còn nở nụ cười công nghiệp, không sợ hãi không câu nệ.
" Không có " " Nhưng --- " Chu Phong Thanh chưa nói dứt câu thì Lệ Hương Hương chen mồm vào.
"Vậy bạn ấy nên xin lỗi em đúng không ạ, xin lỗi cũng cần thành ý nữa đó bạn học Chu " hai chữ thành ý được cô ta lên giọng đầy ẩn ý, nhìn Chu Phong Thanh bằng ánh mắt khiêu khích.
Càng ngày càng nhìn tiểu bảo bối này trông ngứa đòn.
Nhỉ ?