Cũng may năng lực thừa nhận của Chu Phong Thanh rất tốt, vốn là người đã chết, trùng sinh đã ảo, nửa đường biết mình xuyên vào tiểu thuyết càng ảo ×2.
Cô chưa kịp moi tin tức từ hệ thống, cơ thể Chu Phong Thanh giống như có ý thức lại, theo phản xạ do ánh sáng bên ngoài, mí mắt mở to nhìn thứ đối diện mình.
Ừm, bình tĩnh, vẫn là trần nhà thân yêu quen thuộc.
Ta đã comeback !
Chu Phong Thanh di chuyển hướng nhìn thấy những cặp mắt đỏ hoe nhìn cô.
Mới vừa đi không bao lâu sao bọn họ trông thảm thế này.
Chu Xung Thiên là người đầu tiên thấy cô tỉnh dậy liền lao tới hốc mắt đầy nước nhìn cô, chỉ hận không thể ôm cô vào lòng nhưng bên cạnh còn có bác sĩ chủ trì .
Bác sĩ như bỏ được tảng đá trong lòng, thở ra một hơi dài, bước lên kiểm tra điện tim đồ, tiến hành một loạt những thứ người bình thường không hiểu.
Nhìn vẻ mặt bác sĩ hơi vặn vẹo, ông hắng một tiếng rồi nói :" Chu tiểu thư, không biết là ngài có gặp chuyện gì làm ngài hốt hoảng không "
" Có " tôi bị con chó điên hệ thống hù dọa. Chu Phong Thanh không cách nào nói được vế còn lại chỉ có thể nói một chữ có.
" Ký chủ à, không được nói ra đâu ~~" giọng nói vang lên trong đầu Chu Phong Thanh, bây giờ cô mà mở miệng nói thì thành đồ thần kinh mất, não bộ liền chạy chữ đáp lại hệ thống.
" Vậy ta phải nói như thế nào "
" Cô bịa đại đi "
Quay về thế giới thực, mọi người đang chờ cô nói tiếp, Chu Phong Thanh bất giác nuốt nước bọt mới đáp : " À ừ, Thủy Kính có người yêu, lại là con trai, hơi sốc một chút "
Thật xấu hổ, Chu Phong Thanh ngoài mặt trần thuật lại trông rất bình thường trong thâm tâm loạn cào cào, quá mất mặt.
Đường đường là một lão đại phong vân khinh đạm giờ lại gắn mác cuồng idol.
Thủy Kính là nghệ sĩ yêu thích của Chu Phong Thanh trước kia, sáng nay cô lướt thấy tin tức yêu đương đồng giới của Thủy Kính cũng không quan tâm lắm ,bây giờ phải lấy ra lừa gạt mọi người.
Cả nhà thấy cô tỉnh táo, trừ sắc mặt hơi tái nhợt thì trông cũng bình thường, trái tim treo lên cao bây giờ liền hạ xuống, thương con gái/em gái của họ quá đi mất.
" Có chuyện gì xảy ra vậy ạ " Chu Phong Thanh bộ dạng mắt nai ngơ ngác nhìn mọi người hỏi.
" Em đột nhiên ngất trên ghế, bọn anh cứ tưởng em ngủ quên, lại thấy mặt em nhợt nhạt liền gọi bác sĩ "
Chu Nhất Phi vừa nói vừa rót nước vào ly đưa cho Chu Phong Thanh uống.
Chu Nhất Phi và Chu Xung Thiên mang đồ đi học tới cho Phong Thanh, gõ cửa 2 anh chẳng thấy ai trả lời liền đẩy cửa bước vô.
Có trời mới biết lúc thấy Chu Phong Thanh ngất đi, anh hốt hoảng bế cô chạy tới chỗ bác sĩ, Chu Nhất Phi thật sự không kiểm soát được, nếu Phong Thanh lỡ xảy ra chuyện gì...
Chỉ mới nghĩ tới liền nhanh chóng chặt đứt ý nghĩ đi, anh không đủ can đảm để nghĩ tới.
Chu Phục Kinh (ba) và Dạ Tinh Lam (mẹ) lo lắng hỏi thăm con gái xem còn khó chịu chỗ nào không.
Chu Nhất Phi muốn ở lại buổi tối để chăm sóc cho Chu Phong Thanh, kết quả chuyện trở thành trận chiến giành con gái/ em gái của cả nhà, ai cũng muốn ở lại với cô. Cuối cùng, anh cả minh mẫn phán những lí do hợp lí để đuổi người đi.
"Ba, mẹ hai người xương cốt không tốt ngủ ở đây cũng không đủ chăn nệm, nên về nhà uống canh nóng đi "
" Thiên Thiên, mai em phải tới trường báo danh, nếu em ở đây em sẽ chơi với A Phong đến mai, nhanh về nhà ngủ "
Giọng điệu cứng rắn của Chu Nhất Phi thành công giành lấy quyền được chăm nom em gái.
Chu Phong Thanh giả vờ ngáp mấy cái, nước mắt tràn ra hai bên khóe, trông vừa đáng yêu vừa vô hại. Ba mẹ Chu và Chu Xung Thiên đành phải rời đi.
Chu Nhất Phi tiễn ba mẹ và em trai liền đi xin thêm chăn gối, một giám đốc cao cao tại thượng như anh ôm đống chăn gối trải ra, thấy Phong Thanh đã nhắm mắt ngủ, thở đều đều.
Anh bước tới đầu giường hôn nhẹ lên trán cô rồi xoa xoa chỗ đó.
"Phong Phong, ngủ ngon" Từng hành động, câu chữ đều thể hiện sự yêu chiều, đặc trưng của người cuồng em gái.
Anh với tay tắt đèn, chỉ để lại chiếc đèn ngủ nhỏ, Chu Nhất Phi ngoan ngoãn nằm ở trên sàn bên cạnh giường cô dần dần thiếp đi
Trong bóng tối chỉ có ánh đèn vàng mờ mờ, cô mở mắt, đầu não giao tiếp với hệ thống.
"Này, có đó không "
" Hi~ Tôi ở đây "
" Nếu ta hoàn thành tốt nhiệm vụ sẽ được thưởng cái gì "
" Đến lúc đó cô sẽ biết a ~~"
Chu Phong Thanh thật chíu khọ, giọng điệu bằng bằng của hệ thống chẳng hiểu sao cô cảm lúc nào nó cũng đang cợt nhả, cô âm thầm giơ ngón tay linh thiêng ra.
" Còn nữ chính, làm sao ta gặp được cô ta "
" Đừng lo lắng, duyên trời sắp đặt cô ta chung trường với ngươi "
" Cô chỉ cần làm nhiệm vụ, làm tốt thì được ban thưởng theo cấp độ, nhưng nhiệm vụ thất bại thì sẽ bị thiên lôi đánh đó ~~ "
" Cấp độ gì " Trò chơi quái gì nữa đây, lại còn chia cấp, phức tạp thế.
" Chính là theo cấp A B C D E đó, cao cấp hơn là cấp S dát vàng nha, phần thưởng rất hậu hĩnh " nói tới cấp S thì cô cảm giác con hàng này rất hưng phấn, chắc cũng kiểu chia đều A A hay ăn 3 7 gì đó.
"…" Ồ, cấp S ta tới đây.