Thiên Kim Phúc Hắc Trọng Sinh: Cố Thiếu, Tự Trọng!

Chương 36




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Niêm Hoa Nhất Tiếu

Người và chó thì phải giao tiếp thế nào?

Đương nhiên không có cách nào giao tiếp.

Không phải mọi người đều nói, nếu bạn bị một con chó cắn, chẳng lẽ còn muốn cắn lại một nhát sao? Cho nên mới nói, thấy chó nên tự giác tránh xa một chút.

Nhưng từ trước tới nay, Thẩm Tích Chu lại không cho là như vậy.

Nếu bị chó cắn, đương nhiên không thể cắn lại, nhưng có thể đánh chết con chó đã cắn bản thân nha.

Đối với Thẩm Tích Chu mà nói, lúc này, Cao Minh Triết đang không ngừng nói chẳng khác nào con chó đã cắn mình.

"Tích Chu, chúng ta lại làm bạn như xưa được không. Anh quả thực có điểm phải xin lỗi em, tất cả là lỗi của anh. Xin em, đừng tìm Tuyết Trân gây chuyện nữa. Cô ấy yếu ớt như thế, đơn thuần như thế, nhu nhược như thế, sao có thể so được với em..." Cao Minh Triết dùng vẻ mặt mà hắn tự cho là "chân thành", mở lời khuyên nhủ.

Nhưng hắn sao có thể ngờ được, giây tiếp theo Thẩm Tích Chu trực tiếp khom lưng, nâng chân đá thẳng vào ngực hắn.

Một cú đá này của Thẩm Tích Chu quả thực vô cùng bất ngờ. Một giây trước cô vẫn vô cùng bình tĩnh nghe Cao Minh Triết nói chuyện, một giây sau đã trực tiếp không chút lưu tình, hung hăng đá thẳng vào ngực Cao Minh Triết.

Từ sau khi Thẩm Tích Chu tỉnh lại, cô vẫn luôn chú ý rèn luyện thân thể, ngoại trừ thể năng và sức bền còn chưa bằng trước kia, các phương diện khác đều đã khôi phục như cũ. Nếu thật sự phải đối phó với Cao Minh Triết, vậy kết quả cũng khó nói.

Vị trí hiện tại hai người đang đứng tương đối khuất, là phía sau hàng cây cảnh được chăm chút vô cùng tỉ mỉ, đẹp đẽ. Cách đó không xa còn có một hồ cá cẩm lý (Koi)* nho nhỏ.

[*] Cá chép Koi (Nhật: 鯉/ こい Hepburn: Koi, "Cá chép") hay cụ thể hơn Cá chép Nishikigoi(Nhật: 錦鯉(Cẩm Lý)/ にしきこい Hepburn:Nishikikoi, "Cá chép thổ cẩm") là một loại cá chép thường (Cyprinus carpio) đã được thuần hóa, lai tạo để nuôi làm cảnh trong những hồ nhỏ, được nuôi phổ biến tại Nhật Bản. Chúng có quan hệ họ hàng gần với cá vàng và, trên thực tế, kiểu cách nhân giống và nuôi cảnh là khá giống với cách nuôi cá vàng, có lẽ là do các cố gắng của những người nhân giống Nhật Bản trong việc ganh đua với cá vàng.

Một đá này của Thẩm Tích Chu khin thân thể Cao Minh Trit không thể khống ch lui lại phía sau mấy bước

Một đá này của Thẩm Tích Chu khiến thân thể Cao Minh Triết không thể khống chế, lui lại phía sau mấy bước.

Vừa khéo, ngay lúc hắn lùi về phía sau, trên lối đi lại có mấy viên sỏi nhỏ. Một chân hắn vừa dẫm lên mấy viên sỏi, cả người lập tức lảo đảo lùi về phía sau. Nhưng lần này phía sau đã hết đường lui, một chân của Cao Minh Triết lập tức xui xẻo, dẫm vào hư không, cả người cũng theo đó ngã vào hồ nước.

Vốn đây cũng chẳng phải môn thể thao nhảy cầu, đòi hỏi động tác phải đẹp mắt. Chỉ thấy Cao Minh Triết giống như một con cua, trực tiếp rơi vào trong hồ, bọt nước bắn lên, phát ra một tiếng "rầm" không tính là nhỏ.

Cao Minh Triết vùng vẫy trong nước mấy cái chân mới chạm tới đáy hồ. Hắn đứng dậy, bám vào thành ao. Một thân tây trang ướt sũng nước, mái tóc được chải vuốt chỉnh tề đã sớm đầy tảo, hai tay cũng dính đầy bùn đất. Khuôn mặt tuấn tú nghẹn khuất đến mức đỏ tím.

Cao Minh Triết vừa ngẩng đầu liền thấy Thẩm Tích Chu khoanh tay ôm ngực đứng bên hồ lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt chỉ có một mảnh lạnh lẽo như hàn băng bắc cực. Cô nhếch môi, đạm mạc nói:

"Cao Minh Triết, đã là tiện nhân thì nên biết điều thành thành thật thật làm tiện nhân từ đầu tới cuối, đừng có giữa đường lại sửa kịch bản, giả vờ thâm tình. Anh đã làm những gì, trong lòng anh biết rõ. Con người tôi cái gì cũng không tốt, chỉ có trí nhớ đặc biệt tốt. Những người đã từng đắc tội tôi, tôi đương nhiên muốn người đó cũng nếm thử tư vị đó."

Nói đến đây, hai mắt Thẩm Tích Chu khẽ cong, chỉ có một nụ cười nhạt như vậy, lại phảng phất như toàn bộ hoa trong vườn đều đang nở rộ rực rỡ:

"Bạo lực không thể giải quyết được tất cả, nhưng giải quyết mấy người như anh, dư dả. Anh trở về chuyển lời cho Trịnh Tuyết Trân, không có việc gì thì đừng lượn lờ trước mặt tôi, bằng không, tôi cho hai người biết cái gì mới gọi là hối hận."