Thiên Kim Giả Có Hệ Thống Trao Đổi

Chương 3




9.



Tô Hạ và Trương Bác Văn tiến triển rất nhanh.



Còn chưa tới một tháng thời gian, hai người đã như keo như sơn.



Ngay cả điền nguyện vọng, tôi cũng nghe nói hai người đó đều điền cùng một chỗ.



Hơn nữa sau khi nghe nói Trương Bác Văn cũng thi được điểm cao, vợ chồng Tô thị lập tức coi Trương Bác Văn là con rể tương lai.



Nhìn bộ dáng một nhà bọn họ vui vẻ hòa thuận, hạt giống âm u chôn sâu đáy lòng tôi bắt đầu nảy mầm và xoắn lại.



Tôi ghét Tô Hạ có thể làm nũng trước mặt ba mẹ ruột tôi, ghét cô ta học tập không tốt nhưng ba mẹ còn có bạn học vẫn đều thích cô ta.



Chán ghét cô ta có thể nhẹ nhàng lấy được mọi thứ cùng tình yêu mà tôi dùng hết cả đời cũng không chiếm được.



Thậm chí suy nghĩ, nếu như không bị đổi, tất cả mọi thứ đều là thuộc về tôi.



Thế cho nên trong lòng tôi nảy sinh một ý niệm đáng sợ - - giết đi, giết hết bọn họ đi!



"Chị ơi, em vừa mới nghe nói chị cũng thích Bác Văn."



"Nếu như em sớm biết, sẽ không...... chị, chị sẽ không trách em chứ?"



Tô Hạ ở bên cạnh Trương Bác Văn, mặc dù là giọng nói xin lỗi, nhưng giả mù sa mưa cùng với trình độ đắc ý, đã không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.



Trương Bác Văn lập tức giải thích:



"Hạ Hạ, em nói bậy bạ gì đó, anh đã sớm nói với em bao nhiêu lần rồi, là cô ta theo đuổi anh, nhưng cho tới bây giờ anh cũng chưa từng liếc mắt nhìn cô ta một cái."



“Hạ Hạ, anh thề, trong lòng anh chỉ có em.”



Đúng vậy, trong lòng chỉ có cô ta.



Tôi nhớ rất rõ, lúc trước tôi liều mạng công lược cậu ta, cậu ta đột nhiên bảo tôi mua giúp cậu ta một chai nước.



Khi đó ba mẹ nuôi vừa xảy ra chuyện, trong nhà nghèo rớt mồng tơi, làm sao nỡ mua.



Nhưng vì công lược cậu ta, tôi vẫn nhịn xuống mà mua.



Ai biết lúc đưa nước cho Trương Bác Văn, cậu ta lại bảo tôi giúp cậu ta mở ra.



Tôi nén giận làm theo, cậu ta nhận lấy nước, đổ hết một chai nước khoáng xuống đất.



"Có phải bảo cậu làm cái gì cậu liền làm cái đó, cho dù tôi làm như vậy, cậu cũng sẽ không tức giận?"



Sau đó lại nâng cằm tôi lên hỏi:



"Hà Hiểu, sờ vào trái tim của cậu xem, điều cậu thực sự muốn làm là gì?"



Tất nhiên là tôi tức giận, điều tôi thực sự muốn làm là...



Tôi bưng ly nước bên cạnh lên, trực tiếp đổ lên đầu Trương Bác Văn.



Tô Hạ sợ ngây người:



"Hà Hiểu, có phải chị điên rồi không?”



Tôi không trả lời, mà nắm chặt con dao gọt hoa quả trên bàn trà trong tay hỏi cô ta:



"Em gái, em nói xem, con dao đâm vào tim chết nhanh hơn hay là cắt cổ chết nhanh hơn?"



10.



Tô Hạ bị dọa đến khuôn mặt tái nhợt.



Không biết có phải ảo giác hay không nhưng tôi thực sự nhìn thấy khóe miệng Trương Bác Văn cong lên một nụ cười.





Ba tôi vừa mới nhìn thấy cảnh này, lập tức quát lớn:



"Hà Hiểu, mày muốn làm gì với em gái mày?"



"Phải biết rằng mày còn có thể ở lại Tô gia, đó đều là do em gái mày thay mày cầu xin..."



Tôi ngắt lời ông ta:



"Cái gì gọi là cô ta cầu xin thay tôi, tôi mới là con gái ruột của các người."



"Tôi khuyên các người một câu cuối cùng, đừng chọc tôi."



“Bàn chân trần không ngại mang giày*, tôi cũng không cam đoan tôi sẽ không làm ra chuyện gì đâu.”



*Từ thời nhà Minh, ngôn ngữ nói này đã trở nên phổ biến; một số người nghĩ rằng đây là một câu mà người nghèo không sợ người giàu.



Bây giờ đến lượt họ nhìn nhau, tôi ném con dao gọt hoa quả xuống, lạnh lùng trở về phòng.



Ban đêm, Trương Bác Văn gõ cửa phòng tôi.



Thấy người tới là cậu ta, tôi trở tay định đóng cửa lại.




Trương Bác Văn lại vươn một chân chặn lại.



Cậu ta vẫn là bộ dáng không nóng không lạnh kia, chẳng qua lúc này khóe miệng cong lên một nụ cười:



"Hà Hiểu cuối cùng cũng đã khác rồi."



"Cậu nên làm như vậy, dựa vào cái gì mà bị cướp đi hết tất cả mà cậu vẫn phải nén giận."



“Hãy tự tin tiến lên và lấy lại mọi thứ thuộc về cậu.”



Nói xong, cậu ta đưa tay chuẩn bị sờ tóc của tôi, lại bị tôi tặng cho một cái tát.



“Cậu đang làm cái quái gì vậy? Có ghê tởm hay không? "



“Hơn nữa tôi muốn làm cái gì thì sẽ làm cái đó, không cần cậu quan tâm.”



Cậu ta thu chân về, tiếp tục hướng về phía tôi cười cười.



Khoảnh khắc đóng cửa lại, tôi lại nhớ tới đủ loại chuyện về Trương Bác Văn, luôn cảm thấy người này có nhiều chỗ không ổn.



Ngày Tô gia tổ chức tiệc chúc mừng cho Tô Hạ rất nhanh đã đến.



Tôi thay quần áo còn chưa ra khỏi cửa, mẹ tôi đã cau mày dặn dò tôi.



“Người mà mọi người muốn chúc mừng là Hạ Hạ, con đừng đi rồi để mà để mặt.”



“Chuyện còn chưa xảy ra, mẹ làm sao biết người mất mặt sẽ là con?”



“Hơn nữa, đây chính là ngày vui của em gái, sao có thể thiếu người chị là con chứ?”



“Nếu mẹ không cho con đi, con sẽ gọi điện thoại cho phòng cháy chữa cháy, khiếu nại phòng cháy chữa cháy của công ty ba có vấn đề.”



Vấn đề phòng cháy chữa cháy bình thường một khi khiếu nại là được phê duyệt ngay, cho nên sắc mặt mẹ tôi lập tức thay đổi.



Tình cờ ba tôi vừa thay xong quần áo, nghe được lời tôi nói sắc mặt cũng trở nên vô cùng khó coi tới cực điểm.



Nhưng vẫn kiên trì nói:



"Nó muốn đi thì cứ để nó đi, không phải chỉ là thêm đôi đũa thôi sao”



11.



Cứ như vậy, tôi theo họ đến khách sạn nơi tổ chức bữa tiệc chúc mừng.




Khách mời trong bữa tiệc này đều là các nhánh bên Tô gia, cùng với một ít người nổi tiếng.



Ngoài ra, một phòng riêng đặc biệt cũng được bố trí, trong đó có một số bạn học của Tô Hạ.



Tô Hạ mặc lễ phục cao cấp, ngồi cùng bàn với ba mẹ tôi.



Về phần tôi, được sắp xếp vào ngồi trong phòng của đám bạn xấu Tô Hạ.



Còn chưa đi vào, đã nghe một đám người không kiêng nể gì cười to.



“Các cậu có thấy không? Vừa rồi bên cạnh Hạ Hạ chính là đồ nhà quê kia.”



“Thấy rồi, rõ ràng thi được hơn ba trăm điểm, nhưng lại cứ nhất định nhận là học sinh giỏi, ôi trời ơi, cười chết mất thôi.”



"Đừng quên nó đến từ đâu. Lỡ như nó ở địa phương với số điểm hơn 300 đó, trở thành học sinh đứng đầu thì sao?"



Kế tiếp, là giọng nói nũng nịu của Tô Hạ:



"Ai nha các cậu đừng nói lung tung, mấy năm nay chị tôi cũng không dễ dàng, các cậu phải chăm sóc chị ấy nhiều một chút.”



Cửa phòng bị tôi một cước đá văng, mấy người vốn đang cười ha ha trong nháy mắt ngậm miệng lại.



Một số người nhìn nhau, có vẻ hơi xấu hổ.



Tô Hạ cũng vào lúc này hướng về phía tôi mở miệng:



"Chị ơi, chị không cần để ý đâu, bọn họ bình thường hay thích nói đùa..."



“Đừng ép tôi phải đánh cô vào ngày trọng đại của chính cô.”



Tôi ngắt lời cô ta, Tô Hạ hiển nhiên cũng không nghĩ tới tôi sẽ nói như vậy, lập tức làm ra một bộ uất ức.



“Hạ Hạ một mực bảo vệ cậu, sao cậu có thể nói như vậy?”



Một nữ sinh bên cạnh nhìn không nổi nữa, lớn tiếng trách cứ tôi.



Tôi cười lạnh, trực tiếp hắt một ly nước lên.



"Cậu cũng vậy, đừng ép tôi tát cậu trước mặt bạn học."



"Đều nghe kỹ cho tôi, Tô đại tiểu thư trong miệng các người, chẳng qua chỉ là cái đồ giả mạo chiếm giữ thân phận của tôi mà thôi, về phần điểm của cô ta, chẳng lẽ trình độ của cô ta mấy người các cậu còn không rõ ràng sao?"



Nói xong một câu, mấy người trong phòng cũng trầm mặc.




Sau đó không biết là ai lầm bầm một câu.



"Thành thật mà nói, Hạ Hạ bình thường cũng chỉ thi được hơn 300 điểm, lần này trực tiếp nhiều hơn gấp đôi."



“Có phải là gian lận không? Bằng không cũng quá kỳ quái đi.”



Tô Hạ có chút khẩn trương, lập tức phản bác.



"Nói hươu nói vượn cái gì vậy hả, tôi làm sao có thể gian lận, thi tốt nghiệp trung học còn có thể gian lận sao?”



"Đã nói là do tôi phát huy vượt mức bình thường!"



Mấy người trong phòng đều là chân chó của cô ta, đương nhiên sẽ phụ họa theo.



Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, mẹ tôi vui mừng hớn hở mở cửa:



"Hạ Hạ, bên ngoài có rất nhiều phóng viên tới, tất cả mọi người đều muốn phỏng vấn con.”



12.



Tô Hạ lập tức sửa sang lại lễ phục của mình, tao nhã đi ra ngoài.




Mấy người bạn bè của cô ta cũng đi ra ngoài tham gia náo nhiệt.



Trong đám người, nhìn thấy Tô Hạ xinh đẹp cầm micro cười tươi như hoa.



"Có một câu nói nổi tiếng rằng,"Thiên tài là 99% cố gắng cộng với 1% thiên phú’, thực ra hầu hết mọi người đều không biết nửa sau của câu nói này –"Nhưng nếu không có 1% thiên phú đó, ngay cả cố gắng 101% cũng vô ích.”



“Tôi muốn nói, trước mặt cho dù cố gắng như thế nào, không có thiên phú cố gắng cũng không có ích gì cả.”



Lúc nói chuyện, ánh mắt của cô ta dừng ở trên người tôi.



Tất cả phóng viên trong nháy mắt bị ánh mắt của cô ta hấp dẫn, nhìn về phía tôi.



Một phóng viên trong đó lập tức lên tiếng:



"Đây không phải là chị gái học giỏi đứng đầu lúc trước được nhà mấy người tìm được sao? Cô thi được điểm cao như vậy, chị cô khẳng định cũng rất lợi hại đi."



Tô Hạ cắn môi, bộ dáng rất khó xử:



"Chị tôi thật sự rất cố gắng, trước khi thi đại học mỗi ngày đều cật lực giải đề, lần thi này lại thất bại, chắc là do không phát huy tốt.”



Điều này càng hấp dẫn sự tò mò của các phóng viên, đã có vài người bắt đầu hỏi thành tích thi đại học của tôi.



Tô Hạ "không thể không" bị phóng viên ép hỏi, cẩn thận hỏi tôi một câu:



"Chị, em có thể nói cho bọn họ biết không?"



Tôi nhếch khóe môi, tự mình báo điểm:



"368 điểm.”



Một câu nói xong, lại khiến cho mọi người đều há hốc mồm.



“Không phải nói người chị gái tìm về được là học sinh đứng đầu sao? Sao chỉ thi được có chút ít điểm như vậy?”



“Đúng vậy, lúc trước nói chắc chắn sẽ đậu Thanh Bắc, sao bây giờ lại biến thành em gái rồi.”



“Đoán chừng là em gái quá ưu tú, sợ tìm về bị ghét bỏ nên mới nói dối.”



Đối mặt với rất nhiều nghị luận, ba tôi cuối cùng không thể nhịn được nữa:



"Đủ rồi!"



Nói xong, kéo cánh tay tôi vẻ mặt chán ghét:



"Mày trở về đi, đừng ở đây tự làm mình xấu hổ nữa.”



“Mất mặt xấu hổ chẳng lẽ không phải là nó sao?”



Tôi nâng cao âm lượng:



"Lúc mới ở phòng riêng, con nghe bạn học Tô Hạ nói, bình thường em gái thi trắc nghiệm ở trường, nhiều nhất cũng chỉ hơn ba trăm điểm."



Tô Hạ đoạt lấy lời của tôi:



"Em đã nói là do em đi thi phát huy vượt xa người thường, hơn nữa, thành tích thi tốt nghiệp trung học thì có gì đáng nghi ngờ chứ? Chị nói như vậy, không phải là đang đố kỵ với em chứ?”



Tôi không trả lời cô ta, mà nhìn về phía cửa lớn phía sau cô ta, tiếp theo mỉm cười nghênh đón.



“Giáo sư Lâm, ngài đến rồi.”



- ----------------------



(còn tiếp)