Editor: Lemonade
Ung Dập cảm thấy mình như thằng tra nam. Cậu nhìn về phía Ngô Hoàng, hy vọng với tư cách anh trai của bạn nhỏ đang tan nát cõi lòng thì anh ta có thể đứng ra giảng hòa.
Ngô Hoàng dựa vào con xe đạp bị hỏng, cong môi, dù bận nhưng vẫn ung dung xem cuộc vui.
Ung Dập bị ánh mắt hả hê của Ngô Hoàng đâm chọt, hừ nhẹ rồi quay đầu, không giúp thì thôi.
Cậu đi đến bên cạnh Vạn Vạn Tuế, do dự một hồi sau đó kéo quần ngồi xổm xuống kế bên Vạn Vạn Tuế. Cậu nhặt cái cây gỗ lên vẽ vẽ vòng tròn:
"Anh...Không phải người tốt lành gì hết, người mà bị anh ghét bình thường đáng yêu dữ lắm."
Như vừa nghĩ tới chuyện gì, hàng mi dài của Ung Dập cụp xuống một tí.
"Bị đứa khốn nạn ghét, là đứa khốn nạn có vấn đề, không phải là do em đâu. Cho nên, em không được buồn, không có đáng buồn gì hết."
Cậu càng nói càng nhanh, giọng điệu cũng càng ngày càng gấp.
Loạt xoạt đứng lên, cảm giác được Ngô Hoàng đang nhìn thẳng thì lỗ tai cậu như bị thiêu cháy vậy. Trong lòng Ung Dập bực bội, đùa bỡn rồi tiện tay ném cây gỗ cầm trong tay đi.
Cây gỗ đó trùng hợp rơi vào điện thoại đặt trên cái đầu nhỏ của Vạn Vạn Tuế, phát ra một tiếng giòn tan. Vạn Vạn Tuế chụp lấy rồi tự ôm đầu của mình, âm thanh kêu đau nho nhỏ vang lên: "A!"
Ung Dập bị dọa nên ngồi xổm xuống ngay, cậu nhìn bộ dạng dường như rất đau đớn của bánh bao nhỏ Vạn Vạn Tuế, luống cuống tay chân không biết nên làm gì, cuối cùng thì...
Ngô Hoàng nhìn thằng ngốc đang ôm Vạn Vạn Tuế đến trước mặt mình.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Gọi 120 đi!" Ung Dập khẩn trương gào lên.
Thằng này có phải anh ruột của bánh bao nhỏ không vậy?
Sợ 120 tới không kịp, Ung Dập định tự mình lái xe máy chở Vạn Vạn Tuế đi bệnh viện.
"Yên tĩnh một chút." Một cái tay béo nhỏ lý trí đè lên tay cậu.
Ung Dập rủ mắt, cậu thấy gương mặt nhỏ nhắn của bánh bao nhỏ trong ngực mình, một tay đang cầm cái điện thoại to hơn cả mặt bé, nghiêm trang an ủi cậu: "Điện thoại không sao đâu."
Cái cậu đang lo là điện thoại hả gì? Ung Dập xém tí nữa tủi thân gào to lên rồi, cái ông đây lo lắng chính mà bé mà!
Vừa muốn gào lên thì nhìn qua Ngô Hoàng đang sắp sửa cười.
Ung Dập chợt nhớ ra thiết lập nhân vật của mình là đại ca học đường máu lạnh, cậu nhét Vạn Vạn Tuế vào ngực Ngô Hoàng: "Em gái của mày thì mày ôm đi!"
Ngô Hoàng nhún vai. Anh lấy điện thoại trong tay Vạn Vạn Tuế ra kiểm tra kỹ càng, sau đó cất vào, anh cũng không kiểm tra xem Vạn Vạn Tuế có sao không mà bế cô đặt xuống yên sau.
Đúng là thằng anh trai không có trách nhiệm. Ung Dập muốn chửi Ngô Hoàng nhưng mà thiết lập nhân vật ai cũng không yêu không thể sụp đổ được, thế nên cậu chỉ có thể dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Ngô Hoàng thôi.
Đôi tay bé nhỏ của Vạn Vạn Tuế đặt trên tay vịn yên sau, cô bé nhắc nhở Ngô Hoàng: "Thùng cơm."
Ngô Hoàng lại trực tiếp sai bảo Ung Dập, giọng nói lười biếng: "Làm phiền mày giúp bạn nhỏ lấy thùng cơm với."
"Mày coi tao là cái gì?" Ung Dập vừa phẫn nộ gào thét, vừa ngoan ngoãn dựa theo chỉ dẫn của Ngô Hoàng, quay đầu.
Xì.
Dọa cậu nhảy dựng lên.
Dưới gốc cây là thùng cơm mũm mĩm, chợt nhìn còn giống như phiên bản thu nhỏ của em gái Ngô Hoàng.
Ung Dập che giấu cảm giác sợ hãi của mình, hùng hùng hổ hổ cầm thùng cơm lên, ném vào trong rổ xe Ngô Hoàng: "Lần sau còn dám sai ông..."
Ánh mắt của bánh bao nhỏ lẳng lặng nhìn cậu.
Dưới ánh nhìn cực kỳ áp lực của bánh bao nhỏ, Ung Dập nuốt từ ông đây* vào rồi đổi thành: "Ông em** đây, tao sẽ lấy đầu mày..." Đôi mắt hoa đào trừng to, những ngón tay thon dài nắm chặt lại, lộ ra khí thế hung ác, phía sau là lời nói bạo lực không cần nói ra cũng đủ biết.
(*): Lão tử
(**): Lão đệ
Nhưng lời nói bạo lực, ánh mắt hung ác đều bị từ ông em đây phá hết, không có sức uy hiếp mà còn hơi hài nữa.
Ngô Hoàng nhếch môi, đạp bàn đạp lảo đảo chạy đi: "Biết rồi." Một tay cầm tay lái, một tay lắc lắc ngón giữa, "Em trai nhỏ."
Ung Dập tức đến nỗi xém tí bùng nổ tại chỗ: "Mày chạy xe cho đàng hoàng!"
Chở con nít đó! Vậy mà còn chạy xe một tay! Xảy ra chuyện thì làm sao?
Cho đến khi bóng lưng Ngô Hoàng khuất bóng, Ung Dập đánh giá lại mình thì thấy bản thân phát huy quá kém, tức đến xoay hai vòng tại chỗ.
Đột nhiên ánh mắt cậu dừng lại ở hàng chữ to trên cổng của nhà trẻ sau lưng mình.
Nhà trẻ Đế Quốc?
Là nhà trẻ thuộc trường cấp ba của cậu, cũng là nơi em trai cậu...
Không.
Ung Dập thu hồi ánh mắt, ánh mắt ấy đã lạnh như băng.
Cậu không có em trai.
Ung Dập xoay người lên xe, động cơ nổ vang, chiếc xe hung hăng càn quấy nhanh chóng biến mất ở đầu đường.
Hai tay Ngô Hoàng trống trơn, một tay cầm thùng cơm, một tay cầm cặp của Vạn Vạn Tuế về đến nhà. Anh vừa vào cửa thì đã đụng phải ba Vạn vừa mới về.
Ba Vạn nhìn thời gian, tuy cảm thấy Ngô Hoàng về trễ nhưng cũng không trách anh, mà lại cười hỏi ôn tồn: "Trên đường có chuyện gì hả?"
Ngô Hoàng cởi giày: "Không có gì, có hơi kẹt xe thôi."
"À..." Ba Vạn kéo dài âm thanh, nhưng tiếp tục gật đầu: "Giờ này đúng là có hơi kẹt xe thật."
Ngô Hoàng đứng thẳng lên đưa dép cho ba Vạn và Vạn Vạn Tuế, ba Vạn hỏi tiếp: "Vậy buổi sáng con làm gì?"
Ba Vạn hỏi một cách cẩn thận, không có con mình có cảm giác bị giám sát nhưng ông vẫn rất lo lắng.
Tay Ngô Hoàng thoáng dừng lại sau đó thì khôi phục như thường, xỏ dép của mình vào, đi lên phòng: "Ở bên ngoài chơi tí thôi."
"Ừ." ba Vạn gật đầu nhẹ, bởi vì ông không biết nên nói gì cả, hoặc phải nói là ông không biết nói như thế nào.
Từ khi Ngô Hoàng gặp chuyện như vậy ở trường cũ thì ông phát hiện, khoảng cách giữa mình và con trai càng ngày càng xa rồi.
Nhìn thân hình muốn cao hơn ông của Ngô Hoàng đang đi lên lầu, ba Vạn hơi sốt ruột mở miệng: "Thủ tục nhập học của con làm xong rồi, ngày mai con đến trường cấp ba Đế Quốc báo danh đi. Đồng phục mới của con ba cũng mua rồi, đợi ba giặt thì mai con có thể mặc. Đừng có tới trễ, ngày đầu tiên phải để lại ấn tượng tốt cho thầy cô, còn có..."
Ngô Hoàng dừng lại rồi nhìn ba Vạn: "Ba."
Ba Vạn cũng dừng lại, hơi ngỡ ngàng nhìn con mình.
"Con sẽ đi học thật tốt." Ngô Hoàng dùng một câu trả lời cho lời nói dông dài của ba Vạn rồi quay lưng lên lầu.
Ba Vạn đứng yên tại chỗ, trong lòng ông có hơi trống rỗng. Đột nhiên ông nhớ đến Ngô Hoàng khi còn bé, toàn dính ở sau mông ông, mỗi ngày đều ồn ào vừa muốn đi làm vừa muốn chơi dàn cảnh với ông.
Ông có cảm giác bị con trai mình ghét bỏ rồi.
"Ba ba."
Ba Vạn ngẩng đầu lên, ông thấy Vạn Tuế đang ôm bình sữa trẻ em giữ nhiệt của bé, ngồi trên sô pha, bàn tay bé nhỏ vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, ra hiệu ông qua đó ngồi.
"Vạn Tuế, sao vậy con?"
Vạn Vạn Tuế không đáp mà rót cho ba Vạn và cô bé một ly sữa.
Ra hiệu cho ba Vạn uống sữa cải thiện tâm trạng một lần nữa.
Ba Vạn nhìn Vạn Vạn Tuế thật chăm chú, ông cười khúc khích rồi nâng ly lên, nghiêm túc đánh giá sản phẩm: "Không hổ là sữa năm 1998, hương vị quả nhiên đậm đà."
Vạn Vạn Tuế mặt không cảm xúc nhìn ba Vạn đang nói cười.
Cô nghiêm túc sửa lại: "Đây không phải là sữa năm 1998. Là buổi pha buổi sáng hôm nay đó ba."
Ba Vạn xấu hổ ngượng nghịu ho nhẹ hai tiếng, đang nghĩ nói lảng sang chuyện khác thì đầu gối bị bàn tay Vạn Vạn Tuế vỗ vỗ.
"Anh làm ba ba buồn rồi hả?" Vạn Vạn Tuế an ủi ba Vạn, "Ba ba đừng buồn nha."
Ba Vạn sững sờ, sau đó ông cảm động. Thật ra vì thái độ của Ngô Hoàng mà ông có hơi buồn, tuy nhiên ông không biểu hiện ra bên ngoài. Vạn Vạn Tuế còn là một đứa trẻ, phải rất để tâm mới có thể cảm giác được.
"Vạn Tuế!" Ba Vạn cảm động dang hai tay ra muốn ôm hôn Vạn Vạn Tuế,
Vạn Vạn Tuế lắc đầu, cô đưa một ngón tay béo ngắn ra đè lại độ nhiệt tình to lớn của ba Vạn.
Cô bé đâu ra đấy mà tiếp tục an ủi: "Không sao đâu."
Ba Vạn hơi muốn khóc rồi.
Như thế nào là không sao đâu?
Trước kia con trai đều mỗi ngày ôm ba ba yêu ba ba, nhưng rồi bỗng chốc đi đâu làm gì cũng không muốn nói với ông nữa.
Vạn Vạn Tuế cảm nhận được nỗi khổ của ba Vạn, cô thở dài khe khẽ, chia sẻ với ba Vạn cảm nhận nhân sinh hôm nay cô vừa tự thân trải qua: "Đàn ông mà, đều là khẩu thị tâm phi* hết ba ạ."
(*): Miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo.
Ví dụ như người bạn hôm nay của anh trai.
"Bọn họ à." Vạn Vạn Tuế lắc đầu, dũng giọng điệu bất đắc dĩ chốt lại: "Càng biểu hiện không thích thì lại là rất thích, ngây thơ giống như đứa con nít vậy."
Ba Vạn ngây thơ giống như đứa con nít chậm rãi nhảy ra dấu chấm hỏi.