Thiên Kim Bạc Tỉ

Chương 63: Học cách quên (8)




Người trợ lý gật đầu nói: “Vâng thưa ngài.”

Chiếc xe vòng vèo một lúc trên đường thì lại gặp đúng giờ tan tầm nên xe phải nhích từng chút một. Đoàn Nam Phong vẫn an tĩnh tâm tình ngồi xem tài liệu. Trong chiếc xe hơi cao cấp tiện nghi của anh thì tắt đường vốn không ảnh hưởng gì nhiều cho nên anh vẫn bình thản uống café và nghiên cứu tài liệu. Chốc chốc anh lại ngẩng mặt lên nhìn ra bên ngoài. Mặt trời lặn trên hồ Michigan ở Chicago đặc biệt đẹp. Ba sắc màu tím, cam và xanh ngọc của bầu trời hòa lẫn vào nhau phản chiếu xuống mặt hồ nước ngọt lớn thứ ba trong ngũ hồ ở Bắc Mĩ tạo ra một bức tranh đẹp mắt sống động say lòng. Đoàn Nam Phong ngắm nhìn khung cảnh này một lúc lâu rồi lại cúi xuống xem tài liệu. Đúng lúc anh vừa định cúi xuống thì một thân ảnh rơi vào mắt anh. Bóng lưng quen thuộc của người phụ nữ khiến tròng mắt anh lắng động. Cô ấy đang sải bước trên những bậc thầm lát đá tiến ra phía hồ trước mặt. Từng cơn gió thu thổi qua làm tung bay áo khoát mỏng màu trắng trên người cô cùng khăn choàng lụa màu rượu đỏ nổi bậc, làn tóc cũng theo đó mà lay động. Bàn tay cô gái mảnh khảnh đưa ta vuốt lại mái tóc dài đen nhánh. Một phần tư khuôn mặt lộ nghiêng ra giữa ánh nắng trời chiều đẹp đến ảo mộng. Sự quyến rũ và chói sáng của cô không hề bị lớp cửa kính xe đen dày che khuất mà ngược lại càng sáng hơn trong mắt của Đoàn Nam Phong. Đoàn Nam Phong lập tức ném tập tài liệu qua một bên và bước xuống xe tiến về phía cô gái ấy. Người trợ lý không kịp gọi liền bước theo và đuổi ở phía sau anh. Đoàn Nam Phong len người qua đám đông, sải bước tiến về chỗ Tinh Vân đang đứng ngắm hoàng hôn. Vóc dáng của Đoàn Nam Phong khá chuẩn, gương mặt lại điển trai cho nên khi vừa bước xuống xe đã có không ít thiếu nữ trầm trồ. Có người còn lén lút đưa điện thoại lên chụp. Điều này đã khiến cho người trợ lý bị chặn lại phía sau không cách nào bước theo anh nữa.

Ngay khi Đoàn Nam Phong vừa đến gần chỗ Tinh Vân đang đứng thì nhận được điện thoại của trợ lý. Anh cúi đầu vuốt màn hình rồi đưa điện thoại lên tai trả lời. Lúc ngẩng lên thì đã không còn nhìn thấy Tinh Vân đâu nữa. Anh tức giận tắt luôn điện thoại. Đầu xoay tứ phía, dáo dác tìm hình bóng quen thuộc.

Nửa năm, đã hơn nửa năm rồi, Đoàn Nam Phong chưa từng gặp lại Tinh Vân. Nửa năm qua, anh vừa làm cha vừa làm mẹ chăm lo cho đứa con nhỏ chưa từng một lần gặp mẹ. Chưa kể đến nguy cơ đứng bên bờ vực phá sản của Đoàn Thị, cũng là một tay anh chèo chống vượt qua. Giữa muôn trùng khó khăn thì quên đi cô là khó khăn không thể vượt qua được. Hàng đêm anh vẫn một mình ôm lấy giấc mộng được cầm tay cô, ôm lấy cô trên chiếc giường của hai người nhưng tận cùng của giấc mộng là hiện thực phũ phàng. Tinh Vân đang ở bên cạnh người đàn ông khác. Có lẽ cô đã sớm quên anh, đã sớm không cần anh, cũng đã sớm không còn là cô gái nhỏ ngây thơ của năm đó.