Thiên Kim Bạc Tỉ

Chương 55-2: “Ông ngoại thương cháu nhất”(II)




Nói rồi, Hoàng lão gia chỉ tay về phía bức tượng điêu khắc bằng ngọc thạch đen phía sau chiếc ghế sofa chính: “Tinh Vân, cháu nhìn xem, bức tượng này có phải có đến mấy phần giống cháu không?” Tinh Vân nhìn ngắm kỹ càng mới thấy đúng là gương mặt người phụ nữ trong bức tượng rất giống với mình. Bất giác cô lấy tay sờ mặt.

Hoàng lão gia cười lớn: “Haha...đó chính là bà ngoại của con. Lúc mẹ con tròn một tuổi. Ta đã cho tìm thợ điêu khắc giỏi nhất tạc ra bức tượng của bà con và mẹ con đấy.”

Bà Minh trầm ngâm một lúc trước bức tượng rồi bắt đầu kể: “Ông ngoại con là nhà buôn châu báu lớn nhất nhì nước Mĩ. Công ty của nhà chúng ta cũng khởi nghiệp từ buôn bán nữ trang đến bây giờ thì đã là tập đoàn đa quốc gia về kinh doanh kim hoàn và một số ngành khác. Các thương hiệu châu báu lớn trên thế giới đều là của tập đoàn Hoàng Thiên chúng ta.”

Tinh Vân bất ngờ nhớ đến những nữ trang mà Đoàn Nam Phong trước đây tặng cô cũng là do nhân viên của Hoàng Thiên mang tới. Quay một vòng thì ra đó là tập đoàn của ông ngoại cô.

“Ông ngoại mình là nhà buôn châu báu, chẳng trách khắp nơi trong nhà đều là vàng ngọc. Tinh Vân ơi Tinh Vân, là đang nằm mơ sao?” Tinh Vân thẩn người ra. Nhìn thấy cảnh này Hoàng lão gia càng cười lớn: “Cháu gái bảo bối của ta, những thứ này có là gì so với toàn bộ tài sản cả đời ta gìn giữ cho cháu. Không cần ngẩng người ra như vậy. Rồi cháu sẽ quen với những thứ này. Ta chỉ mong cháu có thể vui vẻ sống cùng ta. Khi ta mất rồi thì thay ta phát triển gia nghiệp, đừng có như cái đám con nhà giàu phá của là được. Con phải học theo anh Gia Khiêm biết không?”

“Ông, ông còn rất khoẻ, đừng nói những chuyện này. Cháu sẽ dốc hết sức giúp Tinh Vân quản lý sản nghiệp của ông.” Hoàng Gia Khiêm nghe vậy liền lên tiếng.

“Tinh Vân, từ giờ con phải theo anh Gia Khiêm tìm hiểu về sản nghiệp cũng như cách làm việc của tập đoàn. Ít nữa chức vị chủ tịch này của ta cũng phải để lại cho con rồi.” Hoàng lão gia vừa nói vừa mỉm cười.

“Ba, Tinh Vân tuổi còn nhỏ, con sợ con bé không gánh nổi trọng trách lớn của gia đình. Hơn nữa nó chỉ vừa mới về nhà.” Bà Minh lên tiếng

“Con quay lại vị trí cũ ở Tổng bộ đi, cổ phiếu của công ty Gia Khiêm điều phối rất tốt, nhưng mảng quản lý châu báu và địa ốc mấy năm nay không khởi sắc cho nên con mau chóng quay lại công ty nắm bắt tình hình. Cả con và Gia Khiêm điều phải dốc sức chỉ dạy cho Tinh Vân. Con bé sớm hay muộn cũng phải ngồi vào vị trí của ta. Hoàng Thời ta từ nay có thể an hưởng tuổi già rồi.” Hoàng lão gia giọng điệu từ tốn nhưng có uy lực rất lớn. Bà Minh dù không muốn quay lại thương giới nhưng cũng không dám cãi. Hoàng Gia Khiêm lại càng không dám trái ý.

Tinh Vân được đích thân ông ngoại đưa về phòng. Căn phòng nằm ở tầng một, phía cánh phải, đối diện phía cánh trái là phòng của Hoàng lão gia. Căn phòng không chỉ rộng lớn mà còn được bày trí vô cùng tráng lệ. Căn phòng như một thế giới thu nhỏ, với phòng khách rộng lớn, phòng giải trí, rạp chiếu phim, phòng ăn, phòng chứa quần áo, phòng thay đồ, phòng làm việc... và phòng ngủ lớn với cửa sổ kiểu Pháp nhìn ra hồ Michigan xinh đẹp.

Hoàng lão gia đưa Tinh Vân vào phòng, sau khi cho cô tham quan nhìn ngắm xung quanh, ông liền nói: “ Có nơi nào không ưng ý cháu thì nói người làm thay đổi lại. Ta cho người sắp đặt phòng cháu tương tự phòng ta cho nên có nhiều thứ già cỗi chắc cháu không thích.”

Tinh Vân vội lắc đầu: “Cháu thích lắm ông à. Tiện nghi trong phòng quá sa hoa rồi, cháu chưa bao giờ nhìn thấy nơi nào sa hoa đến vậy.”

Hoàng lão gia, gật gật đầu, nắm tay Tinh Vân đi vào một căn phòng nhỏ bên cạnh phòng sách. Cô ngồi xuống chiếc ghế dựa kiểu châu Âu, đưa mắt nhìn quanh trên tường có vài bức ảnh đã cũ. Nhìn kỹ lại là hình lúc nhỏ của cô. Tinh Vân ngạc nhiên hỏi ông: “Sao ông lại có hình cháu lúc còn nhỏ?”

Hoàng lão gia cười cười, sau đó lấy ra một quyển album trên kệ, lật giở từng trang. Vừa cho Tinh Vân xem vừa nói: “Từ lúc cháu mới sinh cho đến khi tốt nghiệp Đại học, ta đều cho người đi chụp lại. Chỉ mong có lúc mẹ con cháu trở về để ta được ôm cháu vào lòng như thế này thôi.”

Nói đến đây, Hoàng lão gia lấy tay lau vội đi nước mắt trên đôi mắt già nua: “Cháu gái ta, thời gian qua sống quá vất vả rồi. Chắc là bị ức hiếp rất nhiều. Từ giờ sẽ không ai dám ức hiếp cháu nữa. Ông hứa sẽ dốc hết hơi tàn để bảo vệ cháu.”

“Cháu không bị ai ức hiếp cả. Cháu sống với mẹ rất tốt. Cháu có thể tự nuôi bản thân được, cháu sẽ nuôi ông, chăm sóc ông, bảo vệ ông không để ông bị ai ức hiếp.” Tinh Vân lém lỉnh đáp lại.

Hoàng lão gia cười lớn như nghe chuyện buồn cười nhắt thiên hạ. Nhưng trong mắt là ngập tràn niềm vui: “Được, được lắm. Cháu gái của ông đã trưởng thành rồi. Còn muốn nuôi cả ông nữa. Đời này ông có đứa cháu ngoan như cháu thì không còn gì mãn nguyện hơn nữa. Ông ngoại thương cháu nhất.”